Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Asakari

Nguyên Sơ có điểm phát điên!

" Có chuyện gì sao? " Dạ Trầm Uyên thấy Nguyên Sơ không nói lời nào, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn, hắn không nhịn được hỏi.

Nàng cau mày, buồn bực chỉ vào nữ tử ở phía xa: " Tiểu Uyên Uyên a, ngươi nhìn kĩ nàng ta đi, ngươi không muốn cứu nàng ta sao? "

Hắn nghe vậy, còn cẩn thận quan sát nữ tử đang đánh nhau kia, thành thật nói: " Sư phụ, ta không biết nàng. "

Nếu không biết thì cần gì phải cứu?

Nguyên Sơ suýt ngất! Quả nhiên là không hiểu! Chẳng lẽ hắn sẽ lại giẫm lên vết xe đổ của đời trước?

Không được! Trước kia là địch nhân không nói tới, hiện tại Dạ Trầm Uyên là đồ đệ nàng, tu tiên vấn đạo, nhưng ngoại trừ vấn đạo thì cuộc đời cái gì cũng không có, quả thực rất đáng buồn! Dù sao tu tiên cũng vẫn không thoát khỏi du͙© vọиɠ, có nhiều người không phải vẫn tam thê tứ thϊếp đó sao?!

Nháy mắt bộ não nhỏ của Nguyên Sơ nghĩ ra vô vàn ý niệm, nhất là nghĩ đến Dạ Trầm Uyên cuối cùng cô độc, bộ dạng cầm kiếm đứng một mình ở nơi xa xăm, nàng liền cảm thấy bi tráng đáng thương.... Không thể như vậy được!

Vì hạnh phúc cả đời của đồ đệ mình, sư phụ nhất định sẽ giúp ngươi!

Nghĩ thông suốt, nàng chỉ vào nữ tử đằng xa, chân thành nói: " Ngươi xem nàng ta, xinh đẹp như vậy nhưng lại bị người đuổi gϊếŧ, bên trong nhất định có ẩn chứa nội tình! Chúng ta nếu đã thấy thì không thể mặc kệ được! "

Dạ Trầm Uyên hơi nhăn mày, không biết vì cái gì hắn cảm thấy sư phụ lúc này giống như đang dự tính âm mưu xấu nào đó.

Hơn nữa, nữ tử kia đẹp sao? Hắn không có phát hiện đẹp ở đâu.

Bất quá sư phụ muốn làm gì hắn đều sẽ đáp ứng, cho nên nhanh chóng thay đổi thái độ: " Sư phụ muốn ta làm thế nào? "

Nguyên Sơ nhìn hắn ngoan như vậy, vừa lòng nở nụ cười: " Như thế này, bọn họ luôn miệng kêu to đánh người gϊếŧ người, hơn nữa còn dùng phù chú đυ.ng vào ta, ta cảm thấy không hề vui vẻ, vậy nên ngươi đi giáo huấn bọn họ một chút đi. "

Nàng trước đó đã nhìn qua, người lợi hại nhất trong đám người kia là Trúc Cơ, lấy tu vi Luyện Khí Đại viên mãn của Dạ Trầm Uyên cùng khả năng vượt cấp gϊếŧ người không khoa học kia, khẳng định chuyện này không thể làm khó hắn.

Dạ Trầm Uyên thấy Nguyên Sơ cười nham hiểm, bất đắc dĩ gật đầu. Một năm bị phạt khiến nàng buồn chán, hiện tại có việc làm nàng vui vẻ, hắn sao có thể không thành toàn cho nàng?

Vì thế hắn lấy điểm tâm từ túi trữ vật ra đưa cho Nguyên Sơ, chiếu cố nàng thỏa đáng mới nhu thuận nói: " Người ở đây chờ ta, ta sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. "

Nàng vẫy vẫy tay: " Đi đi nhanh! " Đừng khiến cô nương nhà người ta chờ!

Dạ Trầm Uyên bất đắc dĩ nhìn nàng, ánh mắt đầy sủng nịch cùng dung túng vừa nhìn đã hiểu ngay, chỉ có Nguyên Sơ đang bận xem kịch không phát hiện ra mà thôi.

" Đừng phản kháng nữa! Lão gia nhà ta coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi! Ngươi còn dám chạy? Mau cùng ta trở về! "

Sau khi tới gần Dạ Trầm Uyên mới phát hiện đây vốn không phải đuổi gϊếŧ mà là muốn cướp người.

Hắn căn bản không muốn nhúng tay vào, nhưng sư phụ đã có lệnh, vì thế ngay tại thời điểm nam nhân kia muốn bắt lấy tay nữ tử, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp sử dụng kiếm ngăn cản người kia!

" Kẻ nào?! "

Trước đó bọn họ đánh đến khí thế ngút trời, căn bản không phát hiện vì sử dụng phù chú mà dẫn đến hai vị khách không mời. Mà nữ tử càng không ngờ tới, người này rõ ràng biết rõ đám người này là từ Chu gia nhưng vẫn ra tay cứu giúp.

Dạ Trầm Uyên đưa lưng về phía nữ tử, đối mặt với mười mấy người, hắn không hề sợ hãi.

" Người này sư phụ ta muốn, kẻ nào động thủ ta phụng bồi. "

Mấy người đối phương nghe vậy tức giận, thì ra là đến cướp thê tử?! Người cầm đầu liếc hắn một cái, cười lạnh nói: " Ngươi có biết chúng ta là ai không?! Cũng không chịu thăm dò trước, chúng ta là người Chu gia?! Nữ nhân này là tiểu thϊếp lão gia chúng ta coi trọng! Ngươi nếu thức thời liền cút, một kẻ Luyện Khí Đại viên mãn mà cũng muốn học đòi làm anh hùng cứu mĩ nhân? Tin chúng ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất không?! "

Dạ Trầm Uyên còn chưa nói, Lệ lão trong thức hải đã nói trước: " Chu gia? Đây không phải là nơi chúng ta đến chúc thọ sao? Hạ nhân nhà bọn họ chất lượng cũng quá kém... "

Hắn đương nhiên hiểu rõ được phiền toái bên trong, nhưng người này sư phụ đã muốn cứu, mặc kệ đối thủ là ai, hắn cũng phải cứu!

Thấy Dạ Trầm Uyên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đám người liếc mắt với nhau sau đó như ong vỡ tổ xông lên. Dạ Trầm Uyên vốn cảnh giác, dù sao cảnh giới tu vi cũng có khác biệt, nhưng lúc giao thủ, Luyện Khí kì đừng nói, ngay cả người Trúc Cơ kì kia căn cơ cũng không vững, tựa hồ toàn bộ dùng ngoại lực chống đỡ, công pháp tu luyện cũng kém cỏi, đánh bại hắn ta không quá khó khăn.

Lệ lão vốn muốn hỗ trợ, nhưng thấy hắn thoải mái đối phó liền nhàn hạ nói: " Người kia thật cổ quái a, vừa nhìn đã biết một kẻ tu luyện không đến nơi đến chốn, vậy mà vẫn lên đến Trúc Cơ, thật không biết dùng thủ đoạn gì. "

Dạ Trầm Uyên mặc kệ, tuy rằng chiêu thức của hắn cũng bị chặn lại vài lần, nhưng hắn vẫn đánh đám người này úp sấp xuống mắt đất. Một Luyện Khí kì lại có thể đánh bại Trúc Cơ kì, hơn nữa còn là một chấp mười! Nếu không phải có tạo hóa thì phải có bối cảnh lớn!

Trúc Cơ tu sĩ cũng hiểu được nên không dám tiến lên, hắn ôm bụng bị đánh, căm tức gào lên: " Ngươi là ai? Mau khai tên ra! "

Dạ Trầm Uyên không nghĩ sẽ đem đến phiền toán cho Nguyên Sơ, hắn vươn tay đỡ nữ tử trên mặt đất dậy, tà mâu quét qua đám người đang sợ hãi, nhíu mày không kiên nhẫn nhả ra một chữ.

" Cút! "

Một đám người giống như sợ vỡ mật, vừa mắng chửi vừa chạy đi, một đám ô hợp!

Nữ tử được cứu, cảm động không nói nên lời!

" Ân nhân! " Nàng hướng Dạ Trầm Uyên hành lễ " Đa tạ ngươi ra tay cứu giúp, nếu không có ngươi, ta nhất định sẽ bị bắt làm tiểu thϊếp! "

Dạ Trầm Uyên thấy nàng chuẩn bị lao vào mình vội vàng lui nhanh về sau: " Không cần đa ta, ta không cứu ngươi, là sư phụ ta."

Nữ tử ngẩng đầu, vốn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn rõ mặt của hắn, nội tâm không khỏi kích động!

Tu tiên giới không thiếu nhất chính là nam thanh nữ tú, nàng ở Chu gia ngây người thời gian dài cũng chưa gặp qua thiếu niên tuấn mĩ như vậy, đáng tiếc tuổi còn nhỏ.

Ánh mắt nàng hơi tối, lại khom người hành lễ: " Cũng không biết sư phụ ngươi ở đâu, ta muốn hảo hảo cảm tạ. Nhưng mà... "

Nàng muốn nói lại thôi: " Nhưng mà vì ta mà các ngươi đắc tội với dòng bên Chu gia, bọn họ khẳng định sẽ tới gây phiền toái... "

Còn có chính là nàng ta, tuy rằng được cứu nhưng lại không biết đi nơi nào.

Thiếu niên trước mặt này... Nếu như sư phụ của hắn có thể thu lưu nàng thì tốt rồi, có thể dưỡng ra thiếu niên xuất sắc như vậy, sư phụ nhất định cũng phải là cường giả!

Nghĩ như vậy, nữ tử nhìn Dạ Trầm Uyên, ánh mắt có chút chờ mong.

Dạ Trầm Uyên nhíu mày, không hiểu sao hắn lại phản cảm ánh mắt như rình mồi của nữ tử này, quả nhiên cứu người vân vân đều là chuyện phiền phức!
« Chương TrướcChương Tiếp »