Ỷ Mộng lạnh nhạt nói:
– Đó chỉ là một thứ rất bình thường.
Mọi người vốn đang mong đợi có chuyện lạ hay bảo vật, vừa nghe chỉ là “thứ bình thường”, đều hơi thất vọng.
Vô Tình lại nhíu mày:
– Vậy rốt cuộc là thứ gì?
Dường như chàng nghe được “thứ bình thường”, còn động dung hơn so với “thứ không bình thường”.
Ỷ Mộng nói:
– Đó là một mảnh đá nhỏ, mỏng như cánh hoa tường vi, hoa văn cũng giống vậy, chỉ lớn chừng móng chân cái, khảm vào bên dưới nham thạch cứng rắn. Lúc Trang Lão Ba khai thác quặng xê dịch khối đá lớn kia, trên mặt đất lại nhô lên một mảnh nhỏ như vậy. Hắn không cẩn thận bị mảnh đá quẹt một chút chảy máu, vì vậy phát cáu, vung chân muốn đá nó đi… Đương nhiên, một đại hán vạm vỡ chuyên khai thác quặng, muốn sút văng một mảnh đá nhỏ như vậy để trút giận, vốn là chuyện dễ dàng.
Vô Tình nói:
– Vấn đề nhất định không đơn giản như vậy.
Ỷ Mộng nói:
– Trang Lão Ba đá một cái, bàn chân từ ngón thứ hai đến gót chân nứt ra, bị tách làm hai, cứ thế một chân của Trang Lão Ba bị phế.
Mọi người đều kinh ngạc. Một mảnh “đá” nhỏ, sao lại có lực lượng đáng sợ như thế? Sao lại sắc bén như vậy?
– Đúng. Trang Lão Ba đau đến chết đi sống lại. Đám thợ mỏ đều ngạc nhiên hoảng hốt, không giải thích được, một mặt tìm bảy tám người nghĩ cách đưa Trang Lão Ba ra khỏi hầm, một mặt thông báo cho người quản lý khi đó là Trầm Tuyển.
Ỷ Mộng nói:
– Trầm Tuyển là người quản lý việc khai thác quặng, đồng thời cũng là giám quân do kinh thành phái đến. Tại những công trình khai thác khoáng sản hiếm có, triều đình nhất định sẽ phái thân tín đến quản lý. Trầm Tuyển chính là người như vậy, xem như cũng có tay nghề, hơn nữa cũng có chút kiến thức. Chỉ huy sứ Hồng Sơ Dân của quân biên phòng lại là tâm phúc của Thái Kinh. Thái tướng muốn đúc “tiền pha thiếc” (1), đương nhiên lưu ý dến việc khai thác quặng, lấy đồng… cũng đóng quân tại đây. Trầm Tuyển xuống dưới hầm, ánh lửa chiếu rọi, phát hiện mảnh đá nhỏ này dính máu, liền sai người cầm lên để hắn quan sát cẩn thận, không ngờ…
La Bạch Ái nghe được cảm thấy hứng thú:
– Lại xảy ra chuyện gì?
– Không ngờ người đi lấy mảnh đá nhỏ kia, cho dù đã lưu ý gấp bội, nhưng vẫn bị mảnh nhọn quẹt phải, cắt mất hai ngón tay.
Mọi người nghe vậy đều xôn xao.
– Khi đó người trong hầm mỏ cũng rất náo động.
Ỷ Mộng nói tiếp:
– Một mảnh đá nhỏ lại sắc bén như vậy, rốt cuộc là thứ gì?
– Đúng.
Chợt nghe một người rêи ɾỉ nói:
– Rốt cuộc là thứ gì?
Mọi người vừa nghe giọng nói này, không kìm được vui mừng khôn xiết.
Hóa ra người nói chuyện là Nhϊếp Thanh. Lúc này sắc mặt hắn xanh nhạt, ngay cả màu mắt, lông mày, râu ria cũng một màu xanh. Nhưng dù sao hắn đã tỉnh lại, hơn nữa thần trí rõ ràng, có thể mở miệng nói chuyện.
Chỉ cần hắn có thể khôi phục, mọi người xem như có thêm một trợ thủ mạnh.
– Mảnh đá kia vẫn luôn dính vào trong đất. Trầm tổng quản lập tức sai người cẩn thận đào bới, vét đất móc bùn chung quanh mảnh đá kia. Lúc này mới phát hiện, dưới ánh lửa chiếu rọi, mảnh đá hơi có màu đỏ lam, góc cạnh cuốn lên. Phía dưới mảnh đá lại kết thành phiến đá khá lớn, phiến này dính vào phiến kia, ban đầu chỉ nhỏ như nhãn cầu cánh hoa, nhưng phiến sau lớn hơn phiến trước chừng gấp rưỡi, nối liền với nhau, chôn sâu trong đất, đến phiến thứ mười bảy mười tám đã lớn như đầu người, đến hơn hai mươi phiến thì đã lớn như trâu.
Mọi người nghe vậy đều líu lưỡi.
– Nhưng những “khối nhọn” này chôn sâu trong đất, một tầng lại một tầng, kiên cố vững chắc, cộng thêm ven rìa sắc bén, không thể cắt rời. Đào bảy tám ngày như vậy vẫn không hết, chỉ có thể tích càng lúc càng lớn, một đường vân nhỏ cũng như khe sâu rãnh lớn. Không ai biết đó là thứ gì.
Nói đến đây, Ỷ Mộng ngừng lại một chút, mới nói tiếp:
– Chuyện này dĩ nhiên cũng kinh động đến Hồng Sơ Dân. Hồng chỉ huy đã sớm chạy xuống xem xét, cũng chưa từng nghe nói đây là thứ gì, chỉ biết một tầng lại một tầng, một phiến liền một phiến, phía dưới ít nhất còn có hai ba chục lớp, phiến sau to hơn phiến trước. Hắn một mặt sai người phi ngựa thông báo cho kinh sư, một mặt tìm các lộ anh hùng hào kiệt tới hỏi thăm xem đây rốt cuộc là thứ đồ chơi gì…
Đôi mày kiếm của Vô Tình nhường lên:
– Kết quả?
– Kết quả vẫn không biết.
– Nhưng có một chuyện khẳng định là biết.
Vô Tình nói:
– Thứ này vô cùng sắc bén, nếu dùng nó chế tạo thành binh khí, đảm bảo chém sắt như bùn, cắt vàng phá đá.
– Nhưng thứ sắc bén như vậy, ai có thể đúc nó thành binh khí?
La Bạch Ái lại muốn phản biện:
– Một thứ kỳ quái như thế, muốn lấy nó ra cũng rất khó, huống hồ nó còn to lớn như vậy, ai có thể cầm nó làm vũ khí?
Hắn lẩm bẩm, giống như đã nghĩ thông:
– Trừ khi là tên Đường Bảo Ngưu kia tới, hắn có sức lực như trâu… Hoặc là Chu Đại Khối Nhi cũng được, hắn là đồ cứng đầu.
Ỷ Mộng không rõ La Bạch Ái đang nói đến ai.
Nàng thậm chí chưa nghe đến những nhân vật này.
Nàng nói:
– Mặc dù mọi người không biết đó là thứ gì, nhưng Trầm tổng quản và Hồng chỉ huy vẫn hạ lệnh khai thác.
Nhϊếp Thanh rêи ɾỉ một tiếng.
Hà Phạm ân cần hỏi thăm:
– Thế nào rồi?
Nhϊếp Thanh lẩm bẩm mấy câu.
Trương Thiết Thiết khẽ hỏi:
– Hắn nói gì vậy?
Hà Phạm nói thay Nhϊếp Thanh:
– Đây là hung khí chôn sâu dưới lòng đất, không nên để nó xuất hiện trên đời.
– Hắn nói đúng đấy.
Ỷ Mộng nói:
– Sau đó, trong hầm mỏ dưới lòng đất liên tục xảy ra những chuyện đáng sợ.
Bạch Khả Nhi vừa sợ nghe vừa muốn hỏi:
– Chuyện đáng sợ gì?
Ỷ Mộng nói:
– Ban đầu là thợ mỏ từng người mất tích, chỉ cần đi lẻ một chút là không thấy tăm hơi.
Trần Nhật Nguyệt hoài nghi hỏi:
– Có phải thợ mỏ tự mình chạy trốn hay không?
Ỷ Mộng nói:
– Lúc đầu những quản công và quân giám kia cũng nghĩ như vậy, nhưng hao phí tâm cơ thế nào cũng không ngăn chặn được. Hơn nữa cho dù phái binh vây bắt chung quanh, cũng không tìm thấy một ai.
Hà Phạm vừa lo lắng vừa hiếu kỳ:
– Rốt cuộc bọn họ đi đâu? Chẳng lẽ trong hầm có đầm không đáy, bọn họ không cẩn thận rơi vào?
– Như vậy thì đã tốt.
Ỷ Mộng nói:
– Đến sau này, vẫn bị bọn họ tìm được.
– Như thế nào…
– Đó là một chỗ hố chồng. Hố chồng chính là trong hầm có hang nhỏ, trong hang có hốc nhỏ, có lúc trong hốc còn chồng chất vô số hốc nhỏ khác, giống như một chùm nho rải rác chung quanh vách hang. Bởi vì chật hẹp khó đi vào, không khí lưu thông yếu, có lúc còn tràn ngập khí độc, cho nên người ở trong đó khó mà sinh tồn, quân biên phòng và giám công cũng không lục soát chỗ ấy. Sau đó bởi vì mùi hôi quá nồng nặc, mới phái người đi xem, kết quả…
Vô Tình khẽ thở dài một tiếng.
– Cuối cùng thế nào?
– Kết quả là…
Nói đến đây, sắc mặt Ỷ Mộng cũng tái nhợt:
– Bọn họ không tìm được người sống.
– Chết cả rồi sao? Có bao nhiêu người?
– Tổng cộng có ba bốn chục người.
Ỷ Mộng nói:
– Đều đã chết, hơn nữa còn chết thảm thiết vô cùng.
– Chết như thế nào?
– Da bị lột ra, chỉ còn lại một đống thịt máu tươi đầm đìa, xem ra là bị khảm vào trong hốc đá, đau đớn đến chết hoặc là sợ mà chết.
Ỷ Mộng nói:
– Cả lớp da đều không còn nữa, một mảnh máu thịt bầy nhầy.
Hà Phạm nghe vậy, không nhịn được muốn hét lên. Diệp Cáo vội dùng một tay che miệng hắn:
– Đừng kêu, đừng để kẻ địch cho rằng đã dọa được chúng ta!
Bạch Khả Nhi sợ hãi nói:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ đã gặp phải thứ gì? Bọn họ không chạy trốn sao?
Trần Nhật Nguyệt bổ sung:
– Trong hầm mỏ chắc hẳn có cả ngàn vạn người đúng không? Bọn họ không lớn tiếng kêu gào sao?
– Thi thể bọn họ còn có một điểm giống nhau rất kỳ lạ, đó là không có lưỡi.
Ỷ Mộng miêu tả sống động như thật:
– Thoạt nhìn chỉ cho rằng lưỡi bị kẹp đứt, nhưng cẩn thận quan sát tìm tòi thì không chỉ như vậy…
– Còn thế nào nữa?
Lần này là Vô Tình hỏi.
– Hóa ra từ đầu lưỡi đến gốc lưỡi, cổ họng, thậm chí toàn bộ tim phổi dạ dày đều bị móc đi… hoặc là từ trong miệng bị kéo tận gốc, lôi đi mất, không tìm thấy nữa.
Ỷ Mộng nói, sắc mặt nhợt nhạt:
– Bọn họ chết thật thê thảm.
Sau đó nàng bổ sung một câu:
– Những người này đều là thợ mỏ từng phụ trách đào bới “cánh hoa sắt kỳ quái” kia.
Bạch Khả Nhi nhìn Ỷ Mộng, sắc mặt trắng bệch giống như họ của hắn.
Hà Phạm cố gắng kìm nén không hét lên:
– Bọn họ là… bọn họ là… bị thứ… gì gϊếŧ chết…
Ỷ Mộng nói:
– Bọn họ cũng từng phái không ít nghĩa dũng quân đi điều tra, nhưng những người đó cũng lần lượt mất tích.
– Cái gì?
– Nếu nói thợ mỏ bị gϊếŧ chóc thê thảm, không kịp phản kích chống cự, còn có thể miễn cưỡng xem là vì bọn họ không biết võ công, cộng thêm vất vả quá độ, hết hơi hết sức, không thể kháng cự một số quái vật như khi mặt xanh, mãng xà các loại.
Ỷ Mộng nói:
– Nhưng những binh lính kia thì khác. Một bộ phận nghĩa dũng quân còn là chiến sĩ cao thủ do “Thiên Sát Cô Tinh” Hồng Sơ Dân tự tay huấn luyện, nhưng bọn họ đều lần lượt biến mất một cách im hơi lặng tiếng, không có dấu vết.
Vô Tình nói:
– Nhưng cuối cùng vẫn phát hiện ra bọn họ, đúng không?
– Đúng, đã tìm được.
Ỷ Mộng nói:
– Nhưng lại là hài cốt.
– Chết hết rồi?
– Trong một “hố chồng” dạng tổ ong ở một nơi khác, từng người khảm vào trong đó, bị lột sạch da, nội tạng đều không thấy nữa, chết còn thê thảm hơn những thợ mỏ kia một chút…
Nàng nói:
– Tròng mắt bọn họ cũng không còn.
Ba người Hà Phạm, Bạch Khả Nhi, Trần Nhật Nguyệt hai mặt nhìn nhau. Những nữ nhân khác, ngoại trừ Trương Thiết Thiết và Lý Thanh Ngô lá gan khá lớn, những người còn lại đã sớm sợ đến mức co rúm, kinh hãi không ngớt.
– Do đó mọi người đều sợ hãi, đồn rằng có quỷ. Chỉ cần quỷ thổi một hơi sau gáy ngươi, ngươi chỉ cảm thấy cổ lạnh ngắt, sẽ đi theo nó, mặc cho nó điều khiển…
Ỷ Mộng nói:
– Cho nên, lần này không chỉ thợ mỏ không chịu tiếp tục khai thác đào bới, ngay cả quân biên phòng và quản công cũng không muốn làm nữa… Bọn họ đều nói, “hoa sắt” kia là cột chống của Diêm La điện, không thể khai thác, một khi đào bới sẽ chọc giận đại ác thần của âm tào địa phủ, khinh nhờn thần linh ma quỷ, giống như mời quỷ lên báo thù, sẽ có cả bầy đi ra lấy mạng truy hồn, gϊếŧ sạch người trong hầm kia.
Nàng thở dài một tiếng, mới nói tiếp:
– Vì vậy, mọi người cũng không để ý tới quản thúc hạn chế, mạo hiểm chịu phạt cũng muốn chạy ra khỏi hầm mỏ, trốn xuống dưới núi.
——————————–
(1) Thời Tống Huy Tông, Thái Kinh tấu xin đúc một loại tiền bằng hợp kim đồng và thiếc. Điều này khiến tiền trở nên giòn hơn, chủ yếu để phòng hai nước Liêu, Kim ở phương bắc thu mua tiền tệ của phương nam, sau đó nung chảy đúc thành binh khí. Bởi vì hàm lượng đồng thấp nên dân chúng thường từ chối sử dụng.