Chương 5: Sát quỷ

Trời còn chưa sáng.

Thương còn chưa lành.

Vụ án còn chưa phá.

Phạm nhân còn chưa bắt.

Ngay cả kẻ gϊếŧ người thương người rốt cuộc là người hay quỷ cũng không biết.

Đến cái nơi hoang vu quái gở này, Vô Tình chỉ cảm thấy rất hoang mang, rất thất bại.

Nhưng mặt trời vẫn sẽ hiện lên như thường.

Mặt trời đến trễ vẫn có thể phát sáng tỏa sáng.

Trước giờ Vô Tình xử án, không phải chưa từng gặp trắc trở, chưa từng gặp khó khăn. Trái lại vì chàng bị tàn tật, hành động không tiện, lại có tiếng tăm, cộng thêm đối thủ trong triều gây khó dễ, xem như kẻ thù, đả kích và khó khăn mà chàng gặp phải thường lớn hơn người khác, nhiều hơn người khác, càng phải chịu đựng gian khổ hơn người khác.

Có lúc gặp phải tình hình như thế này, võ công ám khí cũng đánh không ra khốn cục, thông minh tài trí cũng phá không được mê cục, chàng chỉ có một phương thức.

Kiên trì.

Có khổ cũng phải kiên trì.

Kiên định vững vàng.

Chàng tin tưởng, nước chảy đá mòn không phải nhờ vào lực lượng yếu ớt đó, mà là nhờ vào chuyên chú và thời gian.

Chàng tin chắc, ánh sáng cuối cùng sẽ chiến thắng bóng đêm.

Chàng biết người xấu rất nhiều, kẻ ác rất mạnh, quân địch rất hung hăng.

Nhưng chàng kiên định tin tưởng, chỉ cần chàng và đồng đạo của chàng kiên trì bền bỉ, cuối cùng sẽ có một ngày phá được án.

Kẻ địch là người thì bắt người.

Kẻ địch là quỷ thì gϊếŧ quỷ.

Kẻ địch có là thần…

Nếu thần cũng muốn hại người, vậy thần sẽ không phải là thần nữa. Vì bảo vệ người, chàng không ngại gϊếŧ thần.

Cho nên người ta gọi chàng là “Vô Tình”.

Lúc cần thiết, chàng là sát thủ vô tình, hạ thủ không lưu tình.

– Đại bổ đầu.

Giọng nói của Ỷ Mộng giống như ánh dương trong vắt của màn đêm, chứ không phải ánh trăng lười nhác ôn hòa của bình minh:

– Khi trời sáng ngài thật sự muốn lêи đỉиɦ Nghi Thần?

Vô Tình đáp:

– Đúng.

Tập Mai Hồng dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Vô Tình, không nhịn được hỏi:

– Chiến trường của chúng ta rõ ràng ở đây, người bị thương cũng ở chỗ này. Ta thật không hiểu, ngươi cứ muốn lên núi làm gì?

Vô Tình nói:

– Chúng ta đến đây, lúc nào cũng có thể bị kẻ địch tập kích. Nhưng chỉ cần đối phương không phải là quỷ thật, cũng sẽ gặp khó khăn như vậy. Tiểu Dư, Lão Ngư, Nhϊếp Thanh đều có phản kích. Chúng ta không thể cứ ở đây chờ kẻ địch tấn công, như vậy sẽ hoàn toàn mất đi sự chủ động, chỉ biết chờ đêm tối đến, mặc cho người ta ức hϊếp.

Ỷ Mộng nói:

– Nhưng sau khi ngươi đi, ai sẽ chiếu cố những người bị thương trúng độc này?

Vô Tình hỏi ngược lại:

– Như vậy, thực ra nơi này ma quỷ lộng hành cũng đã mấy ngày rồi, sao các người không nghĩ đến chuyện rút lui, rời khỏi đây?

Chàng hỏi một cách hùng hổ dọa người, Ỷ Mộng cũng trả lời một cách thẳng thắn lưu loát:

– Mấy ngày trước quỷ chỉ hù người, không thương tổn người, vì vậy ta cho rằng nó nhiều nhất chỉ có thể dọa người mà thôi. Huống hồ lúc vẫn còn Độc Cô, chiến lực của chúng ta rất mạnh. Sau đó có người thiệt mạng, Độc Cô cũng mất tích, ta mới bắt đầu hoảng hốt. Lúc đầu ta cho rằng đối phương giả quỷ dọa người nhiều nhất chỉ muốn đuổi chúng ta đi, ta lại cứ không đi, đợi một thời gian xem thử rốt cuộc là trò quỷ gì.

Lúc Ỷ Mộng nói chuyện luôn có vẻ nhàn nhã, ngay cả lúc khẩn trương cấp bách nhất cũng như vậy.

– Kết quả.

Vô Tình nói:

– Quỷ này khí thế hung hãn, hơn nữa càng lúc càng ngông cuồng ngang ngược, dẫn đến cảnh tượng máu tanh tối nay.

– Ta cũng nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này.

Ỷ Mộng xa xăm nói:

– Vậy thì phải bỏ qua chuyện “đánh lão hổ”, chí ít phải dẫn những người đi theo ta xuống núi, tìm một nơi an toàn rồi tính sau.

Vô Tình nhìn nàng.

Ánh mắt của chàng lúc nhìn người khác chăm chú rất đẹp.

Giống như ánh trăng sáng tỏ, ngời ngời, tĩnh lặng, trong vắt.

Nhưng ánh trăng không đẹp như ánh mắt của chàng.

Bởi vì ánh trăng không có thần thái, chỉ có hoa thái (rực rỡ).

Hơn nữa trăng không có hai điểm đen và sáng trong mắt chàng, đó là con ngươi.

Cho dù hơi lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng để chàng nhìn lâu, nhìn chăm chú một lúc, sẽ cảm thấy rất thoải mái, rất yên tĩnh, rất có cảm giác an toàn, rất có một loại cảm giác ngàn vạn ngôn từ nói không ra, im lặng tốt hơn là lên tiếng.

Ỷ Mộng không kìm được hơi động tâm.

Đã rất lâu nàng không có loại cảm giác này.

Nàng thậm chí cho rằng mình đã mất đi loại cảm giác này.

Đó là cảm giác động lòng.

– Sở dĩ ta không rời khỏi đây, có ba lý do.

Trên đời có một loại nữ nhân, cho dù nàng đang nghĩ gì, muốn làm gì, đều sẽ không tùy tiện biểu đạt ra, thần sắc cũng không dễ dàng bộc lộ, Ỷ Mộng hiển nhiên chính là loại nữ nhân này.

Vô Tình đang đợi nàng nói tiếp.

Nàng quả nhiên nói tiếp:

– Nếu ta dẫn bọn họ rời khỏi đây, mà chuyện ma quỷ lộng hành vốn nhắm vào chúng ta, thay vì chúng ta lộ ra ngoài núi non hoang vu, vách đứng đường hiểm, để người ta đánh lén tập kích, không bằng đóng giữ ở đây, chắc hẳn có thể đánh một trận.

Vô Tình tỏ vẻ đồng ý với điểm này.

Chàng muốn nghe lý do thứ hai.

– Một lý do khác là…

Nói đến đây, Ỷ Mộng ngừng lại một chút mới nói tiếp:

– Ta đã dùng bồ câu đưa thư, xin Tiểu Hồng đến tương trợ.

Vô Tình không thể nói là đồng ý với lý do này.

– Huống hồ, ta nghe nói Ngũ Liệt Thần Quân cũng đã lên núi.

Ỷ Mộng nói tiếp:

– Ta tưởng rằng hắn có thể giúp một tay, không ngờ…

La Bạch Ái ở một bên không nhịn được nói:

– Hắn không tới, ta đã tới, có ta ở đây…

Giọng nói của hắn đầy đồng cảm.

Nhưng mọi người dường như không có hứng thú nghe hắn nói tiếp.

– Ta còn có một lý do…

Ỷ Mộng do dự một lúc mới nói:

– Ta không cam lòng rời khỏi đây.

– Nơi này có gì tốt!

La Bạch Ái đầy nhiệt tình, ân cần, tha thiết khuyên nhủ:

– Thế giới phồn hoa dưới chân núi mới tốt, nơi ấy có ăn ngon mặc đẹp, có nhà cao cửa rộng, có rất nhiều rất nhiều chuyện vui…

Vô Tình lạnh lùng hỏi một câu, cắt đứt lời của hắn:

– Tại sao?

– Dù sao ta cũng đã ở nơi này một thời gian.

Giọng nói của Ỷ Mộng có phần trống rỗng, có phần không thực tế, khiến người ta sinh ra một loại cảm giác “như trong mộng”:

– Cho dù nơi này hoang vu, hẻo lánh, không có người ở, nhưng đối với ta, ở lâu rồi, mỗi cành cây ngọn cỏ… tảng đá, vẫn có cảm tình. Ta không muốn nói đi là đi, chắp tay nhường địa điểm quan trọng này cho người khác. Dù sao, nơi này có hoang vắng cũng là nhà của chúng ta.

Mọi người đều yên tĩnh lại.

Loáng thoáng còn có tiếng nghẹn ngào.

Có lẽ không phải Đỗ Tiểu Nguyệt thì cũng là Ngôn Ninh Ninh.

Hai cô gái này vốn là người cảm tình chủ đạo, cảm nhận sâu sắc, cảm giác nhạy bén nhất.

Lần này La Bạch Ái cũng chỉ đành im lặng.

Ngượng ngùng.

Vô Tình nói chuyện, chàng nói rất chậm chạp, rất thong thả, nghe không ra bất cứ tình cảm gì:

– Lý do cô không rời đi, ta nghĩ ít nhất vẫn còn một.

– Hả?

Ỷ Mộng chăm chú, khẽ liếc mắt sang chàng.

– Cô nghe những người từng gặp quỷ miêu tả lại hình tượng, rất giống với lệnh đường đại nhân, cho nên cảm thấy rất mê hoặc, rất hiếu kỳ, càng quan tâm hơn.

Lời nói của Vô Tình giống như từng cây đinh đã đông lạnh thành băng nhưng vẫn vô cùng sắc bén:

– Cô cũng muốn điều tra rõ ngọn nguồn, mới chịu dừng tay.

Một hồi lâu sau, Ỷ Mộng mới ôn nhu thở dài một tiếng, nói:

– Không hổ là danh bổ.

Sau đó nàng quay mặt sang chỗ khác.

Lúc này sắc trời phía đông đang hiện lên mấy vệt màu trắng bạc.

Sắc mặt nàng rất lạnh lẽo.

– Có điều phận làm con, phát hiện mẫu thân đã chết lại biến thành như vậy.

Vẻ mặt Vô Tình cũng rất thân thiết:

– Nói thế nào cũng sẽ ở lại, xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

– Quả nhiên là đại bổ đầu.

Đây là lần thứ hai trong tối nay nàng nói lời tương tự, hơn nữa còn liên tục nói hai lần.

– Ta vẫn cho rằng tập trung nhân thủ ở đây đối phó với địch, mới là sáng suốt.

Ỷ Mộng lập tức quay lại chủ đề chính:

– Lúc này lên núi, chiến lực của nhà trọ trống không, mà Mãnh Quỷ miếu lại không biết lành dữ, mạo hiểm xông lên, đó là trái với đạo của binh pháp.

Vô Tình nói:

– Ta không thể không đi.

Ỷ Mộng hỏi:

– Tại sao?

Vô Tình nói:

– Bởi vì…

Chàng muốn nói lại thôi.

Tập Mai Hồng cười lạnh:

– Bởi vì ngươi muốn ném kẻ địch và người bị thương lại cho chúng ta, còn mình lại đi la cà gõ cửa làm quen!

Vô Tình cũng không tức giận:

– Nếu các người nghĩ như vậy, ta cũng chẳng có cách nào.

Nói đến đây, trên mặt chàng lại hiện lên một nụ cười giả tạo, nụ cười này chắc chắn khiến người ta cảm thấy tâm chí của chàng càng ngạo mạn, tâm tư càng kỳ quái:

– Nếu như ta lên đó là để gõ cửa làm quen, tin rằng cánh cửa này cũng không dễ gõ, quen biết này cũng không dễ làm.

Tròng mắt Tập Mai Hồng đảo một vòng, đột nhiên lại cao hứng:

– Không bằng ngươi ở lại đây ứng phó với địch, chữa trị người bị thương, ta thay ngươi đi một chuyến đến Mãnh Quỷ miếu!

Vô Tình hỏi ngược lại:

– Cô đi Mãnh Quỷ miếu làm gì?

Tập Mai Hồng luôn không nói lý:

– Vậy ngươi đi Mãnh Quỷ miếu làm gì?

Giọng nói Vô Tình khựng lại, trầm ngâm một chút mới nói:

– Ta cho rằng, chiến trường thật sự của đỉnh Nghi Thần không phải ở nơi này, mà là trên núi, chỗ Mãnh Quỷ miếu!

– Vậy thì đúng rồi.

Tập Mai Hồng lập tức giống như có lý không cần nhân nhượng, nói:

– Ngươi chỉ cho phép mình lêи đỉиɦ Nghi Thần, không cho người khác vào Mãnh Quỷ miếu, ai biết ngươi có phải giả vờ lên núi, thật ra là rời khỏi cửa liền chuồn mất?

Lần này Vô Tình lại lạnh mặt:

– Tâm tư của Tập cô nương thật tỉ mỉ!

Tập Mai Hồng lại xem những lời này là ca ngợi:

– Can đảm cẩn trọng, luôn là bản sắc của cô nương ta.

Vô Tình hỏi lại:

– Vậy cô lên Mãnh Quỷ miếu làm gì?

– Cũng giống như ngươi.

Tập Mai Hồng hứng thú dạt dào nói:

– Đi gϊếŧ địch! Hơn nữa có thể ta còn thông thuộc trên núi hơn ngươi!

– Gϊếŧ địch?

Ỷ Mộng đột nhiên khoan thai nói một câu.

Mọi người đều nhìn nàng chăm chú.

– Chỉ sợ…

Lời nói của Ỷ Mộng giống một giấc mộng kỳ bí:

– Nếu muội thật sự lêи đỉиɦ Nghi Thần vào Mãnh Quỷ miếu, là gϊếŧ quỷ nhiều hơn gϊếŧ địch.

Mọi người đều yên tĩnh lại.

Một lúc sau Vô Tình mới nói:

– Đây chính là chuyện ta muốn thỉnh giáo.

Chàng hắng giọng hỏi:

– Tôn lão bản từng lêи đỉиɦ Nghi Thần, vào Mãnh Quỷ miếu, vậy trên đỉnh núi rốt cuộc có gì? Trong miếu rốt cuộc là gì?

– Trên đỉnh núi?

– Trong miếu?

Ỷ Mộng dường như lại lâm vào trầm tư.

Trầm tư trong ác mộng chuyện xưa.

Là say sưa? Hay là dư vị?