Vô Tình đợi tâm tình của nàng bình tĩnh lại một chút, mới nói:
– Trước tiên chúng ta bắt đầu thảo luận từ giả thuyết thứ ba của cô. Nếu chúng ta chứng thực được nữ quỷ kia thật sự có mưu đồ, vậy có thể khẳng định bà ta không phải quỷ mà là người. Mà nếu chúng ta tìm ra được mục đích của bà ta, thậm chí có thể đoán được bà ta là ai.
La Bạch Ái ngơ ngẩn nhìn Vô Tình.
Lại quay sang nhìn Tập Mai Hồng.
Tập Mai Hồng xòe tay buông thõng, biểu tình giống như chẳng hiểu gì cả.
Vô Tình ho nhẹ một tiếng, đành nói tiếp:
– Nếu nữ quỷ kia làm thế để bảo vệ Ngô Thiết Dực, vậy bà ta giả quỷ là vì muốn dọa các người bỏ chạy, không tiếc ra tay ngăn cản các người đối phó với Ngô Hổ Uy. Suy luận như vậy, con quỷ này đương nhiên có thể là Vương Phi.
Sau đó chàng khẽ thở dài, hỏi Ỷ Mộng một câu:
– Nhưng Vương Phi lại không biết mẹ cô là ai, cũng không biết chuyện cũ của bà ấy, đúng không?
Ỷ Mộng gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
– Ý của ngài là, nếu mục đích giả quỷ là để cướp đoạt địa bàn, vậy có thể là Tứ Phân Bán đàn và Thái Bình môn đang giở trò quỷ, mà Ngũ Liệt Thần Quân và Độc Cô Nhất Vị mất tích cũng có thể liên quan đến bọn chúng, đúng không?
– Đúng vậy.
Vô Tình nói:
– Cho nên Tập cô nương nói “muốn làm gì tùy thích”, rốt cuộc đối phương muốn làm gì? Chúng ta cuối cùng tìm không ra, mà nếu quay lại xem xét giả thuyết thứ hai, cũng không hợp lý lắm.
Tập Mai Hồng trề môi, có phần ủy khuất hỏi:
– Tại sao?
– Bởi vì đối phương đã động thủ gϊếŧ người, ít nhất…
Vô Tình nói:
– Thủ đoạn còn vô cùng đẫm máu, hết sức kỳ dị, cũng rất tàn khốc, đã có người chết, có người mất tích. Cho nên giả thuyết không muốn xung đột với mọi người, xem ra đã không hợp lý. Có lẽ ban đầu đối phương chỉ muốn cảnh cáo, hù dọa, nhưng hiện giờ bọn chúng đã phát động, ra tay rồi.
– Như vậy chỉ còn lại giả thuyết thứ nhất của Tiểu Hồng.
Lần này là Ỷ Mộng suy đoán tiếp:
– Đối phương đã thoắt ẩn thoắt hiện, hơn nữa ra tay tàn độc như vậy, cộng thêm cuộc đối mặt tối nay, bất kể là người hay quỷ, võ công quyết không thể xem thường, trong chốc lát đã đánh trọng thương ba viên đại tướng của chúng ta. Đúng vậy, nếu nói đối phương vì thực lực võ công không đủ mạnh nên mới dùng quỷ quái mánh khoé, dường như cũng không hợp lý lắm.
– Đúng.
Lần này đến phiên Vô Tình nói:
– Ta sợ là ngược lại, bởi vì thực lực của bọn chúng đủ mạnh đủ lớn, cho nên mới cố ý làm những trò này, để biểu hiện uy thế của bọn chúng.
Chàng vẫn luôn lo lắng tâm tư của Ỷ Mộng không thể bình phục. Nhất là khi Tập Mai Hồng nói đến “con quỷ này là đáng ghét nhất”, chàng chỉ sợ xúc động đến chuyện thương tâm của Ỷ Mộng, phạm vào cấm kỵ của nàng. Nhưng hiện giờ xem ra, tình hình có vẻ không phải như vậy. Sự cảm kích và yêu mến của Ỷ mộng đối với Tập Mai Hồng dường như vẫn lớn hơn và mạnh hơn bất kỳ hiềm khích nào. Tập Mai Hồng tựa như không để tâm đến Tôn Ỷ Mộng, Ỷ Mộng cũng không có khúc mắc gì với Mai Hồng. Chàng cảm thấy mình đã lo lắng dư thừa. Vừa rồi lúc Tập Mai Hồng nói chuyện, chàng còn đặc biệt quan sát Tôn Ỷ Mộng. Giữa các nàng giống như có một loại tình cảm tỷ muội, hoặc là một loại hiểu ngầm đặc thù, khiến cho Ỷ Mộng khoan dung, Mai Hồng thu liễm, hai bên tin tưởng lẫn nhau, bất bình vì đối phương, cũng quan tâm đến chuyện bất công của người khác. Giao tình của các nàng giống như đã sâu sắc đến mức, cho dù người này phê bình người kia, nghe cũng giống như khen ngợi; mà người kia khinh miệt người này, cũng có thể biến thành quan tâm yêu quý. Bây giờ Vô Tình mới biết chàng đã lo lắng dư thừa, quan tâm quá nhiều rồi.
Cũng khó trách Vô Tình lo lắng.
Bởi vì Tập Mai Hồng và Lãnh Huyết có “quan hệ không bình thường”… Lãnh Huyết lại là sư đệ mà chàng yêu quý nhất.
Chàng là “đại sư huynh”.
Mang những danh phận như “đại sư huynh” và “thủ lĩnh Tứ Đại Danh Bổ”, trên người chàng có gánh ngàn cân, vác vạn cân, còn có trách nhiệm trọng đại, gánh nặng đường xa trong cuộc đời.
Nhưng chàng lại là người tàn tật, hơn nữa không tiện đi lại.
Đến vùng núi hoang vu này, vốn là muốn đánh Đại lão hổ, nhưng bây giờ lão hổ còn chưa xuất hiện, thậm chí kẻ địch còn chưa lên núi, nơi này lại có quỷ náo loạn, có người mất mạng. Chàng tìm quỷ không thấy, không bắt được tội phạm, trong khi thủ hạ đại tướng Tiểu Dư, Lão Ngư đồng loạt trọng thương, chiến hữu Nhϊếp Thanh cũng bị thương nặng. Mà chàng còn phải chiếu cố bốn đệ tử vừa sợ quỷ vừa dễ kích động, cùng với một đám nữ nhân, trong đó một người còn có thể là “em dâu” của mình, bảo chàng làm sao không lo lắng, nặng nề, áp lực trùng trùng, nhíu mày nhăn mặt?
Nhưng nếu đã đến thì đành phải ở lại, chàng đã không có lựa chọn, cũng không có đường lui.
– Bất kể là người hay quỷ, đều là người đến không thiện, người thiện không đến.
Vô Tình nói tiếp:
– Dụng ý của bọn chúng, chẳng qua là đánh người trước tiên đánh vào tâm lý mới là thượng sách. Bọn chúng dọa chúng ta đi, dọa chúng ta sợ, dọa chúng ta điên, ít nhất cũng khiến chúng ta bất an, bọn chúng sẽ có thể “làm gì tùy thích”… mặc dù chúng ta vẫn không biết bọn chúng muốn làm gì.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, những người khá thông hiểu y lý như Trần Nhật Nguyệt, Đỗ Tiểu Nguyệt và Trương Thiết Thiết đã phân công chữa trị cho Lão Ngư, Tiểu Dư và Nhϊếp Thanh. Bạch Khả Nhi, Diệp Cáo, Hà Phạm, còn có Thiết Bố Sam thì chia ra bốn phương tám hướng tuần tra canh giữ, phòng ngừa lại có chuyện. Còn Ngôn Ninh Ninh, Lý Bồ Thanh thì phụ trách quét dọn, thanh lý, đắp thuốc, trông nom, rót nước châm trà, chăm sóc băng bó. Việc xử lý chung vẫn nghe theo Vô Tình phân phó.
Trong ba người, Nhϊếp Thanh bị thương nặng nhất.
Lão Ngư thứ hai.
Tiểu Dư thì khá nhẹ.
Thực ra thương thế của ba người đều không xem là quá nặng, nhưng có nguyên nhân khiến bọn họ gần như chết ngay lập tức và sức chiến đấu gần như tan vỡ.
Bị thương vào chỗ hiểm.
Đều ở cổ và vai.
Vết thương có độc, chỗ vết thương ngoài màu đen còn có màu xanh.
Hơn nữa còn là một loại kịch độc quỷ quái kỳ dị.
Chỗ đáng sợ của loại độc này là nó có độc tính cực mạnh, nhưng khó ứng phó nhất là độc lực của nó chỉ mới phát tác một phần. Nếu không có cách chữa trị và dùng thuốc thích hợp, thanh trừ hoàn toàn độc lực, vậy chất độc này ẩn nấp một thời gian, có thể vì nguyên nhân nào khác mà kích phát, hơn nữa sẽ phát tác theo một cách khác biệt, rất khó khống chế.
Nói cách khác, cho dù tạm thời kiềm chế được nó, cũng khó đảm bảo sau này sẽ không tái phát, hơn nữa phương thức tái phát càng không thể dự đoán, khó mà chữa khỏi… trừ khi là ngay từ đầu đã trị tận gốc.
Nhưng vấn đề là làm thế nào trị tận gốc?
Không ai có kinh nghiệm bị quỷ cắn, cho nên dùng bất kỳ thuốc và cách chữa trị nào cũng không nắm chắc trị tận gốc.
Trong ba người, tuy Nhϊếp Thanh bị thương nặng nhất, trúng độc sâu nhất, nhưng hắn cũng là người khôi phục nhanh nhất.
Hắn có thể khôi phục nhanh như vậy, quả thật giống như thần kỳ, chỉ có một lý do để giải thích.
Bởi vì hắn là “Quỷ Vương” .
“Quỷ Vương” Nhϊếp Thanh.
Hai vết thương của Nhϊếp Thanh đều nằm ở lưng, áo cháy bào rách, bị đâm hai lỗ, máu và mủ chảy ra giống như nhựa đen, màu xanh lá nhiều hơn màu đỏ, giống như máu của hắn vốn là màu xanh nhạt.
Xem ra hắn bị người khác ở sau lưng đột nhiên đâm bị thương, nhưng chuyện này chỉ xảy ra dưới một điều kiện đặc biệt, đó là người đánh lén hắn ngón tay gắn đầy răng nhọn, nếu không sẽ chẳng tạo thành một vết thương giống như bị người cắn… Vấn đề là, ngoại trừ ma quỷ thì không “người” nào có loại “ngón tay” như vậy.
Nếu nói vết thương này là do bị cắn thì sao? Vậy cũng có khả năng. Nhưng người cắn hắn nhất định phải có cái miệng lớn như khuôn mặt hoặc chậu rửa mặt… chỉ có lớn như vậy, mới có thể há miệng, răng nanh phía trên bên trái cắn vào lưng cổ vai bên trái của Nhϊếp Thanh, mà răng nanh phía dưới bên phải cũng đồng thời cắn vào sườn eo của hắn. Hai vết thương đều rất gần cột sống… nếu thật sự cắn vào xương cột sống, độc lực sẽ chui vào trong xương tủy, dù có mười Nhϊếp Thanh cũng không chịu được… Nhưng trên đời nào có cái miệng lớn như vậy?
Đương nhiên ma quỷ là ngoại lệ.
Trong thiên hạ nếu có chuyện gì không giải thích được, không giải nghĩa ra, rất đơn giản, chỉ cần đổ cho quỷ, nói là quỷ làm, vậy chẳng ai nói gì được nữa.
Giả sử không phải là một khuôn mặt lớn như vậy… miệng đã rộng như thế, có thể tưởng tượng được mặt nó lớn thế nào… như vậy phải cắn đến hai lần. Nhưng với thân thủ và phản ứng của “Quỷ Vương” Nhϊếp Thanh, hắn sẽ để “người khác” cắn mình hai lần sao? Huống hồ tấn công người khác bằng cách “cắn”, có lẽ ngoại trừ “quỷ” thì không có “người” nào làm như vậy.
Nhϊếp Thanh tuy bị thương nặng, nhưng hắn khôi phục lại nhanh, nguyên nhân chủ yếu nhất là toàn thân hắn cũng trải đầy chất độc.
Hắn luôn tu luyện công phu trong địa ngục.
Lấy độc trị độc.
Dùng quỷ khắc quỷ.
Khi Nhϊếp Thanh vừa bị thương, thần trí hơi cuồng loạn, hơn nữa cũng vô cùng khổ sở, đau đớn. Nhưng hắn rất nhanh dẫn dắt loại độc lực kia và độc tố có thể tạo thành điên cuồng vào trong “Nhập Ma đại pháp” do hắn tu luyện. Như vậy một nửa độc lực bị khắc chế, một nửa lại biến thành của mình. Nhϊếp Thanh một mặt nhờ đám người Vô Tình, Trần Nhật Nguyệt cứu chữa, một mặt dựa vào ý chí lực hơn người và sức chiến đấu kinh người của hắn, cuối cùng đã vượt qua uy hϊếp của tử vong.
Hắn đang hồi phục.
Hơn nữa là người hồi phục nhanh nhất.
Hắn là Nhϊếp Thanh, “Quỷ Vương” Nhϊếp Thanh.
Ngay cả quỷ cũng phải sợ hắn, ngay cả yêu cũng phải bái hắn, ngay cả ma cũng phải tế hắn, ngay cả thần cũng phải kính hắn, “Nhϊếp Thanh Quỷ Vương” Nhϊếp Thanh (1).
——————————-
(1) Chữ Nhϊếp (懾) đầu nghĩa là “sợ”, chữ Nhϊếp (聶) sau là “nói thầm”.