Chương 22: Đường Dương Quan

Ỷ Mộng suy nghĩ một chút, nói:

– Đúng vậy. Ta không muốn trở lêи đỉиɦ Nghi Thần, nhưng Độc Cô Phạ Dạ và Lương Phi Thiên lại không nghĩ như vậy.

Ngoài miệng nàng nói, trong lòng lại nghĩ: “Người này quả nhiên lợi hại, đừng thấy y thân bị tàn tật, vừa vào nhà trọ, vừa gặp mặt đã khiến người bạn mà mình coi trọng nhất phải chịu thiệt, hơn nữa tâm tư cẩn thận, nhìn rõ mọi việc, một chút đầu mối cũng bị y khai quật ra ngàn tầng vạn lớp nghi ngờ.”

Vô Tình nói:

– Chính thế, ít nhất vì cứu Đỗ Tiểu Nguyệt, Độc Cô và Phi Thiên Thử đã từng đi lên. Nói như vậy, Ngô Thiết Dực và thân tín của hắn cũng thường bí mật tụ tập ở đó.

– Lương Song Lộc ấm ức vì mình lại sẩy chân trên cầu độc mộc kia, cho nên hắn thường lên đó cẩn thận quan sát, nhưng vẫn không tìm ra lý do.

Ỷ Mộng nói:

– Chính vì như vậy, hắn mới phát hiện Lương Luyến bị trọng thương, cũng vì vậy mà liên hợp với Độc Cô, đêm khuya xông vào Mãnh Quỷ miếu, cứu Đỗ Tiểu Nguyệt về. Lần đó, trong miếu ngoại trừ Tiểu Nguyệt chịu nhục, lại không phát sinh chuyện quái dị gì.

– Độc Cô thì sao?

Vô Tình hỏi:

– Không phải hắn đã hôn mê trong chiến dịch kia sao?

– Đó là mê hương.

Đáp án rất đơn giản, khiến người ta bất ngờ.

Hơn nữa rất rõ ràng, hợp tình hợp lý.

Trong lư có hương.

Độc Cô ghé đầu nhìn, kết quả trúng phải mê hương.

Hắn luôn kinh nghiệm đầy mình, chiến đấu đã tạo thành quá khứ của hắn, dĩ nhiên biết phải đề phòng mọi nơi, thận trọng từng bước, nhưng lại trúng phải mê hương trong núi hoang quỷ vực này.

May mắn chỉ là mê hương.

May mà còn có Lương Song Lộc.

Hắn kịp thời cõng Độc Cô xuống núi.

Trong quá trình đi đường vòng xuống núi, Độc Cô vẫn không tỉnh lại, nhưng nhờ Lương Song Lộc khinh công cao tuyệt cõng hắn, vẫn có thể đuổi kịp Tôn Ỷ Mộng và Tập Mai Hồng.

Mê hương này rất lợi hại, người bình thường trúng phải, nếu một ngày sau không tỉnh lại, chỉ sợ hết cách hoàn hồn, nhưng với Độc Cô Phạ Dạ thì ít nhất có thể chống đỡ ba bốn ngày.

Có điều không cần ba ngày, buổi tối ngày thứ hai, đám người Tôn Ỷ Mộng đi không ngừng nghỉ, đã chạy về nhà trọ Ỷ Mộng ở Cổ Nham quan.

Mê hương mà Độc Cô Nhất Vị trúng phải, cuối cùng được giải trừ.

Nhờ vào một người, Hà Văn Điền.

Nàng vốn là cao thủ của “Hạ Tam Lạm”, nàng giỏi về hạ độc.

Người sở trường cầm sắt thường cũng giỏi về chỉnh dây.

Người biết vẽ thường cũng có thể viết chữ.

Nàng giải độc cho Độc Cô.

Nhưng nếu không có một người khác giúp đỡ, e rằng Hà Văn Điền cũng phải bó tay.

Đó là Đỗ Tiểu Nguyệt.

Đỗ Tiểu Nguyệt giỏi về phân biệt độc.

Bất kỳ độc tính nào, nàng vừa nhìn là có thể phân biệt được.

Nàng vừa thấy liền nói:

– Hắn trúng phải Ngũ Lý Vụ, muốn giải phải mất ba ngày, quá năm ngày sẽ chuyển thành kịch độc, công tâm chết chắc.

Nàng rất nhanh phân biệt ra độc chất.

Hà Văn Điền lập tức ra tay giải độc.

Nàng có thể nói đã thi triển bản lĩnh toàn thân.

Nàng dùng “Thất Nhật Tiên” giải trừ độc “Ngũ Lý Vụ”.

“Thất Nhật Tiên” vốn chỉ là một loại hoa thơm bình thường, nhưng một khi “Ngũ Lý Vụ” gặp phải nó, giống như con voi gặp phải con chuột, châu chấu gặp phải lưu huỳnh, sẽ bị khắc chế.

Cuối cùng Độc Cô Phạ Dạ được giải độc.

Từ đó hắn cũng không quên được đỉnh Nghi Thần, không quên được sỉ nhục vì bị trúng thuốc mê, cũng không quên được kiếp nạn trước Mãnh Quỷ miếu.

Độc đã được giải, nhưng hắn giống như thỉnh thoảng thần trí lại hơi mơ hồ. Hắn thường ngẩng đầu nhìn lên núi, lẩm bẩm tự nói, nghiến răng nghiến lợi, giống như trên đó có một kẻ địch đang chờ đợi hắn, có một kẻ thù đã ước hẹn với hắn…

Nghe xong lời kể của Tôn Ỷ Mộng, Trương Thiết Thiết và Tập Mai Hồng, mọi người đã nắm rõ về chuyện lạ trên đỉnh Nghi Thần, truyền thuyết trong Mãnh Quỷ miếu.

La Bạch Ái ho khan một tiếng, hắng giọng nói:

– Chắc hẳn mọi người đã hiểu rõ tình hình, đúng không? Xem ra một ngọn núi kia, một ngôi miếu kia, chỉ cần mọi người không đi chọc nó, nó cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện xuống núi quấy nhiễu chúng ta… có phải không?

Trần Nhật Nguyệt chớp chớp cặp mắt to, nói:

– Đúng vậy, đúng vậy.

La Bạch Ái cũng chớp chớp mắt:

– Vậy thì phải rồi, có câu “nước sông không phạm nước giếng, nước giếng cũng không nên phạm nước sông”. Còn có câu là “ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta”. Chúng ta cần gì phải chọc nó, đúng không?

Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi đều lớn tiếng phụ họa:

– Đúng thế, đúng thế.

La Bạch Ái thấy có người ủng hộ, càng hào hứng phấn chấn, nói thoải mái:

– Thường nói “quân tử không đấu với tiểu nhân”. Chúng ta là người, càng khinh thường đấu đá với quỷ… Nếu muốn đấu, nơi này đã có ma quỷ náo loạn, hơn nữa còn rất hung dữ, cần gì phải lên núi đưa người vào miệng quỷ, đúng không? Phải không?

Lần này ba người Trần Nhật Nguyệt, Bạch Khả Nhi, Hà Phạm đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói:

– Đúng thế, đúng thế.

La Bạch Ái kết luận:

– Ta thấy, chúng ta phải bảo vệ người bị thương, nên ở lại chỗ này; nếu muốn bắt phạm nhân, càng nên ở lại chỗ này; nếu như muốn bắt quỷ, cũng không ngại ung dung chờ đợi, tránh lên núi vào địa ngục tự tìm cái chết… các người nói có đúng không?

Hà Phạm kéo kéo vạt áo Diệp Cáo. Lần này ngay cả Diệp Cáo và Hà Phạm, Bạch Khả Nhi, Trần Nhật Nguyệt đều đồng loạt hô to:

– Rất đúng, ngươi nói rất đúng.

Bọn họ lại đồng lòng, nhất trí đối ngoại.

Không lên núi!

Không vào miếu!

– Không.

Vô Tình nói:

– Chúng ta có đường Dương Quan của chúng ta.

Nhất Đao Tam Kiếm Đồng nhất thời đều thất vọng.

La Bạch Ái đang định tranh luận, Vô Tình đã dứt khoát nói:

– Xem ra bí mật ẩn giấu trong Mãnh Quỷ miếu, chính là nguyên nhân Ngô Thiết Dực và đám thủ hạ của hắn lúc chạy trốn vẫn muốn đến đây. Sự kiện thần bí trong nhà trọ, kẻ địch khó lường, có lẽ ngọn nguồn đều đến từ trên đỉnh núi. Không phá tan đại bản doanh của chúng, thủ ở chỗ này chỉ có nước bị đánh. Huống hồ năm đó rốt cuộc trong Mãnh Quỷ động đã xảy ra chuyện gì, cùng với án mạng máu chảy thành sông, chúng ta đều phải nhân dịp này điều tra rõ ràng. Lên núi mới là đường Dương Quan chúng ta tra án, không thể cứ giữ ở cầu độc mộc nơi này.

La Bạch Ái lại hít một hơi lạnh.

Chỉ có Nhϊếp Thanh kiên định nói:

– Ta theo Vô Tình huynh lên núi.

Vô Tình nói:

– Thương thế của ngươi…

Nhϊếp Thanh nói:

– Không có gì đáng ngại. Máu của ta trời sinh có độc chất của quỷ, nó cắn ta, ta trúng độc, chỉ cần không chết, qua một thời gian ta lại hút độc tính của nó, làm tăng trưởng công lực của ta.

Nói xong lại rên lên một tiếng, gân xanh nổi đầy mặt. Xem ra tuy hắn có thể hóa độc thành công lực, nhưng cái giá vẫn khá lớn, thống khổ cũng không ít.

Ỷ Mộng hỏi:

– Như vậy, đại bổ đầu tính lên núi với ai?

– Vẫn như thế.

Vô Tình nói:

– Lão Ngư, Tiểu Dư bị thương, phải ở lại đây. Cho nên nếu Tập cô nương cao hứng, nhiều lần yêu cầu lên núi, cũng có thể thay bọn họ đi lên mạo hiểm lần nữa. Ta hành động hơi bất tiện, cần có Khả Nhi, Nhật Nguyệt đi lên cùng. Nếu Nhϊếp huynh khăng khăng muốn đi chuyến này, ta cũng không tiện ngăn cản. La thiếu hiệp cũng theo ta đi.

Trần Nhật Nguyệt, Bạch Khả Nhi một người trẹo mắt, một người nghẹn lời.

Tập Mai Hồng lại rất phấn chấn:

– Được, nói như vậy là ta và ngươi, Nhϊếp Thanh quỷ, Tiểu La Bặc cộng thêm tiểu tử mũi to và thằng nhóc mắt to này cùng lên núi?

Vô Tình nói:

– Phải.

La Bạch Ái còn hi vọng có một đường sinh cơ:

– Mọi người chúng ta đều đi lên, như vậy ai sẽ canh giữ ở nhà trọ? Lỡ may các người không xuống được, đêm đến, bọn họ gặp phải… quỷ kia… sẽ làm thế nào?

Mặc dù lên núi có mỹ nữ Tập Mai Hồng đồng hành bắt quỷ, nhưng trong nhà trọ càng có nhiều mỹ nhân cùng sợ quỷ, suy nghĩ được mất, động không bằng tĩnh, vẫn nên “ở nhà” thì tốt hơn.

– Ta tự có đạo lý.

Vô Tình hỏi ngược lại:

– Ngươi không muốn đi lên?

La Bạch Ái quanh co một lúc:

– Không phải ta không muốn… mà là…

Vô Tình cười nhạt nói:

– Ngươi sợ quỷ?

La Bạch Ái lắp bắp nói:

– Quỷ… chân trời nơi nào không có nữ quỷ… ta thấy nơi núi non hoang vu này, khắp nơi đều có quỷ… ở nhà trọ cũng có vậy…

Vô Tình kiên quyết nói:

– Ngươi đã sợ, vậy không cần phải đi.

La Bạch Ái vui mừng khôn xiết, giống như được ơn vua đại xá. Bạch Khả Nhi, Trần Nhật Nguyệt vừa nghe, cũng muốn khiếu nại, Vô Tình đã cắt lời:

– Nhân số chúng ta đã định.

Trần Nhật Nguyệt, Bạch Khả Nhi chán nản. Diệp Cáo hừ một tiếng, vênh váo tự đắc. Hà Phạm lại nháy mắt với bọn họ. Hai thiếu nhìn thấy trong lòng bực bội, hận không thể kéo đối phương cùng lên núi.

Tôn Ỷ Mộng hỏi:

– Vậy các người chuẩn bị khi nào đi lên?

Vô Tình nói:

– Bây giờ.

– Bây giờ?

– Đi lên sớm, mới có thể về sớm.

Vô Tình nói:

– Chúng ta cố gắng trở lại trước hoàng hôn, đối với hai bên đều an toàn hơn.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, đúng là bàn tính như ý.

Đáng tiếc nhân sinh thường bất ngờ, thế sự thường biến hóa.

Biến ảo mới là vĩnh hằng.

Vô Tình quyết định lên núi.

Chàng muốn cùng Nhϊếp Thanh, Tập Mai Hồng, Trần Nhật Nguyệt. Bạch Khả Nhi lêи đỉиɦ Nghi Thần, vào Mãnh Quỷ miếu, xuống Mãnh Quỷ động, đi một chuyến đến núi đao biển lửa địa ngục, tra án, bắt quỷ, đánh lão hổ, đồng thời đối diện với những bất ngờ thường xảy ra trong cuộc đời.