– Nhất định không nên đi lên đó!
Trương Thiết Thiết nghiến răng nói:
– Chúng ta đã đi qua cầu độc mộc được gọi là “quỷ môn quan”, vất vả lắm mới leo lêи đỉиɦ núi, trông thấy miếu thờ đứng sừng sững ở đó. Chúng ta vẫn đội mặt trời leo lên, ánh mặt trời chiếu đến chói lọi, hoang mang. Nhưng đi lên phía trước, làm thế nào cũng đi không tới. Rõ ràng nó đứng ngay đó, chỉ cần đi thêm vài bước là tới, nhưng khi cố gắng đi lên trước, nó lại không còn ở đó nữa. Nó vẫn cứ nằm trước mặt chúng ta, giống như biết lui về phía sau, đi mãi mà không tới.
Mọi người nghe vậy, trong lòng cũng hoang mang lạnh lẽo.
Ngôi miếu kia biết đi?
Miếu lại di động?
Mọi người gần như không dám tin, bất giác nhìn sang Ỷ Mộng.
– Có điều vẫn đi tới.
Ỷ Mộng đính chính lại một chút, nhưng trong giọng nói không hề có ý khiển trách:
– Nó giống như dừng lại chờ chúng ta.
Diệp Cáo nghe được lại không kiên nhẫn:
– Cuối cùng có tiến vào không?
– Tiến vào.
– Có người không?
Lần này là Bạch Khả Nhi sốt ruột.
– Không có.
Ỷ Mộng nói:
– Chúng ta không tính là thấy người.
– Cái gì? Không phải nghe nói có người coi miếu sao?
Trần Nhật Nguyệt vô cùng khôn khéo, rất giống với công tử Vô Tình của hắn, cẩn thận hỏi:
– Nếu không, buổi tối trong miếu sao lại lộ ra ánh nến?
– Ta không nhìn thấy người coi miếu.
Ỷ Mộng nói:
– Nhưng lại nhìn thấy một người không phải người.
– Người… không phải người?
Hà Phạm lại nhịn được không kêu lên.
Nhưng không nhịn được cất giọng the thé hỏi.
– Đúng vậy.
Ỷ Mộng rơi vào trong hồi ức.
Trên núi.
Trong miếu.
Miếu ở trên núi.
Ánh mặt trời chiếu khắp núi hoang, nhưng trong miếu thờ phủ đầy bụi kia vẫn là một mảnh âm u.
Ánh mặt trời bên ngoài càng mãnh liệt, càng đối lập với sự u ám trong miếu, bụi bặm và âm trầm, cộng thêm đám tượng ở trên dưới điện thờ kết đầy mạng nhện, trải đầy bụi dày và sán hạt hồng, giống như bóng quỷ lay động, phảng phất đang ở trong thế giới u minh của Sâm La điện.
Trong thoáng chốc, ánh mắt gần như không thể thích ứng, không thấy rõ trong miếu mờ mờ ảo ảo.
Mở to mắt nhìn chăm chú một lúc, mới miễn cưỡng có thể thấy sự vật, nhưng ba người mới bước qua ngưỡng cửa, tiến vào trong miếu, chợt nghe một tiếng kẹt, cửa miếu đã đóng lại.
Ba người lập tức dựa lưng mà đứng, phòng ngừa tập kích bất ngờ.
Nhưng cũng không có đánh lén như dự tính.
Miếu yên tĩnh không tiếng động.
Không có một chút âm thanh nào.
Một hồi lâu, Ngũ Liệt Thần Quân mới ổn định hơi thở, an định tâm thần, khuyên nhủ Tôn Ỷ Mộng, Trương Thiết Thiết:
– Đừng sợ, chúng ta bình tĩnh một chút. Đây là miếu… trong miếu thờ thần… có thần ở đây, nào có ma quỷ lộng hành? Không phải sao?
Hắn chỉ nói mấy câu như vậy, đã gián đoạn ba lần, đổi hơi ba lần, chẳng những khí không ngưng, thần cũng không tụ, ngay cả lúc hắn khuyên mọi người phải bình tĩnh cũng đầy thiếu sót. Còn về cách nói “miếu thờ thần thì không đến nỗi có quỷ”, e rằng ngay cả hắn cũng chỉ nói cho có lệ.
Ỷ Mộng lại không nói gì.
Tay của nàng lắc một cái, đốt ống lửa lên.
Lúc vừa vào cửa miếu, nàng không dám đốt ống lửa, chỉ sợ địch tối ta sáng, sẽ bị đánh lén.
Nhưng lúc này đã không thể quan tâm đến nhiều chuyện như vậy.
Ánh sáng nơi tay, luôn tốt hơn là một màu đen kịt.
Ánh lửa đột nhiên bừng sáng.
Bên trong ngổn ngang, cột đổ tường tróc, cỏ dại mọc thành bụi, không hề giống như có người xử lý quét dọn, ngược lại giống như đã bỏ trống nhiều năm, một đống hoang tàn.
Nhưng sau khi đi vào đại điện, cảnh tượng lại hoàn toàn khác biệt.
Trên đại điện vẫn là bụi bặm khắp nơi, mạng nhện kết dày. Rất nhiều tượng thần, các loại thần linh, tượng đắp sống động như thật, chia ra hai bên đại điện, chẳng những không giống như thần linh tôn quý, ngược lại giống như tội phạm, hoặc quỳ hoặc ngã, hoặc nằm hoặc sấp, hoặc bị xiềng xích ngục tù, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ sợ hãi dữ tợn, hoặc thống khổ sùng kính, đều chỉnh tề hướng về điện thờ quỳ lạy.
Trong đại điện chỉ có một pho tượng đắp, treo ở chỗ cao. Dưới tượng là một chiếc bàn lớn, có một bóng người đang ngồi giống như phán quan.
Ỷ Mộng đang muốn cầm ống lửa rọi xem, nhưng đột nhiên “vù” một tiếng, ngọn lửa bị dập tắt.
Mọi người vội vàng tập trung tinh thần đề phòng.
Trong miếu không có gió.
Sao lại tắt lửa?
Qua một lúc, không thấy có động tĩnh, Ỷ Mộng lại định đốt ống lửa, lúc này mới phát hiện ống lửa đã đốt sạch rồi.
May mắn trên tay Ngũ Liệt Thần Quân còn có hỏa khí.
Đốt bó đuốc lên.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, chỉ thấy trong điện đứng đầy các kiểu các loại tượng thần, còn nhiều hơn trong “bảng Phong Thần” ghi lại, nhưng đều giống như đang chịu đựng sợ hãi và thống khổ cực lớn, hướng về một chiếc bàn lớn trong điện, cùng với thần linh ngẩng đầu bảy thước phía sau bàn để cầu xin.
Rốt cuộc thần linh trong điện là vị nào, lại có uy lực lớn như vậy?
Ngũ Liệt Thần Quân dùng bó đuốc soi sáng.
Trương Thiết Thiết cũng không nhịn được nữa, kêu lên một tiếng.
Thuật lại đến đây, Trương Thiết Thiết vẫn không kìm được kêu lên một tiếng, khiến cho Hà Phạm, Trần Nhật Nguyệt cũng sợ hãi kêu theo.
– Dọa chết ta!
Bạch Khả Nhi mắng một câu:
– Ngươi cũng đừng có người dọa người chứ!
– Thế nào?
Diệp Cáo cũng bị dọa:
– Rốt cuộc đó là pho tượng thần gì?
– Không phải thần…
Trương Thiết Thiết dường như vẫn còn sợ hãi, phảng phất rơi vào trong ký ức của u minh địa phủ.