Bên tai tràn ngập tiếng khóc xướng phong tình của dân tộc thiểu số vẫn còn tiếp tục, đám người Giản Tam Sinh đã không còn rảnh rỗi thưởng thức nữa, bốn người một ngao trên đường đất gập ghềnh lồi lõm trong thôn, đuổi sát "Tôn Đại Hồng" đang hốt hoảng chạy trốn không tha.
"Mẹ kiếp! Thằng quỷ trộm chạy thật con mẹ nó mau!" Hoắc Tam Nhi vác nhiều đồ nhất, chạy rất lao lực, không khỏi đối với "Tôn Đại Hồng" không biết là người hay quỷ phía trước kia càng thêm phẫn hận, trong lúc chạy trốn cũng tùy thời rút dao ra chuẩn bị.
"Không thể để gã chuồn mất!" Mọi người rẽ qua giao lộ, đuổi tới phía sau một căn nhà hoang vắng, Giản Tam Sinh xem xét đúng thời cơ, phất tay hét lớn một tiếng: "Hắc Tử lên!"
Tiểu Hắc hung mãnh cường tráng vốn đang phối hợp với tốc độ của mọi người chạy theo một bên, giờ phút này nhận được hiệu lệnh, lập tức điên cuồng gào thét xông ra, giống như một luồng chớp màu đen bắn tới, thân hình khổng lồ dày nặng tràn ngập sức bật, vừa nhảy lên đã đem "Tôn Đại Hồng" nọ bổ nhào trên mặt đất.
"Tha mạng....... Xin tha mạng!" Bị Tiểu Hắc kẹp cổ đè trên mặt đất, Tôn Đại Hồng giơ khuôn mặt ngã đến đầu tét máu chảy lên, tứ chi không ngừng vùng vẫy quơ quào, áo quần cọ sát trên mặt đất dính đầy bùn đất, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Thấy Tôn Đại Hồng đã bị bắt, mọi người Giản Tam Sinh liền thả chậm cước bộ, thở phì phò từ từ đi tới.
"Thế nào, hiện tại biết hô tha mạng rồi?" Hoắc Tam Nhi cười dữ tợn nhất, rút ra dao găm chạm trổ tinh xảo kia, ngồi xổm người xuống, dùng dao găm vỗ trên khuôn mặt đầy bùn và máu của Tôn Đại Hồng, nói: "Còn muốn vây mấy ông đây trong rừng, tưởng mấy ông mày dễ bị gạt lắm hử?"
Bị Tiểu Hắc thở hồng hộc nhe ra răng nanh đè nặng, lại bị Hoắc Tam Nhi lấy dao găm kề trên mặt, Tôn Đại Hồng kia bị dọa đến cả người lạnh run, miệng mồm không rõ nói cầu xin tha thứ, trên khuôn mặt lầy lội nước mắt rơi xuống, nào còn loại ung dung khi tính kế người khác trong rừng kia.
"Tam Nhi, đừng đùa gã nữa." Nhìn không được vẻ uất ức rối bù này của Tôn Đại Hồng, Giản Vô Tranh cau mày, nhìn chung quanh một chút nói: "Tìm một chỗ không có người ngoài, để gã nói cho rõ ràng sự tình."
Vui cười gật đầu với Giản Vô Tranh, Hoắc Tam Nhi quay sang tiếp tục hung thần ác sát đe dọa: "Nói! Nhà mày ở đâu! Lập tức mang bọn tao đi, tha cho mày khỏi chết!"
Khuôn mặt vặn vẹo từ dưới vuốt Tiểu Hắc bò ra, Tôn Đại Hồng vội cuống cuồng gật đầu đáp ứng, sợ Hoắc Tam Nhi và Tiểu Hắc thật sự sẽ dùng dao găm cùng răng nanh sắc bén đẩy gã vào chỗ chết.
Mọi người đi theo Tôn Đại Hồng toàn thân rối bẩn không chịu nổi xuyên qua mấy con đường đất, vượt qua non nửa thôn, đi tới trước một viện nhỏ dùng tường đất bao quanh, phát hiện trong viện nhỏ này chỉ có hai gian nhà, bên ngoài phòng ốc cũng có công cụ sản xuất cơ bản bày biện như những ngư dân khác, thoạt nhìn vô cùng nghèo túng, tuyệt đối không phải gia đình đoan chính gì.
"Chính, chính là nơi này." Tôn Đại Hồng đứng ở cửa, do dự nhìn mọi người, sợ sệt nói.
"Là nơi này thì còn chờ gì nữa." Giản Tam Sinh tung chân đá Tôn Đại Hồng một cước, rẩy rẩy điếu thuốc trên tay, hất cằm lên, nói: "Còn không mau mang bọn ta vào?!"
"Dạ, dạ...... " Tôn Đại Hồng bị đạp một cái lảo đảo, vội vàng kinh hoảng bước nhanh lên mở cửa.
Vào trong phòng, Giản Vô Tranh phát hiện nhà ở này không chỉ có bề ngoài khó coi, bên trong càng sơ sài muốn chết, chỉ có một cái bàn cùng mấy gia cụ đơn giản, ngay cả mấy loại thiết bị cơ bản như TV và tủ lạnh cũng không có, hơn nữa từ lớp bụi thật dày trên bàn kia đến xem, nơi này chí ít cũng một tháng hơn rồi chưa có ai dọn dẹp.
"Đây thật sự là nhà của ngươi?" Giản Tam Sinh cau chặt mày, ở trong phòng đảo hai vòng, chết sống cũng tìm không được chỗ có thể đặt chân, không nhịn được hoài nghi nhìn về phía Tôn Đại Hồng, hỏi: "Ta nhìn thế nào cũng thấy không giống chỗ người ở?"
"Đây thật sự là nhà tôi." Tôn Đại Hồng thấy mọi người cũng chỉ đứng trong phòng, không chịu lên ghế ngồi, mới giật mình ý thức được trong nhà quá dơ, khiến mấy vị "khách quý" này ghét bỏ rồi, liền vội vàng từ trên tường túm xuống giẻ lau, động tác mau lẹ lau xong mấy cái ghế, nặn ra nụ cười tươi nói: "Tôi cùng anh của tôi mấy tuần rồi chưa trở về, hai chúng tôi lại chưa có vợ, trong nhà không ai trông coi, cho nên mới như vậy."
"Ngươi cùng anh ngươi?" Nghe thế Giản Tam Sinh nhíu mày, hút thuốc ngồi trên ghế đã lau khô, suy tư một chút tiếp tục hỏi: "Nói như vậy, người bị rắn nuốt trong rừng kia, là anh trai ngươi? Hai người là anh em song sinh?"
Nghe đối thoại của hai người, ba người còn lại cũng lập tức hiểu ra, chuyện quỷ dị nhất này đã có lời giải thích, vấn đề khác cũng liền dễ dàng giải quyết.
"Đúng, anh của tôi bị con quái xà kia nuốt." Bị chạm vào chỗ đau, cả người Tôn Đại Hồng nhất thời uể oải hẳn xuống: "Tôi nói với anh ấy đừng đến đó rồi, trong thôn không ai dám loanh quanh gần cây kia, anh ấy trái lại dẫn các anh đến đó, kết quả để rắn cắn chết, tôi sợ hãi, liền nhanh chóng chạy về, chúng tôi kỳ thật chỉ muốn, chỉ muốn kiếm chút lợi nhỏ......."
"Muốn kiếm chút lợi nhỏ?" Không đợi Tôn Đại Hồng nói xong, Lăng Mộ hừ lạnh một tiếng ngắt lời nói: "Tôi thấy là tham tiền mà bỏ mạng thì đúng hơn! Trên chợ phiên Đông Lâm hai anh em các người đã nghĩ ổn thỏa xem làm thế nào hại chúng tôi rồi đúng chứ? Dẫn chúng tôi đến đó, chẳng phải là muốn cho con rắn kia ăn chúng tôi, các người thì cầm tiền chạy trốn sao? Nhưng không ngờ tới nhỉ, mấy ông đây hồng phúc tề thiên, có ông trời phù hộ, đến cùng ngược lại anh trai ngươi tự rước lấy kết cục thảm hại."
"Tôi, tôi....... Ôi......" Bị nói đến không còn mặt mũi nào, Tôn Đại Hồng đau khổ lắc lắc đầu.
"Được rồi, chuyện này cứ để qua trước, chúng ta phải nói chuyện chính sự đã." Chưa quên mục đích thực sự trăm đắng nghìn cay đi tới thôn Hòa Tuế này, Giản Tam Sinh vẫy vẫy tay với Tôn Đại Hồng, ý bảo gã tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện: "Ngươi xem hai anh em các ngươi tính toán hại chúng ta như vậy, đây là mưu sát chưa thành đó, việc này nếu giao ngươi cho cớm, ngươi nói xem có thể phán ngươi mấy năm? Bất quá nể tình người thân ngươi vừa mới chết, Nhị gia ta sẽ không tố cáo ngươi, cho ngươi một cơ hội ở lại lấy vợ sinh con, thế nào?"
Mới vừa nghe nói phải chịu phạt, Tôn Đại Hồng vẻ mặt khóc tang thiếu chút nữa đứng không vững, hiện giờ lại nghe Giản Tam Sinh nói tha cho mình, cảm tạ đại ân đại đức, muốn quỳ xuống dập đầu, lại bị Giản Tam Sinh cười đưa tay ngăn cản.
"Ngươi không cần cám ơn ta sớm như vậy, ta tha cho ngươi một mạng, tất nhiên là có nguyên nhân của ta." Giản Tam Sinh rút điếu thuốc, híp mắt châm chước một hồi, nói: "Nói thật ra, Nhị gia ta đến cái thôn cũ nát này, cũng không phải chỉ để du lịch, ta muốn tìm hai người, hai người này trước đó hẳn đã tới đây, ngươi xem thử đã từng gặp qua chưa."
Nói rồi, Giản Tam Sinh phất tay ý bảo Hoắc Tam Nhi lấy ảnh của Vương Tử Khiêm cùng Thành Nhạc trong ba lô ra, đưa cho Tôn Đại Hồng cẩn thận nhìn.
Nghi hoặc tiếp nhận hai bức ảnh, Tôn Đại Hồng chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền kinh hô thành tiếng: "Hai người kia! Tôi, tôi đã gặp, không chỉ tôi, người trong thôn chúng tôi cũng đều từng gặp bọn họ, hai người bọn họ mấy hôm trước còn ở đây, nhưng sau đêm hôm đó, thì không thấy tăm hơi nữa!"
"Mấy hôm trước?" Giản Vô Tranh bắt được trọng điểm, cẩn thận hỏi: "Chẳng phải ngươi nói ngươi cùng anh mình đã nhiều tuần chưa trở về sao, làm sao biết bọn họ mấy ngày trước còn ở đây?"
"Việc này ngài chưa biết rồi, tôi cùng anh tôi bình thường làm công trong huyện thành, cũng thường giúp chuyển hàng đến thôn, dù sao đường vào thôn không dễ đi, người ngoài dễ lạc đường." Tôn Đại Hồng thành thật giải thích: "Thôn này của chúng tôi có một tập tục, giữa ngày 10 đến ngày 20 hàng tháng, sẽ đổ mưa to mấy ngày liền, trưởng thôn nói đó là Lôi Công quỷ xuống bắt người, bảo chúng tôi mỗi khi đến mấy ngày này thì sớm kết thúc công việc, cũng không thể ra khơi bắt cá, buổi tối càng phải khóa chặt cửa, ai cũng không thể ra, nếu không sẽ bị bắt đi.
"Hai người kia vừa vặn tới vào mấy ngày đó, khi ấy tôi cùng anh mình từng quay về thôn đưa vài chuyến hàng, liền nhìn thấy bọn họ, hai người kia làm cho người ta cảm giác rất bất thường, nhìn không ra là đang làm gì, thôn này của chúng tôi nhỏ, nhà ai có hai người ngoài đến mọi người trong thôn đều biết, hai người kia lại dễ gây sự chú ý như vậy, cho nên tôi và anh mình cũng nghe nói không ít chuyện về hai người bọn họ. Sau đêm hôm đó, Lôi Công Quỷ đến bắt người, hai người bọn họ lại mạo hiểm mưa to đi ra, Mai Hồng ngăn không được, mặc cho bọn họ đi, về sau nghe nói, ngày thứ hai liền nhìn thấy giao lộ đầu đông của thôn nằm chết mấy Lôi Công Quỷ, mà hai người kia cũng không còn xuất hiện nữa, trưởng thôn nói bọn họ phạm vào thiên nộ, gϊếŧ chết Lôi Công Quỷ mà Thiên Đế phái tới, cho nên bị Thiên Đế bắt đi rồi."
Nghe xong lời Tôn Đại Hồng, Giản Vô Tranh mặc dù giống ba người khác đều đầu đầy nghi vấn, nhưng vẫn tỉnh táo hỏi: "Mai Hồng mà ngươi nói là ai, sao lại quen biết hai người bọn họ? Còn có Lôi Công Quỷ này là thứ gì, bộ dáng thế nào, sao lại bị hai người bọn họ gϊếŧ?"
"Mai Hồng là bà u trong thôn, bình thường nhà ai có chút chuyện gì đều đến tìm bà u giúp tế quỷ cầu thần, mấy ngày hai người kia tới, đều ở trong nhà Mai Hồng. Về phần Lôi Công Quỷ này......." Tôn Đại Hồng nói đến đây, bỗng dưng trở nên thần bí hề hề, cẩn thận bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài vài lần, mới yên tâm quay đầu lại, tiếp tục nói: "Trưởng thôn luôn không cho nói, kỳ thật thôn chúng tôi mỗi khi đến mấy ngày này sẽ có người chết, đều lả bị Lôi Công Quỷ này gϊếŧ chết, trưởng thôn nói Lôi Công Quỷ là thần tiên, không cho chúng tôi phản kháng lại chúng, nhưng ngày đó thu dọn thi thể tôi chạy đi nhìn thoáng qua, đó nào có là thần tiên gì chứ, rõ ràng là quái vật! Ngay cả quái vật như vậy cũng có thể gϊếŧ, mấy anh nói xem hai người kia có lợi hại không!"
"Quái vật?" Nghe thế, mọi người nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều đoán xem thứ này tới cùng có liên quan gì đến Vương Tử Khiêm bọn họ, có thể chính là đầu mối mấu chốt nhất để tìm được hai người hay không.
Giản Tam Sinh trong lúc mọi người đang suy nghĩ, nói với Tôn Đại Hồng: "Thi thể của Lôi Công Quỷ kia, các ngươi đã ném đâu rồi? Lát nữa mang bọn ta tới xem."
"Chuyện đó không được." Nghe nói muốn đi nhìn xem, Tôn Đại Hồng vội vàng khoát tay nói: "Trưởng thôn bảo người ta nâng thi thể đến căn nhà không người ở sau thôn khóa lại, không cho ai nhìn, chìa khóa ở chỗ ông ta, không có sự cho phép của ông ấy ai cũng không vào được, cửa sổ nhà đó đều dùng ván gỗ đóng đinh, chỉ có cửa có thể sử dụng chìa khóa mở ra."
"Ồ?" Giản Tam Sinh gật đầu, suy nghĩ một chút, lại tiếp tục nói: "Thế thì như vầy, ngươi dẫn chúng ta đi tìm trưởng thôn, việc này tự bọn ta sẽ nghĩ biện pháp là được, ngươi không cần phải xen vào....... Bất quá mấy ngày nay bọn ta đều phải ở đây, ngươi cứ lo quét dọn nhà cửa, làm cơm cho tốt, ta tự nhiên sẽ không tìm ngươi gây phiền toái, có lẽ khi ở huyện thành, chú em Đao gia đã đưa cho ngươi không ít phần thưởng rồi nhỉ?"
Thấy mấy vị "khách quý" có chút hung hãn này sẽ không làm khó mình nữa, Tôn Đại Hồng lập tức cười đáp ứng nói: "Không thành vấn đề không thành vấn đề, mấy vị cứ đi làm chuyện cần làm, ăn ở cứ để tôi lo."
Sắp xếp xong vấn đề ăn ở, bốn người không trì hoãn nữa, lúc này đi theo Tôn Đại Hồng đến nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn kia là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, tên Lâm Cánh Học, mang một đôi kính gọng dài hẹp, nhìn qua trong bụng hẳn là có vài phần trí thức, bất quá tuy nói là một trưởng thôn, đồ đạc trong nhà cũng không có chỗ nào tốt hơn, khắp nơi đều lộ ra một cỗ keo kiệt.
Vừa mới bắt đầu nhìn thấy đám người Giản Tam Sinh, Lâm Cánh Học còn giả bộ nhiệt tình chiêu đãi, sau khi nghe mọi người nói muốn nhìn Lôi Công Quỷ, sắc mặt lập tức trầm xuống, không nói hai lời bắt đầu đuổi người, thái độ cực kỳ kiên quyết.
Giản Tam Sinh thấy sắc mặt ông ta không tốt, trong lòng biết trong đó ắt có khác thường, cũng không tiếp tục kiên trì, liền mang theo mọi người rời khỏi nhà trưởng thôn.
Trở về hai gian nhà nát của Tôn Đại Hồng, Hoắc Tam Nhi nhịn không được ủ rũ mất tinh thần hỏi: "Vậy nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ chờ đến tối chúng ta len lén cạy cửa?"
"Phỏng chừng cánh cửa đó sẽ không dễ cạy đâu, cửa sổ cũng dùng ván gỗ đóng đinh, đó chính là quyết tâm không để người ta nhìn thấy thứ bên trong." Thở dài, Giản Tam Sinh ngồi trên ghế, cau mày suy nghĩ đối sách tiếp theo.
"Không cần nạy, chúng ta tốt xấu gì cũng là trí thức, tại sao có thể làm chuyện thô tục như vậy." Trái ngược với ba người khác đang mặt ủ mày ê, Lăng Mộ Dương trái lại vui cười hớn hở ngồi bên cạnh Giản Tam Sinh, vẻ mặt đắc ý.
"Sao? Đại bịp anh lại có biện pháp gì? Có thể nào là ngài còn có thể tính được cửa khóa bao lâu sẽ tự động mở chăng?" Trừng mắt liếc Lăng Mộ một cái, Giản Vô Tranh mặt không chút thay đổi xem thường nói.
"Tôi đây quả thật tính không ra." Cười cười tự giễu, Lăng Mộ từ trong túi áo móc ra một xâu chìa khóa, lúc lắc mấy cái, nói: "Bất quá trước khi chúng ta rời khỏi nhà lão già kia, tay tôi bỗng dưng ngứa ngáy, liền thuận tiện lấy theo thứ này."
"Đây là......?" Nhìn xâu chìa khóa lúc ẩn lúc hiện trên tay Lăng Mộ, mọi người nhất thời lộ ra sắc mặt mừng rỡ.
Thoáng thấy ba người chuyển buồn thành vui, trong lòng Lăng Mộ đắc ý vạn phần, nét mặt lại làm bộ bất đắc dĩ buông tay nói: "Ôi, cùng một chỗ với mấy người lâu quá, bản thân cũng sắp quên mất, hai tay ngoại trừ có thể bấm quẻ, tôi còn có tay thứ ba lấy đồ trong túi này nha ~!"