- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Long Hồn
- Quyển 1 - Chương 2: Hồi ức
Long Hồn
Quyển 1 - Chương 2: Hồi ức
Đậu xe vào bãi đỗ của tiểu khu, Giản Vô Tranh mặt không chút biểu tình trở về chỗ ở cá nhân của mình. Vào nhà rót trước cho mình một ly nước, hung hăng uống một ngụm xong, cậu nhìn ly nước trong tay lâm vào trầm tư.
Khi học lớp 11, Giản Vô Tranh liền cùng Vương Tử Khiêm phát sinh quan hệ. Hiện tại ngẫm lại, khi đó thật đúng là ngây thơ không biết gì, cái gì cũng không rõ ràng, cái gì cũng không làm rõ, cứ hồ đồ dùng phương pháp hèn hạ ép buộc Vương Tử Khiêm cùng mình lên giường.
Hơn nữa chính mình còn là người bị đặt phía dưới......
Làm thế nào thích, tại sao thích, Giản Vô Thanh đã lười suy nghĩ. Lúc bị Vương Tử Khiêm nổi cơn điên ôm lấy hung hăng xỏ xuyên qua ấy, đối phương cứ một mực hỏi không ngừng: "Tại sao.....Tại sao làm vậy.... Anh tới cùng muốn tôi làm thế nào......" Thanh âm trúc trắc nọ lại bởi kí©ɧ ŧìиɧ mà càng lộ vẻ êm tai khiến ký ức Giản Vô Thanh hãy còn mới mẻ.
Mà cậu trong thống khổ kịch liệt chỉ có thể cắn chặt răng ôm siết đối phương, sau đó theo tiết tấu của y một lần lại một lần nói: "Lão tử thích cậu, lão tử con mẹ nó coi trọng cậu đấy......"
Mấy ngày sau đó hết thảy quả thực chính là cơn ác mộng, Giản Vô Tranh liên tục phát sốt hơn mấy ngày, không xuống giường được còn chưa tính, còn một mực trong mộng gọi tên Vương Tử Khiêm. Vẻ mặt thống khổ nọ, thanh âm bất lực nọ, người sáng suốt vừa nhìn liền biết là bị người ta ngược rồi. Quản sự trong đại viện Giản gia nói với bề trên thoáng cái đều đã vây quanh trong phòng Giản Vô Tranh, lão gia tử vừa liếc mắt nhìn liền hiểu được hết thảy, lập tức nổi giận, chỉ vào mũi Giản Tam Sinh mắng: "Mẹ nó xem ngươi mang về thứ tốt đẹp gì!"
"Con......" Giản Tam Sinh đυ.ng phải loại tình huống này thoáng cái cũng sửng sốt, kịp phản ứng chỉ có thể chửi một tiếng má nó, sau đó liền ảo não cúi đầu rồi xông ra ngoài.
Lão thái thái Giản gia nhìn lướt qua người trong phòng, không nói gì thêm nữa, chỉ huy mấy đứa con dâu bưng nước nóng thì bưng nước nóng, đút thuốc thì đút thuốc. Lăn qua lăn lại mấy lần cuối cùng mới ổn định lại tiểu tổ tông.
Đang lúc lão gia tử mặt cau mày cố suy nghĩ chuyện này nên làm thế nào, Giản Tam Sinh liền túm người gây họa kiêm kẻ tình nghi Vương Tử Khiêm vào cửa.
Nhìn thấy tên khốn thượng cháu trai nhà mình, cơn tức này của lão gia tử lại lên không nổi, cánh tay cầm tẩu thuốc khô gầy nhưng vẫn mạnh mẽ như trước, dùng sức gõ mép bàn, trầm giọng nói: "Quỳ xuống."
Vương Tử Khiêm sống lưng thẳng tắp, thân thể rắn chắc cao gầy mà tràn ngập sức mạnh không chút nào lung lay, ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp nhìn chằm chằm ông cụ ngồi ở vị trí cao nhất kia. Mãi đến khi Giản Tam Sinh quát khẽ câu: "Khiêm Tử!" Y mới như vừa chú ý đến cái gì đó, quay đầu nhìn phía người sốt cao nằm trên giường còn đang nói sảng.
Y còn nhớ rõ cậu đã nói cái gì thích, cái gì coi trọng, y mơ hồ nghĩ đây không phải cảm tình bình thường, y cũng biết mình đã làm gì, mặc dù y là bị ép buộc, nhưng y sẽ không trốn tránh, tựa như lần đầu tiên trước khi xuống đất đã nói với Giản Tam Sinh: "Nhị gia đã cứu tôi một mạng, tôi dùng cả đời mình để trả."
Vương Tử Khiêm như nghĩ tới điều gì đó, lại quay đầu liếc mắt nhìn lại lão gia tử, sau đó không nói hai lời quỳ xuống.
Nhìn thấy Vương Tử Khiêm quỳ xuống, lão gia tử mới miễn cưỡng ngăn chặn cơn tức sắp bộc phát, mà Giản Tam Sinh cũng không nhịn được âm thầm lau mồ hôi lạnh.
"Đi đem người bên ngoài viện đuổi về phòng hết, nói với bọn họ ta không lên tiếng không ai được phép đi ra." Lão gia tử chỉ chỉ con trai mình, sau đó lại chỉ chỉ em trai mình: "Lão Tam em dẫn người đi lấy gia pháp."
Ông cụ vừa nói ra lời này, người trong phòng nháy mắt đều hoàn toàn an tĩnh, gia pháp nhà họ Giản, nói trắng ra đó chính là một chữ, đánh. Một cây gậy thô lớn dài hơn một thước, trực tiếp nhấc tới hơn mấy cái, đánh gãy một cái lập tức cái thứ hai lên sân khấu.
Cả một nhà lúc này không ai dám lên tiếng, mấy người phụ nữ mềm lòng muốn thay Vương Tử Khiêm cầu tình cũng đều đem lời nuốt xuống bụng, chỉ còn chờ người ngồi trên chủ vị nói chuyện.
Lão gia tử chăm chú nhìn Vương Tử Khiêm mặt vẫn không chút biểu cảm, liền hút một ngụm thuốc từ cái tẩu bạch ngọc bàn long, chậm rãi nói: "Ta biết ngươi là đứa giỏi giang xuất chúng nhất trong đám thủ hạ đồng lứa của Tam Sinh, hai năm nay cũng giúp cho nhà họ Giản không ít việc, ta hôm nay cho ngươi hai lựa chọn, một ngươi tiếp tục đi theo Tam Sinh làm việc của ngươi, không bao giờ tiếp xúc với Vô Tranh nữa, lâu dài rồi nó tự nhiên cũng sẽ quên ngươi. Một là ngươi tiếp nhận gia pháp, xong cùng thím Lưu lĩnh tiền lập tức cút xéo, từ nay về sau Vương Tử Khiêm ngươi cùng nhà họ Giản chúng ta không còn quan hệ gì nữa."
Nói xong, lão gia tử lại hút thuốc, mà những người khác đều lẳng lặng chờ Vương Tử Khiêm đưa ra lựa chọn.
Tất cả mọi người đều hiểu ý của lão gia tử, nếu đã tạo thành tổn thất, vậy hô đánh hô gϊếŧ cũng không phải cách làm sáng suốt gì. Vương Tử Khiêm từ sau khi theo Tam Sinh xuống đất, mấy nam nhân chủ sự trong nhà cũng biết thằng nhóc này lợi hại, đừng thấy thằng nhóc này trên mặt đất luôn bộ dáng mặt không chút biểu cảm cái gì cũng đều không sao cả, thật sự xuống tới dưới đất rồi, liền thân thủ nhanh nhẹn, lực lớn vô cùng. Về cơ bản không có thứ gì có thể làm cho cậu ta sợ hãi hoặc bó tay.
Người như vậy, Giản gia không có khả năng buông tha đơn giản thế. Thế kỷ 21 thiếu nhất chính là gì? Nhân tài, nghề nào nghiệp nào cũng vậy. Vương Tử Khiêm, cậu ta chính là một nhân tài trộm mộ.
Trong phòng an tĩnh lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của Giản Vô Tranh lúc gấp gáp lúc hòa hoãn, qua một hồi lâu, vẫn quỳ trên mặt đất cúi đầu trầm mặc Vương Tử Khiêm rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Giản lão gia tử trầm giọng nói: "Anh ấy, là trách nhiệm của tôi. Nhị gia, tôi muốn báo ân."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc không thôi. Chỉ thấy sắc mặt lão gia tử biến sắc như kinh kịch, xoát một cái đã đổi màu:
"Mày cái thằng ranh con này, con mẹ nó mày đừng không biết xấu hổ, tao hôm nay có thể cho mày cơ hội tiếp tục ở lại Giản gia đó là nể mặt mày rồi, mày còn được đằng chân lên đằng đầu, được một tấc lại muốn tiến một thước?!"
Đối với ý nghĩ vừa muốn ở lại Giản gia vừa không dự định trốn tránh Giản Vô Tranh của Vương Tử Khiêm, mọi người kể cả Giản Tam Sinh đều vô cùng khó giải thích.
Ngươi nếu không muốn rời khỏi Giản gia vậy ngươi đáp ứng yêu cầu đầu tiên của lão gia tử không phải được rồi sao, ngươi nói ngươi xem ngươi phải làm khác người, sửa sửa nội dung điều kiện để làm chi, chẳng lẽ luyến tiếc vị tiểu tổ tông kia? Thường ngày cũng không thấy hai người gần gũi nhiều mà. Giản Tam Sinh một bên tự hỏi trong lòng, một bên hận không thể đi tới cho Vương Tử Khiêm mấy đá.
Mà bên này lão gia tử thì thật đã giận đến thất khiếu bốc khói rồi, chỉ thẳng tay vào nói: "Coi như ngươi lợi hại coi như ngươi lợi hại, ông già ta sợ ngươi rồi!" Sau đó cáu kỉnh đi tới đi lui trước mặt Vương Tử Khiêm vài vòng, tay lớn vung lên, "Lão Tam, đưa gia pháp lên!"
Gậy thô bằng nắm tay hạ xuống, Vương Tử Khiêm chỉ kêu rên thành tiếng lần đầu, sau đó liền không rên một tiếng gắng gượng chịu đựng.
Có lẽ là thanh âm đánh người quá vang, cũng có lẽ tiểu tổ tông đối với người mình thích có cảm ứng tâm linh thần kỳ, tóm lại Giản Vô Tranh đột ngột tỉnh dậy, tiếp đó khi người trong phòng còn chưa kịp phản ứng đã xông lên ôm lấy Vương Tử Khiêm.
Hai người chấp hành gia pháp nhanh tay lẹ mắt dừng lại, mới không để Giản Vô Tranh cũng chịu đánh đòn.
Sau khi xác định hai cây gậy nọ sẽ không hạ xuống nữa, Giản Vô Tranh hơi tách ra tạo chút khoảng cách nhìn thương tích trên lưng Vương Tử Khiêm, vết thương xanh tím đan xen lẫn lộn vết máu loang lỗ nhìn mà trong lòng Giản Vô Tranh co rút một trận, cậu lớn như vậy đến giờ mới biết được cái gì gọi là đau lòng, thế này chạm cũng không dám chạm, thổi khí cũng sợ đối phương đau đớn, trong đầu đang liên tục suy nghĩ làm thế nào bôi thuốc mà không bị đau.
Nhìn Vương Tử Khiêm sắp mất đi ý thức hai tròng mắt đã hoàn toàn mất đi sắc thái đen nhánh như trời đêm những ngày trước, Giản Vô Tranh nhẹ nhàng cầm bàn tay rỉ máu của y, sau đó không thể nhịn được hướng lão gia tử đang sững sờ quát: "Ông nội, ông đây là muốn bức tử cậu ấy hay là muốn bức tử con!"
"Con.......Con nói thế là thế nào......" Nói cũng kỳ quái, người này có kiêu ngạo ương ngạnh thế nào, đối với cục cưng trong nhà thật đúng là không có biện pháp, lão gia tử nhất thời không hiểu nổi trạng huống lại bị rống như vậy, hoàn toàn mông lung: "Con không phải bị nó......"
"Con bị cậu ấy thế nào đó là chuyện của con, ông không có việc gì đừng đi theo làm rối tung lên có được hay không! Con thích cậu ấy, con liền muốn để cậu ấy ôm con thế thì đã sao, lại nói là con ép cậu ấy theo con lên giường, các người đánh cậu ấy như vậy con mẹ nó tính là thế nào đây!" Tiểu tổ tông nóng đến đỏ mặt, vừa gào lên xong liền thở hổn hển một hồi.
Lúc này đã hiểu được toàn bộ lão gia tử hoàn toàn không biết nên nói gì, người trong phòng cũng đều không biết nên khuyên giải ra sao, không ngờ những gì xảy ra cả ngày hôm nay đều là trò cười.
Hoàn hảo trước đó đã bảo mọi người ngoại viện tự trở về phòng của mình không cho phép ra......
Trầm mặc không bao lâu, Giản Thế Nhân đột nhiên phát hỏa, tay chỉ vào Giản Vô Tranh run rẩy như lá rụng trong gió thu: "Mày, con mẹ nó mày còn dám nói, còn mẹ nó chưa trưởng thành đâu mày đi học đòi làm ông già thỏ rồi, hả? Còn, còn mẹ nó ở phía dưới, tao.......Trời ơi!" Tân nhiệm gia chủ oán hận thở dài, vung tay, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
(Tiêu: Ông già thỏ nguyên là một loại đồ chơi thiếu nhi, trong tục thoại ông già thỏ chỉ người như món đồ chơi để nam nhân đùa bỡn)
Tử Uyển Phượng biết chồng mình bị tức giận không nhẹ, cũng không quan tâm đến con trai bảo bối của mình nữa, vội vàng hướng lão gia tử xin chỉ thị, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Có đôi khi, nam nhân này so với nữ nhân còn khó dỗ hơn.
Lúc này không chỉ có lão gia tử, ngay cả Giản Tam Sinh cũng cảm thấy vô cùng đau đầu, dù sao người là anh mang về, xảy ra chuyện anh không thể thiếu phần trách nhiệm đâu.
Mà bên này Vô Tranh tiểu tổ tông không hề có áp lực tâm lý, sau khi nhìn thấy khóe miệng Vương Tử Khiêm tràn ra máu, liền đưa miệng mình tới, đầu tiên là nhẹ nhàng liếʍ, sau đó liền bất giác đem đầu lưỡi duỗi vào.
Thẳng đến khi đầu lưỡi vói vào trong miệng Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh mới đau lòng phát giác trong miệng đối phương nồng nặc mùi máu tươi.
Liếʍ như thế nào cũng liếʍ không hết.
Bị chiếc lưỡi mềm mại ấm áp của Giản Vô Tranh mang theo hơi thở an ủi hôn, Vương Tử Khiêm thoải mái nhắm hai mắt lại, cả ngày hôm nay, y đã trải qua quá cực khổ, hiện tại đừng nói đứng dậy, mà ngay cả khí lực mở mắt một lần nữa cũng đã chẳng còn thừa lại mấy.
Đứng một bên Giản Tam Sinh nhìn thấy hai tên không để ý ai bên cạnh dính vào nhau này, trong bụng kêu gào phiên giang đảo hải, anh thật muốn xông lên tách hai người ra, sau đó hô to với tiểu tổ tông: Em rốt cuộc là thích tên đầu gỗ này cỡ nào!
Người trong phòng hiển nhiên đều khó xử như Giản Tam Sinh, lão gia tử rơi vào đường cùng chỉ có thể lắc đầu, sau đó phất tay mang mọi người rời đi, lưu lại hai người trong phòng tiếp tục triền miên.
Không có biện pháp, ai bảo tiểu tổ tông trong nhà này trừng phạt không được, mắng không xong, ầm ĩ thì ầm ĩ bất quá......
Vì vậy chuyện Giản Vô Tranh và Vương Tử Khiêm liền được Giản gia bí mật công nhận. Bởi vì nhắc tới cũng chỉ có thể xem như tiểu tổ tông nhà mình dụ dỗ Vương Tử Khiêm hoàn toàn không hiểu sự đời.
Một người tự nguyện, một người hoàn toàn không hiểu tình lý nam nữ, thế này bảo người ta nói sao đây?
Buông cái ly trong tay, Giản Vô Tranh nhếch nhếch khóe môi, cậu còn nhớ rõ sau đó Nhị ca mỗi lần trên tiệc rượu ba huynh đệ đều hậm hực nói với mình sớm biết thế đã sớm tìm cho thằng nhóc Khiêm một nữ nhân, cũng khỏi phải để cậu ta sớm như vậy đã trở thành người của em, đều phải trách ta trách ta a......
Bất quá
Giản tam gia.......
Ha, cậu ta học theo ai đây.
Lần này trở về nhất định không thể thả cậu ta cùng Nhị ca lăn lộn nữa, việc này con mẹ nó, đều chỉnh không ra hình người nữa rồi.
Đang suy nghĩ làm sao tìm được cớ lưu người lại, chuông cửa đinh đoong đột ngột vang lên.
Đi qua mở cửa, nhìn thấy người tới cửa, Giản Vô Tranh sửng sốt: "Nhị tẩu?" Anh thật không ngờ lúc này tìm đến anh cư nhiên là vợ của Nhị ca nhà mình.
"Vô Tranh." Lục Tuyết Tình hai tay mang theo một túi nhỏ màu lam, tóc quăn nhuộm thành màu hạt dẻ xõa tới thắt lưng, một thân áo váy màu trắng làm tôn thêm cả người điềm đạm nho nhã lại xinh đẹp. Đôi mắt xinh đẹp như sao kia bất lực nhìn Giản Vô Tranh, muốn nói lại thôi.
Giản Vô Tranh nhìn thấy bộ dáng của Nhị tẩu, lập tức hiểu được đối phương có chuyện quan trọng muốn nói, vội vàng lách người, để đối phương tiến vào cửa rồi nói.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Long Hồn
- Quyển 1 - Chương 2: Hồi ức