Nghe nói đến hộp hình đầu hồ ly, Giản Tam Sinh thoáng cái sửng sốt, sau đó giống như đám người Hoắc Tam Nhi, lộ ra một loại thần sắc cổ quái.
"Tiểu Tranh à, em thật sự xác định, phía trên bức vẽ này, là một hộp hình đầu hồ ly?" Giản Tam Sinh chống cằm suy tư trong chốc lát, sau đó thần sắc nghiêm túc dò hỏi.
Thấy Nhị ca nhà mình ít khi nào nghiêm túc như thế, Giản Vô Tranh cũng cố tập trung tư tưởng nhìn kỹ tấm bản đồ da dê một lần nữa, sau đó gật đầu, xác định nói: "Đúng vậy, là một cái hộp đầu hồ ly, bất quá đầu hồ ly nọ tựa hồ có chút cổ quái."
"Quả là rất cổ quái......" Giản Tam Sinh liếc mắt nhìn Vô Tranh một cái, sau đó quay đầu đưa mắt ra hiệu cho Ngũ Lôi.
Ngũ Lôi nhận được tín hiệu, lúc này từ trong balô lấy ra một hộp gỗ màu nâu tím. Hộp này vừa nhìn liền biết giá cả không rẻ, chưa nói đến hoa văn rồng cuộn gọt đẽo tinh tế, chỉ riêng vài khối mỹ ngọc tính chất trơn mượt, nhẵn nhụi sáng bóng vây quanh phía trên thôi, đã đủ cho người thường sống nhờ ba năm. Lại nhìn gương đồng khéo léo tinh xảo trên nắp hộp, càng làm hộp này tăng thêm một tia quỷ dị.
Từ trong tay Ngũ Lôi tiếp nhận cái hộp, Giản Tam Sinh đưa cho Tam đệ nhà mình, nói: "Đây là một cái hộp âm dương gỗ tử đàn đừng thấy không khác gì hộp trang sức, huyền cơ bên trong rất lớn. Gương soi phía trên nó đây, tên là kính Thái Cực Bát Quái, chuyên dùng để chấn tà trừ quỷ
(Tiêu: Ta ko ghi sai đâu, "chấn" đây là trong "chấn động" ko phải "trấn" của "trấn áp"), cái hộp hình đầu hồ ly em nói kia, phỏng chừng chính là chỉ cái này."
Nguyên lai, khi Giản Tam Sinh mang theo đám người Hoắc Tam Nhi ở giữa mê cung phá hư cơ quan trục tâm, Liêu Hiểu Thịnh dùng súc cốt thuật tiến vào phá hủy cơ quan lại bị thứ bên trong hộp sắt lớn dọa chết khϊếp.
Con người đang trong không gian nhỏ hẹp bản thân chưa hoàn toàn nắm chắc vốn dễ dàng thần hồn nát thần tính, hơn nữa Liêu Hiểu Thịnh đem thân trên thò vào cơ quan, hắn ở bên trong phát sinh việc gì người bên ngoài sẽ không biết được, cũng không giúp được hắn, loại cảm giác này khiến người ta càng thêm không cách nào an tâm nổi, hơn nữa đây còn là trong cổ mộ.
Nói khó nghe hơn nữa, nếu bên trong cơ quan đột ngột nhảy ra một cương thi quỷ quái, hắn khẳng định không có cách nào phòng ngự, ngay cả chạy trốn sợ rằng cũng khó khăn. Không chỉ thế, nếu người phía ngoài muốn hại hắn, bỗng dưng đẩy hắn một cái, hắn đều hoàn toàn không có cách nào, chỉ có thể đạp hai chân chờ chết. Bất quá tốt xấu gì đám người Ngô Khôn dưới quyền cũng thực sự đáng tin, do đó hắn không cần lo lắng phía sau.
Mà thứ vừa nhảy ra hù Liêu Hiểu Thịnh đó, sau khi hắn lại đánh bạo tiến vào xác nhận, mới biết đó là tự mình hù dọa chính mình.
Đấy chẳng qua là một hộp gỗ tử đàn mà thôi, chế tác tự nhiên tinh tế, nhưng chưa đến mức làm người ta sinh ra sợ hãi gì. Mấu chốt ngay giữa khe hở hé mở của cái hộp, lộ ra một đôi mắt có chút âm hiểm, trong không gian tối tăm nhỏ hẹp, được ánh sáng của đèn pin mắt sói chiếu vào, phản xạ ra một loại lục quang oán độc. Liêu Hiểu Thịnh chính là bị đôi con ngươi ảm đạm như cá chết này dọa sợ.
Sau khi lấy hộp gỗ tử đàn ra, Giản Tam Sinh nhíu mày nhìn hai mắt, liền cẩn thận chậm rãi mở nắp ra. Anh cẩn thận, là vì kính Thái Cực Bát Quái trên nắp này thật sự chói mắt, thứ cần loại gương đồng này trấn áp, tuyệt đối không phải thứ hàng gì tốt.
Mọi người lúc này đều nhìn chằm chằm bên trong cái hộp, đèn pin mắt sói trên tay và đèn pha như đèn huỳnh quang trên sân khấu không hẹn mà cùng rọi vào một chỗ.
Lại không ngờ rằng, sau khi mở hộp, thứ lộ ra bên trong, vậy mà lại là một đầu hồ ly màu trắng. Chỗ kỳ quái nhất của đầu hồ ly này cũng không phải ở màu lông của nó, mà là đôi con ngươi kia. Hồ ly bình thường con ngươi đều là màu nâu nhạt, chỉ có vào ban đêm mới có thể vì phản xạ mà phát ra quang mang lục biếc. Mà con ngươi của đầu hồ ly trắng này, lại như phỉ thúy, chỉnh thể lục óng ánh trong suốt, rõ ràng là lão hồ ly thành tinh đã hơn trăm năm.
Điều này làm cho Giản Tam Sinh cảm thấy vô cùng xúi quẩy, không khỏi nhớ tới trước kia trong đại viện dưới gốc cây già hóng mát, từ chỗ chú Ngô nghe kể về một chuyện.
Khi đó là thời Thanh mạt, phía nam có một thôn nọ gần dưới chân núi, coi như phát đạt. Trong thôn số lượng nam nữ sinh sống làm việc ngang nhau không tính là ít, dựa vào điều kiện rừng núi này, quanh năm suốt tháng có thể kiếm được không ít lợi. Gọi là dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, chính là đạo lý này.
Đáng tiếc ngày lành luôn chẳng được lâu, Trung Quốc thời điểm đó loạn trong giặc ngoài, khắp nơi không yên ổn, lúc này không chỉ có Thanh mạt, thôn nhỏ này cũng gặp phải phiền toái lớn. Ngoại trừ thiên tai nhân họa, còn đυ.ng phải dịch chuột.
Chuột đều là từ trên núi bò xuống, lần lượt gặm lương thực từng nhà từng nhà, nếu chỉ có lương thực thôi cũng được đi, có con chuột già thành tinh nọ, vóc dáng lớn như con chó, trực tiếp nhảy một cái là có thể cắn đứt yết hầu của một con trâu. Càng miễn bàn đến bầy gà vịt và dê.
Người trong thôn lần đầu gặp phải chuột với số lượng đông đảo, cả đàn cả lũ như thế, đều kinh hãi không biết nên làm gì, đành phải trơ mắt nhìn súc vật lương thực trong nhà bị đàn chuột đi ngang qua gặm sạch, chỉ còn sót lại lông gà và vỏ trấu, ngay cả hoa màu còn chưa chín tới trong đất cũng chịu khổ giày vò.
Về sau mấy nam nhân đứng đầu trong thôn tìm tới trưởng thôn hợp kế, nói tiếp tục như vậy không ổn, chuột này ba ngày hai bữa sẽ tới một lần, cuộc sống của mọi người sau này sẽ không vượt qua được, chúng ta phải nghĩ một biện pháp phòng chuột.
Trưởng thôn cũng hiểu được nên tìm biện pháp gϊếŧ chết đám chuột nọ, liền gật đầu, nói bằng không nhà cửa trong thôn đều bị gặm sạch cả.
Vì vậy trong thôn nhà nào có đàn ông đều xuất lực, ở chỗ cửa thôn thông lên núi chuẩn bị một cái bẫy rập bắt chuột, trong bẫy đặt đầy thứ chuột thích gặm, trong đó trộn lẫn vô số độc dược như thạch tín, cửa của mỗi nhà mỗi hộ trong thôn cũng theo đó mà chuẩn bị chút bẫy nhỏ.
Cứ như vậy tất cả mọi người sau khi chuẩn bị tốt bẫy rập thì trở về nhà. đóng chặt cửa sổ, nghiêm thủ chờ đàn chuột đến.
Thế nhưng nào ngờ, khi đám chuột kia trở lại, cũng không lao vào những nơi đã chuẩn bị tốt, tựa như đã nhìn thấu mưu kế của con người, lách qua rào cản, một đám chỉnh tề trật tự đi theo lực lượng lớn tiến hành cướp bóc, hoàn toàn không để ý tới những bẫy rập ngoài thôn này.
Mọi người trốn trong nhà nhìn chuột ngoài cửa sổ như trước hung hăng ngang ngược, bụi đất tung bay, gà kêu chó sủa, không khỏi trừng lớn hai mắt, bộ dáng không thể tin nổi, cũng nhịn không được cảm thấy một tia nản lòng.
Có thể nào chuột này là ông trời phái xuống trừng phạt thôn bọn họ, cho nên mới nhìn thấu bẫy rập của bọn họ không? Vậy nếu bọn họ tiếp tục cùng ông trời đối nghịch, có thể ầm ĩ đến nhà tan cửa nát không?
Đàn chuột đi rồi, trong thôn nhất thời nhân tâm hoảng sợ, tất cả mọi người bất an phỏng đoán sự khác thường của bầy chuột này.
Cho đến một ngày, hai đứa nhỏ trong thôn cứ cãi nhau nói nhìn thấy trong đàn chuột có một con mèo lớn màu trắng, mọi người mới nhận thấy có gì không đúng. Đợi khi đàn chuột trở lại thăm nhìn kỹ, quả nhiên ở ngoài thôn cách đó không xa có thể nhìn thấy một con vật màu trắng, trừng tròng mắt màu lục sắc, âm tà nhìn bọn họ.
Nhưng đây tuyệt đối không phải mèo lớn gì, người già trong thôn đều nói, đó là một con hồ tiên thành tinh. Nó đã mê hoặc chuột trên núi, giúp nó xuống núi cướp bóc thức ăn trong thôn, đem về núi cung phụng để nó tiếp tục tu luyện.
Từ xưa nói đến hồ ly thì có mê hoặc nhân tâm, thao túng chuột lại càng không thành vấn đề gì.
Người trong thôn lúc này quyết định lên núi bắt con hồ tiên già nọ, lột da nó bán đến nội thành, lại không ngờ rằng con hồ ly lông trắng dường như nhìn thấu ý nghĩ của thôn dân, thoáng cái liền biến mất vài ngày.
Mấy ngày này chuột trên núi cũng không xuống quấy phá trong thôn nữa, cuộc sống bình bình ổn ổn, phảng phất như một hồi dịch chuột trước đó chỉ như giấc mộng. Nhưng không ngờ tới, vài ngày sau, con hồ ly trắng nọ thừa dịp đêm đen gió lớn lại mang theo đàn chuột tới, thanh thế cư nhiên càng thêm hùng hậu, hơn nữa chuột này không biết ăn cái gì, ấy vậy mà kích thước như con chó mỗi nhà đều có trong thôn, đôi mắt đỏ tươi nhô ra, vọt vào thôn bắt đầu cắn xé gia súc, trong thôn nhất thời một mảnh gà bay chó sủa, chướng khí mịt mù.
Đám chuột kia khí thế hung mãnh, chẳng biết e ngại, cuối cùng ngay cả con người cũng cắn. Tai vạ qua đi, trong thôn không biết có bao nhiêu người đã chết trong miệng chuột. Thôn xóm vốn hưng vượng phồn thịnh trong một đêm hoang vu như tử thành, có thể trốn cơ bản đều đã trốn cả, không chạy thoát thì đều bị chuột gặm rớt tay chân, ngồi phịch trên đất vô lực rêи ɾỉ.
Một trận như thế, thôn kia cũng dần dần hoang phế, không ai trở lại đó nữa, khách qua đường có đến trong thôn ở tạm một đêm, nước từ trong giếng của thôn múc lên đều có thể uống phải lông chuột, trên đường đất đυ.ng phải chuột chết liền có thể nhìn thấy trong miệng con chuột nọ còn ngậm ngón tay và tóc người, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một con hồ ly lớn màu trắng ngồi xổm ở chân núi trừng đôi con ngươi lục sắc nhìn về phía thôn.
Nghĩ tới đây, Giản Tam Sinh càng cảm thấy có được đầu hồ ly lông trắng này không phải điềm gì tốt.
Giản Vô Tranh tiếp nhận hộp gỗ tử đàn, hoài nghi nhìn một chút, phát hiện khóa cài trước hộp nọ cư nhiên là một đôi cá đồng âm dương, tạo hình đôi cá âm dương rất tinh tế, trên mình mỗi một phiến vẩy cá đều cực kỳ nhỏ, rồi lại trông rất sống động. Khi cài khóa, cá âm dương có hình dạng cõng âm bế dương, đầu đuôi hai con cá đυ.ng vào nhau, tuần hoàn trùng lặp đến vô tận. Khi mở khóa cài, thì âm dương phân tách, khí vẩn đυ.c ra hết.
Nhẹ nhàng tách ra nắp hộp, lộ ra bên trong quả nhiên là đầu hồ ly lông trắng nọ. Giống như Nhị ca nói, mắt hồ ly lục sắc như mắt cá chết nhìn chòng chọc phía trước, lộ ra một cỗ tà khí. Nhưng vô luận thế nào cũng nhìn không ra đầu hồ ly này có công năng đặc thù gì, có thể giúp bọn họ tìm ra đường đi chính xác.
Nhìn phía trước vài thước phân ra ba lối đi với ba phương hướng bất đồng, Giản Vô Tranh liền cảm thấy một luồng khí âm hàn xộc lên phía sau lưng, trong lòng run lên, không biết nếu đi nhầm sẽ có kết quả gì.
Những người khác lúc này hiển nhiên đã nghĩ đến vấn đề ấy, trên bản vẽ nói tìm được đầu hồ ly này là có thể tìm được đường vào mộ chính xác, nhưng không nói rõ nên dùng đầu này thế nào, cũng không thể ném nó trên mặt đất quay một vòng, cuối cùng xem thử mắt hồ ly chuyển tới hướng này thì đi hướng đó chứ?
Giản Vô Tranh nhìn thoáng qua hoa văn trên thạch bích ở cửa ba nhánh hành lang, cảm thấy thật sự không có chỗ quỷ dị nào có giá trị nghiên cứu, liền xoay người nhìn Vương Tử Khiêm phía sau đang tựa trên tường cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Lại không ngờ rằng trong lúc cậu lơ đãng quay người lại này, chợt nghe Hoắc Tam Nhi sợ hãi rống một tiếng: "Chết tiệt! Mau nhìn mau nhìn! Mở miệng rồi!"
Giống mọi người nghi hoặc cúi đầu nhìn lại, Giản Vô Tranh phát hiện trong hộp gỗ tử đàn trên tay mình đầu hồ ly lông trắng nọ vậy mà tự động nhắm hai mắt lại, mỏ nhọn tím đỏ quỷ dị mở ra.