Chương 65: Chuyện kỳ quái

Nàng nghe được tiếng cởi y phục ra, ngay sau đó liền cảm giác được có một cơ thể vô cùng nặng nề đang ở trên giường của nàng, mà lại còn đè ở trên người nàng.

Là Nhàn Vương trở về sao?

Tống Đại Mãnh cảm thấy có chút mơ mơ màng màng, muốn xoay người lại nhưng nàng lại không động đậy được, muốn nhìn một chút xem người đến là ai nhưng mà nàng nhìn cũng không thấy rõ lắm. Mắt nàng hơi hơi mở nhỏ, loáng thoáng thấy được một bóng dáng mờ nhạt đang đè trên người nàng, người đó đang vén bộ tóc dài dày mà đen đang buông thỏng xuống ngực rồi ở trên mặt nàng lên, nàng có chút ngứa ngứa và muốn gãi nhưng lại không biết tại sao là không thể cử động được.

"Là... Người nào..."

Rất khó khăn lắm mới nói ra được hai chữ này, nhưng sau đó người đó lại cuối đầu xuống hôn ở trên môi nàng để chặn cái miệng của nàng lại chi nên những lời nói đứt quãng phía sau liền bị nuốt hết. Nàng cảm giác được có một cái lưỡi lạnh lẽo đang tiến vào, một cái không mời mà đến liền hung hăng đột kích lãnh thổ của mình.

Đến cùng là ai mà lại lớn mật như vậy, nhưng lại chỉ hôn nàng...

Càng về sau những suy nghĩ của nàng đều tan biến hết. Cái trận đột kích bỗng nhiên này còn không kéo dài tới hai phút, sau đó nàng mở mắt ra nhưng mở rất nhỏ rồi rất nhanh liền nhắm mắt lại, ý thức mơ hồ từ từ liền mất đi rồi ngủ say đến ngày hôm sau.

Sáng hôm sau nàng tỉnh lại thì toàn thân nàng đau nhức cực kì nhất là ở dưới thân, cái loại cảm giác này rất giống với việc như làm ở trong công trường ba ngày ba đêm không ăn không ngủ ấy. Một chữ thôi, mệt!

Bởi vậy nàng không dám động vào người vì động chỗ nào chỗ đó lại đau, nàng nghi ngờ đủ điều. Trong lúc lơ đãng nghĩ đến đêm qua hình như có người nào đó đè lên người mình, trong lòng lại cả kinh rồi vội vàng kiểm tra lại toàn bộ trên dưới thân thể, nhìn y phục vẫn còn nguyên vẹn đang được mặc ở trên người mình, trong lòng có thể coi là được thở phào nhẹ nhõm.

Cũng còn tốt! Không bị xâm phạm!

Sau đó lại nhìn bên cạnh mình thấy trống trơn, nàng nghĩ chắc là suốt đêm hôm qua Nhàn Vương không có trở về. Mặc kệ hắn! Bây giờ đối với

nàng mà nói, Nhàn Vương có trở về hay không thì có liên quan gì đến nàng? Hiện tại thì nàng chỉ biết nhanh chân lên để đi... Hôm qua đã nói với Ngụy Lạc Xuyến đi Thần Y Cư với nàng ấy.

Nhưng mà...

Nếu đêm hôm qua Nhàn Vương không có trở về, thì cái chuyện tối hôm qua chỉ là một giấc mộng thôi sao? Cái kiểu giấc mộng không chịu nỗi này lại có thể làm cho toàn thân nàng đau nhức, lại làm cho nàng có bao nhiêu khát khao?

Thôi, nếu là mộng vậy thì cũng không nên nghĩ nữa, Ngụy Lạc Xuyến và Trầm Ngạo vẫn đang đợi mình! Nghĩ vậy, Tống Đại Mãnh liền nhanh đi thay y phục.

Lúc đang thay y phục, thì đột nhiên nàng nhớ đến những cái vết cào bấu đến bầm tím mà hoàng hậu đã bấu, lúc này lại không thấy nữa, nàng lại bị chấn động thêm một lần nữa. Nàng nhớ rõ đêm qua nàng ngủ, thì những vết bầm tím đó chỉ mới phai nhạt hơi mờ hơn trước, vẫn còn một chút máu bầm đang đọng lại, nhưng lúc này lại bỗng nhiên không còn thấy nó nữa, sao trong một đêm lại không thấy nữa?

Càng lúc càng kỳ quái, nàng vén ống tay áo mình lên, rồi nâng làn váy mình lên phát hiện những vết bầm tím trên người ấy lại không còn nữa, nàng lại cả kinh rồi nhanh chạy đến trước bàn trang điểm, cẩn thẩn quay cái cổ mình quay về cái gương để tìm vết bầm tím không giấu được ở trên cái cổ mình, nhưng kết quả, nàng lại giật mình nữa, rồi nàng ngồi ở trên ghế, ngồi đến ngẩn ngơ.

Những vết thương đó đi đâu hết rồi?

Tất cả đều không có, giống như chưa bao giờ bị thương cả, chưa bao giờ bị hoàng hậu cào bấu. Thậm chí nàng phát hiện, làn da của mình nó còn trắng hơn lúc trước. Sự việc này quá là lạ!

Chẳng lẽ nói giấc mộng hôm qua, là sự thật?

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng có chút khẩn trương. Nếu là thật như vậy, vậy cái người hôm qua đè trên người nàng là ai? Nàng cho rằng đó không phải là Nhàn Vương, tay chân Nhàn Vương đều tàn phế, đừng nói là đè lên người nàng, đến việc leo lên giường còn khó khăn nữa.

Không phải Nhàn Vương thì là ai?

"Đại Mãnh, hôm nay nàng làm sao vậy?" Hoàng cung, Thần Y Cư.

Cảm thấy hình như Tống Đại Mãnh có chút tâm sự, Trầm Ngạo di chuyển một cái bếp lò máu tím để lên trên bàn, sau đó hắn có chút lo lắng lấy tay quơ quơ trước mặt nàng, "Từ lúc vào cung đến giờ hình như tinh thần của nàng có chút không ổn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào đêm qua hắn trở về quá muộn, chẳng lẽ Vương gia đã chọc nàng tức giận? Nếu như vậy, ta đi tìm hắn..."

"Đừng, không phải hắn." Tống Đại Mãnh vội vàng ngăn lại, an ủi Trầm Ngạo, "Một đêm hôm qua hắn đi không trở về, cho nên ngươi đã hiểu lầm rồi, không phải do Vương gia đâu. Hơn nữa ta cũng không có chuyện gì, thật sự." Trong lòng nàng rất rối, rốt cuộc có nên nói chuyện này với hắn không, một người nam nhân có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân mình thích nhưng đó không phải là thê tử của mình, đến nỗi còn bị người xem nhìn....

Nàng không dám nghĩ thêm nữa, chỉ có thể để việc này ở trong lòng, cũng tuyệt đối không thể nói cho hắn biết, bằng không cũng chỉ làm cho hắn thêm buồn phiền thôi.

Nàng chỉ có thể giả bộ như không có chuyện gì, "Thật sự là không có chuyện gì. Chỉ là ngày hôm qua ta rất vui, còn có thể nói hết những gì ở trong lòng cùng Lạc Xuyến và ngươi, cho nên buổi tối ta ngủ không ngon giấc nên có chút mệt mỏi."

"Thật sự là ngủ không ngon giấc sao?" Trầm Ngạo vẫn có chút không yên lòng. Mãi đến khi nàng cười gật đầu, "Ừh, thật sự không có chuyện gì cả. Là ngươi đoán mò thôi, ta cũng là một người lớn đang sống sờ sờ ở đây, với lại Vương gia đối xử với muội cũng không tệ lắm, thì làm sao có thể có chuyện gì."

Tuy rằng ngoài miệng trách hắn suy nghĩ nhiều, nhưng trong lòng nàng lại rất ấm áp vì hắn quan tâm đến mình.

"Vậy thì tốt, ta còn tưởng Vương gia bắt nạt nàng." Lúc này Trầm Ngạo mới yên lòng.

Chỉ thấy hắn đổ chất lỏng nóng hổi có màu nâu đậm vào trong một cái chén có hoa văn màu xanh, đồng thời lại lấy một đống chai chai lọ lọ bên cạnh lần lượt đổ một ít vào trong chén canh, rồi thập phần thuần thục bưng đến đặt vào bên trong một cái chậu chứa nước đá mới vừa được lấy ra từ hầm băng, để hạ bớt nhiệt cho nước canh

Mà lúc này Ngụy Lạc Xuyến từ bên ngoài Bách Hoa viên đứng lên, trên tay nàng ấy cầm một cái vòng hoa đủ màu sắc đi vào bên trong, xong rồi đưa tới tay cho Trầm Ngạo, trên khuôn mặt non nớt ấy còn nở ra một nụ cười rất vui vẻ: "Ngạo ca ca, cho huynh."

"Cho ta?" Có thể Trầm Ngạo không vui là vì Tống Đại Mãnh, "Muội đừng có hại huynh, dù cho muội và Mãnh tỷ tỷ có ở trong này hay không ở trong này huynh cũng không cần."

Ngụy Lạc Xuyến liền tức giận nói: "Ai nói muội cho huynh. Lạc Xuyến cho huynh là muốn huynh đưa cho Mãnh tỷ tỷ."

Trầm Ngạo liền đỏ mặt, Tống Đại Mãnh đứng kế bên liền nở một nụ cười. Nàng biết, Trầm Ngạo cùng Ngụy Lạc Xuyến vui đùa, còn biết Ngụy Lạc Xuyến đã xem mình là một bằng hữu tốt nhất. Mà nàng và Ngụy Lạc Xuyến là người mà hắn đáng tin tưởng nhất. Bằng không, thì hắn sẽ không ở trước mặt người khác giả câm.

Mà ở dưới ánh mắt của Ngụy Lạc Xuyến tràn đầy sự mong chờ, vì vậy Trầm Ngạo liền đeo vòng hoa cho nàng với một khuôn mặt đỏ bừng. Nhìn bộ dáng thẹn thùng với khuôn mặt xấu hổ khi nàng đeo vòng hoa, Ngụy Lạc Xuyến thỏa mãn cực kỳ, mà Trầm Ngạo đã nhìn đến xuất thần, trong mắt hay trong lòng bây giờ thì chỉ có mình nàng.

Cũng may là Ngụy Lạc Xuyến nhắc nhỏ, Trầm Ngạo mới nhớ lại chén thuốc vừa mới nấu xong giờ cần phải đưa cho hoàng thượng. Chờ Trầm Ngạo đi rồi, Ngụy Lạc Xuyến mới kéo Tống Đại Mãnh lại: "Mãnh tỷ tỷ, muội phát hiện có một cây hoa rất đẹp muội dẫn tỷ đi xem..."

"Được, ngươi đi chậm một chút đi..."

Tay thì bị Ngụy Lạc Xuyến cầm, nên không thể không đi Bách Hoa viên nhìn một cái. Mà cái vòng hoa mỹ lệ non mềm dễ bung ra kia, lúc nào cũng kí©h thí©ɧ trái tim của nàng.

Nàng thường thường nghĩ, nếu vẫn cùng với hắn như vậy thất là tốt biết bao!

Nhưng mà giấy không thể gói được lửa, mới hạnh phúc không được bao lâu thì chuyện vụиɠ ŧяộʍ không tên của nàng và Trầm Ngạo đã bị bại lộ...