Trên người nàng khắp nơi đều là máu, nó bầm lại thành một mảng to.
Lúc thay y phục cho Tống Đại Mãnh, hai người Vô Hoa
và Linh Âm đồng thời nhíu mày. Đặc biệt là trên cánh tay, có năm chỗ bị bầm tím, mà chỉ trong thời gian ngắn cũng đã biến thành màu đen, có thể thấy sức lực người bạo hành vô cùng lớn và tàn nhẫn, nếu Tống Đại Mãnh không phản kháng thì nói không chừng nàng đã chết trong tay hoàng hậu rồi.
"Quả thực rất quá đáng! Sao hoàng hậu lại có thể làm như vậy?" Không chỉ trên cánh tay mà trên lưng trên đùi trên ngực còn bị bầm tím, Vô Hoa thực sự không nhịn nổi, một bên vừa thoa thuốc cho Tống Đại Mãnh một bên thì tức giận bất bình thay nàng, "Nếu để cho Vương gia biết, thì người phải làm như thế nào cho phải? Bà ta là hoàng hậu, căn bản Vương gia cũng không có cách nào bắt bà ấy."
"Ai nói không có cách nào, không phải Vương gia còn có hoàng thượng sao?" Lúc này, lông mày của Linh Âm đã nhăn nhó như một bà lão, nhìn thấy trên ngực Tống Đại Mãnh có vết bầm, nàng rất là tức giận, "Thực sự là đáng ghét, Vương phi cũng không có đắc tội bà ta, sao lại đối xử với Vương phi của chúng ta tàn nhẫn như vậy. Trời ạ, vết bầm trên cổ cũng không thể che đi được... Không được, chuyện này nhất định phải nói cho Vương gia biết, nhất định Vương gia phải làm chủ cho Vương phi."
Hai người đều cảm thấy cục tức này không trôi, nhưng Tống Đại Mãnh rất bình tĩnh. Nàng kéo ống tay áo lên nhẹ như mây gió nói: "Không cần, ta cũng không có gãy tay gãy chân, cũng không cần phải để cho Vương gia lo lắng. Thay vì nhiều một chuyện còn không bằng thiếu một chuyện."
Bất quá sau này nhìn thấy hoàng hậu thì đi đường vòng là được rồi, lần này nàng chịu thiệt, nhưng nàng cũng không để cho có lần thứ hai.
"Vương phi?" Hai ngươi Vô Hoa Linh Âm vô cùng ngạc nhiên, trợn to mắt nhìn nhau, lại lắc đầu, "Bọn nô tỳ không nhịn được."
"Chỉ cần ngậm kín miệng thì có thể làm được."
"Nhưng mà..."
"Đúng là không có gì hay. Các ngươi mau trang điểm cho ta đi, không nên để Vương gia một mình ở trước mặt hoàng thượng được." Nàng đứng lên đi đến bàn trang điểm.
Lần thứ hai Vô Hoa và Linh Âm nhìn chăm chú nàng lần nữa, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, sau đó bước đến bàn trang điểm chuẩn bị trang điểm cho nàng.
Các vết bầm trên người có thể lấy trang phục che lại, nhưng còn ở trên cổ thì làm sao đây? Trong lúc Vô Hoa Linh Âm đang suy nghĩ phải làm như thế nào thì nàng đã lấy một cái khăn tay trong ngăn kéo của bàn trang điểm ra, ở trên cái khăn còn có thêu mấy đóa hoa đào nở.
Nàng lấy tay quàng cái khăn qua cổ sau đó nhìn theo vết bầm trên cổ đó mà cột lại để che đi. Hoa đào ở trên khăn tay để lộ ra bên ngoài chỉ cần nhìn qua cũng biết nàng có bao nhiêu phần quyến rũ.
Thấy có hiệu quả, Linh Hoa và Vô Âm rất vui, nhưng sau đó lại chau mày. Vết bầm có thể che khuất nhưng thương thế bên trong đến lúc nào mới khỏi hẳn?
Nếu không có hoàng thượng đến, căn bản Tống Đại Mãnh cũng không thể động đậy người được. Dù sao hoàng thượng cũng có quyền cao nhất hơn hoàng hậu, cũng không dễ dàng để trêu tức. Khi Vô Hoa Linh Âm đưa nàng đến đại sảnh thì vừa vặn điểm tâm cũng vừa mới được đưa lên, hình như hoàng thượng với Nhàn Vương cũng vừa mới tới, mà từ lâu hoàng hậu đã tới lâu giờ đang ngồi giống như Bồ Tát ở bên cạnh, thấy nàng tới, bên mép hoàng hậu liền nở ra nụ cười châm biết cùng với đó là nhìn nàng với một ánh mắt sắc bén.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, bái kiến hoàng hậu nương nương." Tống Đại Mãnh tiến lên, rồi hướng về chỗ hoàng thượng và hoàng hậu hành lễ.
Mặc dù chuyện đã xảy ra chưa tới một canh giờ, nhưng ở trước mặt hoàng thượng cũng không muốn biểu lộ ra thỏa đáng.
Thấy nàng đến đây với một thân thể đang ốm đau, hoàng thượng đau lòng nâng nàng đứng dậy, "Đãi Mãnh mau đứng lên đi, ngươi đang bệnh không cần phải hành lễ."
"A..." Hoàng thượng không cẩn thận nên chạm tay vào ngay vết bầm của nàng, nhất thời Tống Đại Mãnh nhịn không được, la lên một tiếng. Nghe vậy, hoàng thượng sợ hại hỏi: "Đại Mãnh, ngươi làm sao vậy?"
Ở phía sau hoàng thượng, ánh mắt hoàng hậu lóe lên vẻ đắc ý. Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt Nhàn Vương chăm chú nhìn trên người nàng. Mà lúc này, Lưu Vân cúi đầu xuống ghé sát vào tai Nhàn Vương nói, ngay sau đó ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của hắn liền quay sang người đang ngồi đắc ý âm thầm cười bên cạnh.
"Bẩm hoàng thượng, nhi thần cũng không có gì đáng ngại." Tống Đại Mãnh hạ thấp mi xuống nhìn làn váy của mình, đùi của cô rất đau. Chỉ là vô tình đυ.ng phải thôi nhưng nàng rất đau, nàng liều mạng nhẫn nhịn rồi nói: "Chắc có thể mấy ngày nay nhi thần ngủ hơi nhiều, nên thân thể có chút không tốt."
"Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt." Hoàng đế bừng tỉnh ra, sau đó mới kéo nàng đi đến chỗ của Nhàn Vương, nhìn nàng ngồi xuống sau đó hắn mới trở về chỗ ngồi của mình.
Xem ra Nhàn Vương rất được hoàng thượng sủng ái. Tống Đại Mãnh nghĩ thầm, một bên là mình, toàn thân đều đau tới nỗi không nhe răng ra được, một bên là liên quan đến hoàng hậu, nàng không muốn gặp người đàn bà kia một chút nào, thậm chí là ánh mắt chào hỏi một chút nàng cũng không muốn.
Nếu biết như vậy nàng cũng không tìm đối phương để gây rắc rối, nhưng đối phương lại cứ thích tìm nàng để tra tấn. Bên này, nàng còn ngồi chưa nóng đít nữa thì bên kia hoàng hậu cười như không cười nói: "Đại Mãnh, mấy ngày trước tối ngươi không có về phủ ngươi còn chưa nói cho hoàng thượng biết là chuyện gì đã xảy ra. Phủ Nhàn Vương tốt như vậy tại sao ngươi không về mà lại chạy ra ngoài trời ngủ, chẳng lẽ Vương phủ tiếp đãi ngươi không tốt hay là Nhàn Vương đối xử với ngươi không tốt?"
"Bẩm hoàng hậu, Vương gia rất tốt với nô tỳ, lại càng không có chuyện Vương phủ tiếp đãi nô tỳ không tốt, đó là chuyện vô lý." Tống Đại Mãnh liếc mắt nhìn Nhàn Vương, nàng biết mấy ngày nay hắn vì nàng mà không ăn uống gì, trong lòng nàng có chút áy náy. Mà việc tối nàng không về, hắn cũng không truy cứu nữa, khó tránh khỏi việc nàng có chút cảm động với hắn. Chỉ là hiện tại, nói cái gì mà tối không về.
"Vậy tại sao tối ngươi không về phủ?" Hoàng hậu lại tiếp tục hỏi, lúc nàng hoàng đế cũng quan tâm đến vấn đề này, "Đúng đấy, Đại Mãnh, chẳng lẽ ở Sở kinh này ngươi có bằng hữu thân thích à, hay là ngươi ở chỗ bằng hữu thân thích của ngươi?"
Tống Đại Mãnh đang nghĩ phải giải thích như thế nào về sự việc hôm ấy, nhưng Nhàn Vương đã nhanh hơn một bước, hắn mở miệng nói: "Phụ hoàng, cũng không phải tối hôm đó nàng không về phủ. Trước khi đi, nàng đã nói với nhi thần là xin đi qua nhà bằng hữu chơi nhưng nhi thần không cho. Cũng không biết là người nào đã rắp tâm hại nàng ấy, rõ ràng nàng không có đi mà còn nói phóng đại lên."
"À, hóa ra là như vậy? Ở chốn kinh thành này, Đại Mãnh còn có bằng hữu? Ngươi nhanh đi mời để trẫm gặp một chút." Đối với vị bằng hữu của Tống Đại Mãnh hoàng đế rất là hứng thú.
Tống Đại Mãnh cảm thấy mình không giải thích được, hơi trừng mắt nhìn Nhàn Vương, rồi chợt trả lời: "Bẩm phụ hoàng, vị bằng hữu kia ở rất xa kinh thành, nhi thần và nàng cùng nhau lớn lên ở một làng quê nhỏ, trước đó vài ngày nàng nghe nhi thần nói là nhi thần đã gả vào Vương phủ nên chỉ đến đây gặp nhi thần để nói chuyện luyên thuyên vài câu, nhưng hiện tại nàng ấy đã về nhà rồi."
Nàng tưởng nàng nói như vậy, hoàng đế sẽ không hỏi nữa, ai biết hoàng đế còn không hết hi vọng còn nghe hắn nói: "Nhất định ngươi phải đưa vị bằng hữu kia đến cho trẫm gặp một chút, trẫm cũng muốn nhìn vị bằng hữu đó của Đại Mãnh."
"Phụ hoàng, chuyện này... Vị bằng hữu của nhi thần đã về nhà từ lâu rồi..." Tống Đại Mãnh gây khó dễ, ở nơi này nàng làm gì có bằng hữu, Nhàn Vương không còn gì để nói sao mà lại nói dóc như vậy, chuyện này phải kêu nàng đi đâu tìm cái người gọi là bằng hữu chứ!!!