Edit: Chickenliverpate
Ngay lúc đó, trong một khắc không hề được báo trước, nước mắt nàng cứ như mưa thi nhau chảy xuống.
"Tống, Tống Đại Mãnh, ngươi đừng khóc." Trơ mắt nhìn nước mắt trên gò má nàng cứ như chiếc vòng trân châu bị đứt dây, từng hạt từng hạt không ngừng rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ phút này nhìn vô cùng ủy khuất, đã khiến Nhàn Vương hoảng hốt, tay chân luống cuống bắt đầu khuyên nhủ: "Vừa rồi Bổn vương chỉ nói giỡn thôi, ngươi đừng coi là thật nha..."
"...hức..."
Nghe Nhàn Vương an ủi, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn, nhanh hơn. Nàng xoay mặt về phía Nhàn vương, để nước mắt tùy ý rơi xuống. Mặc kệ Nhàn Vương an ủi như thế nào, thì lần này nàng cũng không có cách nào khống chế.
Nhàn Vương cảm thấy đã vô pháp khống chế cục diện trước mắt, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn, nói cái gì đối phương cũng không nghe, trong mắt lại không ngừng có dòng chất lỏng trong suốt chảy ra.
Đứng không được đi cũng không xong, thử nâng tay lên nhưng lại vô lực. Khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Tống Đại Mãnh vẫn đầm đìa nước mắt, nàng không ngừng khóc, không thể tiến lên, hắn lại càng tâm hoảng ý loạn. Chỉ có thể ngồi trên xe lăn an ủi nàng: "Tống Đại Mãnh, Bổn Vương không truy cứu chuyện ngươi cả đêm không về ngủ, ngươi mau nín đi, Bổn Vương sẽ coi như chưa có chuyện gì phát sinh, nhưng ngươi có thể đừng khóc nữa hay không..."
Hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, Tống Đại Mãnh ban đầu chỉ nhỏ giọng nức nở nhưng về sau lại càng khóc lớn hơn, giống như một đứa bé, nàng không trả lời chỉ khóc cực kỳ thương tâm và thống khổ. Nhìn thấy như
vậy, Nhàn Vương càng lo lắng nhiều hơn, đáng tiếc hắn không thể đứng lên, không thể tiến đến gần nàng được. Dưới mặt nạ vẻ mặt hắn trở nên vô cùng bất đắc dĩ.
"Bổn Vương cầu xin ngươi, đừng khóc..."
"Được rồi, ngươi là Vương phi của Bổn vương, liên quan đến chuyện đêm qua ngươi không về, Bổn vương không nhắc đến nữa cũng không được sao..."
"Tống Đại Mãnh, hôm nay ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy..."
...
Nhàn Vương chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ nhìn thấy Tống Đại Mãnh xuất hiện hình huống như thế này. Trong mắt hắn, nàng vẫn luôn cường đại ngay cả hắn cũng đấu không lại nàng. Nhưng hiện tại... Thật sự khó có thể tưởng tượng, càng vô pháp khống chế.
Cứ như vậy, Tống Đại Mãnh tiếp tục khóc sướt mướt, nước mắt vẫn chảy đầm đìa, mà Nhàn Vương cũng chỉ an tĩnh ngồi trên xe lăn. Lúc bắt đầu, hắn vẫn kiên trì an ủi nàng, về sau lại phát hiện hắn càng an ủi, nàng càng khóc lớn hơn, thế cho nên thường xuyên có mấy nha hoàn hạ nhân ở cách đó không xa lén lút nhìn trộm. Vì vậy hắn đơn giản không nói thêm một lời nào nữa, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng.
Hai người vẫn duy trì trạng thái như vậy cho đến giờ ngọ, quản gia Lương Bác tới thỉnh Vương gia và Vương phi dời bước đến thiên thính dùng bữa, nhưng bị Nhàn Vương ra hiệu bảo ly khai, lúc này mới không quấy rầy đến sự an tĩnh. Giờ mùi nhanh chóng đến, tếng khóc cũng dần dần nhỏ lại, trở thành tiếng nức nở nhưng nước mắt vẫn cứ tiếp tục chảy.
Lần này hình như đã thật sự phát tiết. Tống Đại Mãnh vòng tay ôm lấy chân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào hai đầu gối nức nở, đôi mắt vô thần, nhìn giống như không có tiêu cự lại giống như đang nhìn cái gì đó.
Trước giờ, Nhàn Vương luôn tìm những lời lẽ chua ngoa, khó chịu để nói chuyện với nàng, nhưng khi nàng vừa khóc, hắn liền thay đổi thái độ, bắt đầu đối xử với nàng cẩn thận dè dặt hơn. Hắn không gọi nàng là Hồng Hạnh cũng không nhắc lại chuyện nàng cả đêm không về ngủ. Ở trước mặt nàng, cái gì không nên nói hắn không nói, nên nói hắn cũng không nói.
Tất cả thái độ đó cực kỳ giống một người.
Trầm Ngạo.
Trầm Ngạo cũng như vậy, không nói câu nào, im lặng nhưng lại khiến lòng người rung động. Nhưng hiện tại, Trầm Ngạo lại đang ở bên cạnh nữ tử kia, vì nàng ta mà cười, che chở cho nàng ta thật chu đáo.
Nghĩ đến Trầm Ngạo, lòng nàng lại đau đớn.
Trong đầu nàng, chỉ cần hai chữ "Trầm Ngạo" lướt qua, lòng nàng sẽ lập tức thống khổ, cõi lòng tan nát, đời này nàng chưa bao giờ trải qua nỗi đau nào như vậy.
Nàng nghĩ có phải nàng đã hiểu lầm rồi hay không, vạn nhất Trầm Ngạo và nàng kia thật sự không có chuyện gì, mà nàng lại ở đây thương tâm. Nhưng ngẫm lại, từ trước đến giờ Trầm Ngạo luôn độc lai độc vãng, quen sống một mình, trong mắt hắn ngoại nhân cũng không nói một lời. Một nam nhân thiếu người giao kết tình cảm như vậy, lại bất ngờ che chở cho một nữ tử khác, nếu không có loại quan hệ đó há có thể thân mật như vậy?
Chỉ có một mình nàng đơn phương tình nguyện thôi.
Tâm lại đau, đau đến không thể đau hơn nữa, ngay cả hô hấp cũng đau.
Mấy ngày sau đó, Tống Đại Mãnh đều không ăn không uống, Nhàn Vương nhìn thấy mà trong lòng sốt ruột, hắn thật sự không có biện pháp nào. Quan hệ giữa hai người vốn đã không tốt, ở cùng một chỗ không phải tranh cãi thì là ầm ĩ, muốn an ủi nàng lại không tìm ra một lý do chính đáng. Có vài lần hắn thật muốn trực tiếp nhét đồ ăn vào trong bụng nàng, nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể của nàng nhất định không thể chịu nổi.
...
Chuyện Tống Đại Mãnh cả đêm không về mấy ngày liên tiếp không dịu xuống đã truyền tới tai Hoàng đế, lại thêm nhiều ngày không ăn không uống, nhưng không biết ai đã tiết lộ tin tức. Vào buổi sáng ba ngày sau, Hoàng đế không thượng triều, đã trực tiếp di giá xuất cung đến Nhàn Vương phủ, đồng khởi đồng hành còn có Hoàng hậu.
Sáng sớm ngày hôm nay, đoàn người chậm rãi theo chân Hoàng thượng từ trong cung bãi giá đến cửa Nhàn Vương. Lúc này Nhàn Vương vẫn đang ở trong phòng cùng Tống Đại Mãnh, đã ba ngày, nàng không ăn không uống, hắn cũng không uống một giọt nước. Nghe tin Hoàng đế đến, đôi mắt hắn vẫn nhìn Tống Đại Mãnh đang ngồi ở trên giường, lưng dựa vào tường, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, ngay cả Hoàng đế đến đây nàng cũng không có một chút phản ứng, xem ra trong lòng đã thật sự bị tổn thương. Nên cũng không quản nàng thêm nữa, tùy ý để Lưu Vân đẩy ra ngoài chuẩn bị nghênh đón phụ hoàng của hắn.
Không ngờ khi xe lăn vừa tới cửa phòng, đã thấy hoàng đế và hoàng hậu đang đi tới dưới sự dẫn dắt của Hỉ công công. Hắn ngước gương mặt đang đeo mặt nạ, hất cằm ra hiệu cho Lưu Vân, Lưu Vân liền mở cửa phòng trong, không cần thiết phải đi ra nữa.
"Nhi thần tham kiến Phụ hoàng." Nhàn Vương được Lưu Vân đẩy đến trước mặt hoàng đế, hắn cung kính hành lễ, rồi hỏi: "Không biết mới sáng sớm Phụ hoàng đến nơi này có chuyện gì quan trọng hay không?"
"Ngạo Nhi, Trẫm nghe nói Đại Mãnh sinh bệnh, thân thể thật sự rất nghiêm trọng." Hoàng đế đi thẳng vào vấn đề, ông không hề quan tâm việc nàng cả đêm không về ngủ, chỉ là Tàn Nhi của ông không dễ dàng gì lấy được Vương phi, nên phải quý trọng thật tốt. Ông lo lắng rằng nếu có một ngày ông ra đi, nhất định sẽ không có ai quan tâm Tàn Nhi, chỉ có đối xử với Tống Đại Mãnh thật tốt mới có thể bảo chứng nửa đời sau của Tàn Nhi.
Nếu Tàn Nhi không có tật, tướng mạo lại không xấu, hiện tại sẽ không xảy ra cảnh tượng này, lấy phi cũng sẽ cực kỳ dễ dàng... Trong lòng Hoàng đế khẽ thở dài. Nói đến lại thấy kỳ quái, tiền Hoàng hậu ngày trước có dung mạo tuyệt sắc, có thể gọi là thiên hạ đệ nhất khuynh thành mỹ mạo, nhưng Tàn Nhi lại...
Nghĩ tới liền cảm thấy khổ sở, vẫn là sự tình trước mắt quan trọng hơn. Hoàng đế tiếp tục quan tâm hỏi han: "Không ăn không uống làm sao được chứ, hiện tại Đại Mãnh như thế nào rồi? Có ăn cái gì không? Nó đang ở đâu? Sao không đến gặp Trẫm?"