Editor: Chickenliverpate
Sau khi Hoàng đế tứ hôn, từ trên xuống dưới Nhàn Vương phủ liền bắt đầu gấp rút không ngừng chuẩn bị hôn lễ, ước chừng giờ Dậu hôn lễ sẽ được bắt đầu. Tống Đại Mãnh còn chưa kịp hảo hảo tham quan cảnh sắc Nhàn Vương phủ, đã phải mặc vào hồng trang, cùng Tàn vương vẫn như cũ ngồi trên xe lăn bái thiên địa.
Vẫn chưa tới một ngày, nàng đã nhanh chóng thành hôn cùng một người xa lạ!
Vội vội vàng vàng cưới một cổ nhân còn chưa tính, đối phương lại còn là một phế nhân nữa chứ!
Toàn bộ quá trình diễn ra hôn lễ, trong lòng Tống Đại Mãnh không biết nguyền rủa vị Vương gia này bao nhiêu lần.Dđle^quydon. Tuy nhiên, hắn cũng ném cho nàng ánh mắt kỳ quái. Nàng không thể giải thích được đó là cảm giác gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được rằng nếu nàng ghét hắn một thì hắn ghét nàng tới mười.
Đối với Tống Đại Mãnh mà nói, Vương gia này sống là một người tàn phế, chân không thể đi tay không thể động, lớn lên còn xấu xí đến không thể gặp người, tên Tống Đại Mãnh của nàng mặc dù có chút bưu hãn, nhưng dầu gì dáng dấp cũng là tú sắc khả xan nha, một tên phế nhân tại sao lại ghét nàng như vậy?Dienđanlqd. Nàng mới không thèm quản hắn có không thích nàng nhiều như thế nào, không thích cũng không làm gì được nàng.
Bái đường xong, đưa vào động phòng mới là điều quan trọng
"Này, cởi y phục ra!"
Vừa đuổi đám người nháo động phòng ra ngoài, Tống Đại Mãnh đã tháo tấm vải đỏ đội đầu xuống, vẻ mặt ngang ngạnh kiên quyết ra lệnh cho Tàn vương cũng còn đang mặc hỷ phục.
"..." Nhàn Vương vẫn yên lặng không nhúc nhích ngồi bên mép giường.
"Thật xin lỗi nha, ta quên mất ngươi là một phế nhân." Nhìn hắn như vậy, Tống Đại Mãnh lúc này mới làm ra vẻ giác ngộ vỗ vỗ trán, ba bước thành hai bước đi tới, vươn hai tay về phía cổ áo Nhàn vương.
Lại không nghĩ đến Nhàn vương bất thình lình trừng mắt nhìn nàng, giọng điệu lạnh lẽo: "Càn rỡ! Ngươi muốn làm gì?"
"Cởi y phục! Không cởi y phục làm sao ngủ?" Tống Đại Mãnh vừa nói vừa cười hề hề, bất chấp tất cả kiên quyết lột hỉ phục trên người hắn xuống.
Cởi xong hỉ phục, lại vội vàng cởϊ qυầи.
"Nếu ngươi dám động vào Bổn vương thêm một chút nữa, Bổn vương nhất định sẽ gϊếŧ chết ngươi!" Nhàn vương nóng nảy liên tục quát lớn.
Tiếc là có đe dọa như thế nào đi nữa, Tống Đại Mãnh chẳng những không dừng tay, ngược lại vừa cởi vừa cười hì hì: "Gϊếŧ chết ta? Vương gia ngươi định dùng cách gì để gϊếŧ ta đây? Người ta thật sự rất sợ hãi đó nha..."
Có một điều không thể phủ nhận là tên Vương gia này mặc dù tàn phế, nhưng dáng người so với tưởng tượng của nàng tốt hơn rất nhiều nha. Mặc dù hạ thân của hắn nàng còn chưa biết như thế nào, nhưng hình dạng đường nét cơ bắp thân trên nàng sờ nắn rất rõ ràng đó nha. DĐanle^quyDo^n. Đôi mắt phượng chợt nheo lại một cách xấu xa: "Vương gia, hình thể của ngươi rất tốt nha!"
"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi..."
Nhàn vương tức giận, trơ mắt nhìn y phục trên người mình từng món từng món một bị nữ nhân trước mắt này cởi ra, không làm gì được, gương mặt bên dưới mặt nạ vì tức giận mà nhất thời đỏ ửng, hơn nữa lại cảm thấy bị những lời nói của nàng sỉ nhục.
"Ta sẽ nhẹ nhàng mà." Tống Đại Mãnh một cước đá Nhàn vương trên người chỉ còn sót lại một bộ đồ ngủ vào bên trong giường. "Động phòng cũng không nên nói nhảm nhiều như vậy nha, Vương gia!"
Nhàn vương đại khái không nghĩ đến Tống Đại Mãnh sẽ đối xử với hắn như vậy, giận run người, hắn hung hăng quát mắng: "Ngươi, ngươi đúng là không biết xấu hổ! Bổn vương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi!"
"Tùy ngươi thôi, dù sao qua khỏi ngày hôm nay chúng ta cũng đâu có gặp nhau nữa." Sẽ không bỏ qua cho ai chứ? Thật là cười chết người ta mà! Tống Đại Mãnh lơ đễnh cởi trang phục tân nương ra, tùy ý tháo trang sức trên đầu xuống, tiến đến nằm bên cạnh Nhàn vương.
Nhàn vương mặc dù tàn tật xấu xí, nhưng lại rất cao ngạo lạnh lùng. Thấy Tống Đại Mãnh đến gần, hắn dĩ nhiên là không muốn: "Đừng đυ.ng vào Bổn vương! Cút xa một chút!"
Cũng may bên ngoài tân phòng rất náo nhiệt, tiếng hét của Tàn vương thật sự không đáng nhắc tới.
"Đối với nữ hài tử phải ôn nhu một chút chứ Vương gia." Tống Đại Mãnh đột nhiên nhớ ra điều gì, liền đưa tay đến gần mặt nạ của Vương gia. "Vương gia, mặt nạ của ngươi không phải cũng nên tháo xuống sao, vậy mới vui chứ."
Nàng vốn chỉ định trêu chọc hắn, làm thế nào cũng không ngờ tay nàng còn chưa đυ.ng đến mặt nạ, giây tiếp theo đã cảm thấy trên vai chợt nặng, theo bản năng nàng "a" lên một tiếng, rồi rất nhanh mất đi ý thức.
Trong không khí, một cánh tay ngọc ngà thon dài mà có lực hạ xuống.
"Đã sớm bảo ngươi đừng đυ.ng vào Bổn vương!"
Đạp nữ tử đang bất tỉnh một cước, lúc này mới hả giận.
Dưới lớp mặt nạ, cặp phượng mâu tà mị cực kỳ lạnh lẽo.