Chương 1-2: Yết hoàng bảng (2)

Cách hai ba thước về phía bên phải là một chiếc xe lăn ánh bạc tuyệt đẹp.

“Vô cùng nguyện ý!”

Dư quang khóe mắt lướt qua người đang ngồi trên xe lăn, nử tử đáp lời đồng thời tự động ghi nhớ một phen.

Nhàn ngạo Vương gia của Đông Sở hoàng triều, là con thứ ba của Hoàng đế, do tiền Hoàng hậu sở sinh. Nghe đồn vừa mới sinh ra tay chân đã tàn phế, tướng mạo cực kỳ xấu xí, không thể tự lo liệu, đã vậy còn hơi bị điếc tai. Hiện tại đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi vẫn còn chưa có thê tử, hoàng đế cũng vì hắn mà gấp gáp. Dù sao cũng là nhi tử duy nhất tiền Hoàng hậu lưu lại cho Hoàng đế, Hoàng đế trái lo phải nghĩ rốt cục quyết định tự mình vì Tàn nhi tuyển phi tứ hôn.

Nhưng mà, nên chọn ai đây?

Trên dưới hoàng thành, tất cả những gia đình nào có cô nương, cho dù là bình dân bách tính hay vương công quý tộc, vừa nghe đến chuyện Hoàng đế chọn phi cho Tàn nhi, trong lúc nhất thời, gần như gia đình nào cũng trùng sinh một thiên tài cuồng nữ. Thiên kim trốn, cô nương tránh, môn hộ đóng chặt không nói, ngay cả khi Hoàng đế nhắc tới chuyện này mọi người đều giả ngây giả dại nói sang chuyện khác.

Lần này, Hoàng đế hoàn toàn lúng túng! Tay tàn chân tàn, tướng mạo lại xấu xí, cô nương nhà nào nguyện ý gả cho nam tử vô dụng như thế chứ? Sau này, có người ra chủ ý rằng: nử tử nào gả cho Tàn vương, tương lai không chỉ được tứ phong phong hào "Nhất phẩm Vương Phi", người người trong nhà cũng sẽ được phong quan, lớn có thể đến chức Thừa tướng, nhỏ cũng là quan huyện tép riu, muốn làm cái gì cứ việc nói. Mà gia tộc nhà mẹ đẻ của Vương Phi cũng sẽ được liệt vào hoàng tộc, chí cao vô thượng, hưởng hết vinh hoa phú quý.

Ba ngày trước, hoàng bảng đặc biệt hé mở, đã được dán ở cổng thành bên ngoài hoàng cung. Nhưng những điều kiện dụ hoặc như thế, sau ba ngày vẫn không có người đến, cho đến hôm nay, nửa canh giờ trước...

“Hoàng thượng, ta vô cùng nguyện ý gả cho Nhàn Ngạo Vương gia, cầu Hoàng thượng thành toàn tứ hôn!”

Dư quang khóe mắt lại liếc qua người trên xe lăn, chân không thể đi tay không thể động, vì quá xấu xí mới phải bất đắc dĩ đeo mặt nạ. DđleQuydo^n. Nữ tử hít một hơi thật sâu. Nội tâm không ngừng hoạt động, nếu không phải nàng muốn mau chóng trở lại thế kỷ hai mươi mốt, quỷ mới nguyện ý gả cho một tên phế nhân như vậy!

“Ồ? Lần đầu tiên Trẫm mới nhìn thấy một nữ tử kỳ lạ như ngươi!” Hoàng đế còn nhấn mạnh bốn chữ "nữ tử kỳ lạ", dáng vẻ cười hề hề của ông giống như một lão đầu đang xem trò vui. “Vậy xin hỏi, tiểu cô nương ngươi tên họ là chi, nhà ở đâu?”

“Tiểu nữ tên là Tống Đại Mãnh...”

Vừa dứt lời, lập tức cả đại điện cười ầm lên: “Tống Đại Mãnh? Đây là tên của nam tử mà!”

“Nhưng mà, nhưng mà trước mắt rõ ràng là một cô nương!”

“Ta xem danh tự này thật xứng đôi với Nhàn Ngạo Vương gia nha...”

...

Ngồi trên xe lăn, khóe môi bên dưới mặt nạ của nam nhân đột nhiên co rút.

“Cười cái gì? Có gì buồn cười.” Tống Đại Mãnh hung hăng trợn mắt nhìn đám người đang cười ầm ĩ, ngẩng đầu lên hướng chính điện tiếp tục nói: “Bẩm Hoàng thượng, thân thể tóc da đều do phụ mẫu ban cho, tên cũng là đồng dạng, tiểu nử cũng không cảm thấy tên gọi này có gì không ổn. Nhưng lại có một số người, không có một chút liên hệ nào với ta lại muốn giễu cợt ta, chuyện này cũng thật kỳ quái, ta ăn của ngươi mặc của ngươi hay sao?”

Vừa nói vừa lướt ánh mắt ngang qua đám xuẩn thần vừa cười nhạo nàng, mâu quang sắc bén. Bổn tiểu thư gọi là Tống Đại Mãnh, các ngươi có ý kiến?

Nhìn thấy dáng vẻ khinh bỉ của Tống Đại Mãnh, trong nháy mắt chúng thần một mảnh thổn thức, không ai còn dám nhiều lời, chỉ có đám người Thái tử Thái Tử Phi không tiếng động nở một nụ cười giả tạo.

“Đại Mãnh nói rất đúng, danh tự là ân huệ của phụ mẫu, người ngoài không có quyền phán xét.” Trong mắt Hoàng đế không có một tia khác thường, vẫn cười hề hề nhìn nàng, chẳng qua ông đột nhiên đứng dậy bước xuống. “Đại Mãnh à, Trẫm hỏi ngươi, ngươi bóc hoàng bảng như vậy, phụ mẫu ngươi có biết không? Bọn họ lúc này đang ở đâu?”

“Hồi Hoàng thượng, Đại Mãnh sinh ra ở một thị trấn nhỏ, phụ mẫu mất sớm, vẫn luôn sống một mình cho đến nay.” Biết trước sẽ như thế, Tống Đại Mãnh cụp mắt cung kính trả lời. “Đã sớm nghe nói Vương gia nạp phi, chẳng qua núi cao đường xa, thứ cho Đại Mãnh hôm nay mới đến hoàng thành bóc hoàng bảng. Thỉnh Hoàng thượng tứ hôn! Đại Mãnh nhất định sẽ dốc toàn lực chiếu cố Vương gia thật tốt, bất ly bất khí, cho đến suốt đời!”

Mặt tròn như trứng ngỗng, không tính là khuynh thành, chẳng qua da trắng nõn nà, mắt ngọc mày ngài. Không phụ mẫu, không chỗ nương thân, một tiểu nữ tử như vậy lại dám bóc hoàng bảng, mọi người lại bắt đầu nghị luận:

Bối cảnh kinh khủng như vậy, không phải vì tiền thì là vì cái gì?