Edit: chickenliverpate
Đơn giản không đành lòng nhìn thẳng
Sau khi nhìn thấy dung mạo thật sự của Nhàn Vương, Tống Đại Mãnh dường như không thở nổi. Dáng dấp xấu như vậy, còn chi chít những vết sẹo lồi bẩm sinh từ trong bụng mẹ, khó trách hắn phải mang mặt nạ kỳ nhân.
"Người đâu! Vương gia bất tỉnh, người đâu, Vương gia không ổn." Bỏ đi ý niệm hô hấp nhân tạo, nàng liền đứng bật dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài gọi giúp đỡ. "Vương gia xảy ra chuyện, người đâu mau tới."
Cũng may rất nhanh người đã được gọi tới, lúc Tống Đại Mãnh dẫn người đến thiên thính, nội tâm không ngừng cầu nguyện. Tên Nhàn vương đáng chết, ngươi ngàn vạn lần không được chết.
"Lưu Vân, Thiên Sơn." Quản gia Lương Bác nhìn tình hình của Nhàn vương, liền gọi hai hộ vệ đến dặn dò. "Các ngươi nhanh chóng vào cung truyền Trầm Ngự y tới đây, tuyệt đối phải nhanh một chút!"
"Lương Bác, Vương gia rốt cuộc thế nào? Hắn sẽ không..." Chết chứ? Thấy hộ vệ vội vã rời đi, Nhàn vương vẫn bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, Tống Đại Mãnh ngập ngừng hỏi Lương Bác.
"Vương gia cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì." Sắc mặt Lương Bác không tốt.
Tâm trạng Tống Đại Mãnh lúc này nhất thời không ổn, chẳng lẽ tên phế nhân này thật sự sẽ đi gặp Diêm Vương sao? Nàng chẳng qua chỉ đá hắn một cái, ai ngờ hắn lại không cẩn thận ngã xuống như vậy, không phải ngã một cái là ngã tới chỗ Diêm Vương luôn chứ, vậy thật sự là chuyện lớn rồi.
Nhàn vương đi đời nhà ma, nàng phải làm sao bây giờ?
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Vương gia ngươi nhất định phải khỏe mạnh nha, ngươi không thể chết được." Nghĩ đến việc Nhàn vương cứ như vậy chết đi mà nàng chính là nguyên nhân chính, Tống Đại Mãnh nôn nóng đi qua đi lại trong phòng.
Nếu phế nhân này thật sự chết, có phải nàng cũng sẽ bị chôn cùng hay không? Càng nghĩ càng thấy bất an, thật quái lạ, một người khỏe mạnh như thế, chẳng qua là ngã một cái, mạng nhỏ cứ như vậy không còn...
Lương Bác lại cho là Vương Phi đang rất lo lắng cho Vương gia, nên nhẹ nhàng an ủi nàng: "Vương Phi đừng nôn nóng, Vương gia nhất định có thể cứu được, chỉ cần Trầm Ngự y xuất thủ, Vương gia nhất định sẽ không có gì đáng ngại."
"Ừ, ừ, vậy thì tốt, vậy thì tốt..." Nghe lời nói của Lương Bác, tâm tình Tống Đại Mãnh lúc này mới thoáng buông xuống được.
"Trầm Ngự y chính là đương kim Hoa Đà tái thế, mấy năm trước khi Vương gia phát bệnh, cũng là được Trầm Ngự y chữa trị. Cho nên Vương Phi có thể hoàn toàn yên tâm, Vương gia cũng không phải là người bình thường, há có thể nói đi là đi?"
Trong tiếng an ủi của Lương Bác, chút áy náy trong lòng nàng cuối cùng ngay cả nửa điểm tự trách cũng không còn. Từng bước từng bước thong thả đi qua đi lại một hồi lâu, hai thị vệ vào cung truyền thái y rốt cuộc cũng trở lại: "Lương Bá, Vương Phi, Trầm Ngự y tới."
Nếu nói Nhàn vương phát bệnh đã làm Tống Đại Mãnh hoảng hốt, thì người đang xách theo hòm thuốc xuất hiện trước mặt nàng có thể làm nàng phát điên.
Đó chính sự xuất hiện của Trầm Ngự y - một thân nam tử.
Hắn cung kính lễ độ hành lễ với nàng, sau đó vội vã vòng qua nàng đi tới trước giường, mở hòm thuốc lấy ra chai chai lọ lọ và một số kim châm bằng bạc sáng lấp lánh, đẩy một nửa y phục Nhàn vương ra, rồi cầm từng cây từng cây châm vào trong da thịt Nhàn vương.
"Ngươi, ngươi là..."
Từ khi cái người gọi là Trầm Ngự y bắt đầu đi vào, cả người Tống Đại Mãnh không có một chút phản ứng. Nàng ngơ ngác nhìn nam tử đang bận rộn châm cứu, cổ họng dường như tắc nghẹn không nói được lời nào.
"Vương Phi, vị này chính là Trầm Ngự y, được Hoàng thượng đích thân tứ phong kim bài ngự y." Lương Bác vội vàng giới thiệu. "Có Trầm Ngự y ở đây, Vương gia nhất định không có việc gì."
"Lương Bác, người nói cho ta biết, có phải hắn gọi là Trầm Ngạo..."
Nàng ngây ngốc không chớp mắt nhìn chằm chằm nam nhân đột nhiên xuất hiện kia.
"Thì ra Vương Phi đã sớm biết Trầm Ngự y..."
Quả nhiên...
Trầm Ngạo!