Edit: Boringrain
Thọ yến hoàng hậu, đêm nay đã định trước sẽ có những thay đổi bất ngờ. Mà
lúc này đây, Tam vương đang đợi đến lúc tiến cung tham gia yến hội…
“Không ngờ kì nghệ của Ngũ hoàng đệ tiến bộ không ít nha, bản vương chịu
thua.” Nam nhân trên dưới ba mươi tuổi, một thân cẩm bào tinh xảo màu
hồng, vóc dáng cao cao, hơi gầy nhưng có vẻ tinh thần rất tốt. Khuôn mặt gầy, đôi mắt dài, hẹp, cái mũi cao cao, phía trên môi là hai hàng ria
mép, giọng nói thâm trầm hàm ý! Hắn chính là Đông Vương, tam hoàng tử
Trữ Thiên Vinh.
“Cổ nhân nói, sai một bước sai cả ván cờ, tứ
hoàng huynh, người nói phải không?” Người vừa lên tiếng bộ dạng khoảng
hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mái tóc đen dài như mây búi bằng kim
quan màu tím, thắt lưng cùng màu kết hợp với cẩm bào hoa lệ mà thần bí,
vạt áo phóng đãng mở rộng, lộ ra phần da thịt săn chắc màu lúa mì, đôi
mắt thâm thúy, rất có thần, tinh quang bắn ra bốn phía, bờ môi gợi cảm.
Những thứ đó hợp lại trên người hắn, tạo ra một loại mê hoặc không gì
cưỡng lại được! Hắn chính là Nam Vương Trữ Thiên Dung.
“Ha ha,
bản vương không có sự kinh ngạc như Tam hoàng huynh, cũng không có thâm ý như Ngũ hoàng đệ. Mọi người cũng biết ta không thích trò chơi đánh cờ
lãng phí đầu óc này. Bây giờ bản vương đang nghĩ, trong bụng Vương phi
của ta có phải là tiểu thế tử hay không.” Bên dưới cái mũi cao thẳng là
đôi môi hàm chứa ý cười, thân hình cao lớn, hơi quá khổ, mặc một bộ cẩm y màu đỏ. Chính là Tây Vương Trữ Thiên Hoằng.
“Ha ha… Tây vương
phi thụ thai mà không sinh ra thế tử, tây Vương gia của chúng ta lần này e là sẽ cưới thêm tám, mười thị thϊếp nữa!” Đông Vương cười lớn tiếng!
“Bản vương biết sao được chứ, Tam hoàng huynh, người đã có tới hai vị thế
tử, nhưng bản vương dưới gối chỉ có hai nữ nhi mà thôi, nếu không mau
sinh con trai, bản vương sợ là không dám ra ngoài nhìn mặt mọi người
nữa!” Tây vương đầu óc đơn giản, lên tiếng cười to.
Đông vương
nhìn thoáng qua Tây vương, rồi lại nhìn sang Nam vương đang nằm nghiêng
trên nhuyễn tháp (một loại ghế nằm) nói: “Ngũ hoàng đệ cũng không còn
nhỏ nữa, nhưng trong phủ cũng chỉ có hai vị trắc phi? Thế nào? Vẫn chưa
tìm được nữ nhân có thể làm chính phi của ngươi sao?”
Tây vương
tiện đà cũng vỗ lên vai Nam Vương một cái, đồng tình nói: “Ngũ hoàng đệ
đầu mãi chọn lựa đâu đâu, vi huynh rất không tán đồng!” Nữ nhân không
phải chỉ vì hương hỏa thôi sao? (ý nói nữ nhân chỉ để sinh con nối dõi)
“Nhị vị hoàng huynh, đi thôi, thất hoàng đệ còn đang chờ ở cửa cung đó? Cũng không thể để đệ ấy chờ lâu quá được.” Nam Vương nhìn thoáng qua bàn cờ, phảng phất như không nghe thấy ý trêu chọc của hai vị hoàng huynh. Về
chuyện nữ nhân, vốn dĩ quan điểm đã bất đồng có tranh luận cũng vô ích!
“Ba vị vương gia, Lục hoàng tử đã đến bên ngoài, đang đợi các vị cùng vào
cung diện thánh!” Một thái giám tiến lên hướng ba người bẩm báo!
“A?” Đông Vương nhếch cao mi.
“Lục hoàng đệ? Cũng tốt, khó có dịp hắn có tâm ý tốt như vậy, còn biết đợi
hoàng huynh cùng tiến cung, nói lại cho hắn, bảo hắn chờ chút, chúng ta
lập tức ra liền. Vừa lúc thất hoàng đệ, bát hoàng đệ đã đợi ở cửa cung,
ha ha, mấy huynh đệ chúng ta khó có dịp được gặp nhau như vậy!” Tây
vương cười như trước, thanh âm to lớn làm người khϊếp sợ!
“Lục
hoàng tử còn biết tự mình lại đây tiếp đón chúng ta, còn Thất hoàng tử
phụng chỉ tiếp đãi lại đứng ở cửa cung đợi chúng ta tự đi vào.” Nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài!
Đông vương cùng Nam vương trao đổi một ánh mắt! Sau đó cũng lần lượt đi ra!
………………….
Thủy Băng Tuyền ở trong lòng Phong Cô Tình, nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn, thầm nghĩ, hắn sẽ hối hận vì đã chọc vào nàng… Phong Cô Tình mang theo
Thủy Băng Tuyền phi trong không trung với tốc độ nhanh đến quỷ dị, đến
một cái ngõ nhỏ, hắn gõ cửa một ngôi nhà bình thường…
Cửa rất nhanh được mở ra, người mở cửa thấy Phong Cô Tình, liền cung kính gật đầu!
Đây là một ngôi nhà cực kỳ bình thường, đơn giản tự nhiên, nên không khiến
cho nhiều người chú ý! Thủy Băng Tuyền quan sát một vòng xung quanh, xem ra đây là cứ điểm của Phong Cô Tình!
Phong Cô Tình trực tiếp mang Thủy Băng Tuyền vào một căn phòng, giải huyệt đạo trên người nàng!
“Đừng vọng tưởng có thể chạy được, nàng chạy không thoát đâu!” Rót một chén
trà, cầm lên đưa ra trước, Phong Cô Tình dùng ánh mắt quỷ dị nhìn nàng:
“uống đi!”
Thủy Băng Tuyền thong thả cử động thân thể, cảm giác
bị điểm huyệt thật không dễ chịu gì, hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng bị xem như con mồi mang tới mang lui như vậy. Nàng thật muốn nhìn xem bọn
hắn rốt cuộc muốn làm gì nàng?
“Phong Cô Tình, ta là kẻ có lòng
dạ hẹp hòi, chắc ngươi cũng biết chứ?” Đêm nay hắn đã chọc phải nàng,
nàng nhất định sẽ trả lại hắn cả vốn lẫn lãi!
“Vậy ư?” Đôi mi tà
mị của Phong cô Tình hơi chớp động, nhưng rất nhanh liền bình thản lại!
Cánh môi nhếch lên hình cung, thấy nàng không muốn tiếp nhận chén trà
trên tay, liền tiện tay đặt luôn xuống bàn.
Phong Co Tình chậm
rãi đứng lên, bước đi ưu nhã, thong dong nhưng lại lộ ra tâm tình không
tốt, tùng bước tiến tới Thủy Băng Tuyền. Khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ
cười vô cùng mị hoặc nhưng nụ cười đó không hề hiện trong đáy mắt, đôi
mắt âm u hợp nhất với vẻ ngoài tuấn mỹ: “Nữ nhân đối với nam nhân đầu
tiên trong đời mình đều sẽ ghi nhớ khắc cốt ghi tâm, không biết nàng có
như vậy không?” Nàng hận hắn, điểm này hắn hiểu rõ, nếu như đã thế, vậy
thì hắn sẽ để nàng hận triệt để…Chí ít có thể khiến nàng cả đời này sẽ
không thể quên hắn!
Thủy Băng Tuyền chớp đôi mắt phượng, thản
nhiên cười: “Ngươi cho rằng ngươi là nam nhân đầu tiên của ta sao?” Tay
lơ đãng để ở trước ngực, Thủy Băng Tuyền giương mắt nhìn sắc mặt quỷ dị
của Phong Cô Tình.
Trong ánh mắt của Phong Cô Tình mất đi vẻ vô
tình, chuyển thành khinh thường: “Ngươi sẽ cảm thấy được vinh hạnh” ngón tay thon dài nhẹ quấn mái tóc đen của nàng, ở sâu trong đáy mắt hiện
lên một tia cuồng dã, bộ dạng phong tình của nàng vô cùng hấp dẫn đối
với nam nhân!
Mọi biến hóa trong mắt Phong Cô Tình đều không lọt
qua mắt Thủy Băng Tuyền, lòng chợt thấy lạnh lẽo! Lúc này nàng nhận ra
Phong Cô Tình sẽ không vì nàng nói như vậy mà bỏ qua cho nàng!
“Đừng quên, ta là nhiệm vụ của ngươi, ngươi không sợ cố chủ không vui sao?”
Trong mắt hiện lên màng hơi nước, nàng vốn cũng không ngại màng ân ái
này! Chỉ là…Lúc này đây nàng đang vô cùng tức giận, mặc kệ bọn họ là ai? Nàng đã nói qua, dám tính kế trên người nàng, nàng sẽ cho bọn chúng hối hận suốt đời! Mà Phong Cô Tình hiển nhiên cũng không hiểu rõ nàng! Bằng không lúc này hắn sẽ không khiếu khích nàng khi nàng đang cực độ phẫn
nộ như vậy.
“Cố chủ? Nàng cho rằng ta sẽ sợ sao?” Phong Cô Tình thong thả tới gần…
Tốt! Thủy Băng Tuyền giận dữ cười, những kẻ này đều đáng chết…
Mềm yếu tiến vào lòng Phong Cô Tình, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa lên
khuôn mặt hắn…Thanh âm nhàn nhạt khıêυ khí©h: “Dáng vẻ ngươi cũng không
tệ, coi như hôm nay ta bao ngươi đi! Ngươi muốn chơi đùa thế nào đây?”
Phong Cô Tình, là ngươi tự tìm đến! Trong mắt Thủy Băng Tuyền hiện lên
nụ cười quyến rũ, đôi môi như cánh đào đỏ mọng mê hoặc lòng người…
Phong Cô Tình nhìn cử động của Thủy Băng tuyền, ánh mắt thâm sâu khẽ động,
hắn cũng biết, nàng thâm hiểm! Nhưng mà bây giờ nàng đang làm gì chứ? Nữ tử bình thường gặp phải chuyện như vậy, tất cả đều là run sợ hét toáng
lên?
Cảm nhận được sự khıêυ khí©h của nàng, trong lòng Phong Cô
Tình tràn ngập lửa giận. Hành động của nàng thành thục lão luyện như
vậy, rõ ràng của người đã từng trãi qua mới có thể làm được! Hắn không
tin một tiểu thư trong trắng tài năng lại có những cử chỉ phóng đãng như vậy? Nàng bản chất cũng chỉ là một da^ʍ phụ?
Nghĩ đến đây, Phong Cô Tình bỗng thấy đau xót, nữ nhân chính là những kẻ gây họa…
Như vậy hắn cũng không cần xem nàng như người đặc biệt nữa, nữ tử trong thiên hạ tất cả đều như nhau!
Dùng sức ném Thủy Băng Tuyền lên giường…Thân thể theo đó đè lên người nàng.
“Thì ra ngươi cũng chỉ là một kẻ tàn hoa bại liễu!” Bàn tay nắm chặt lấy cổ
tay nàng, lửa giận ngập trời khiến hắn không thể khống chế được lực đạo
của mình, chỗ cổ tay bị nắm lập tức hiện lên một vết bầm dọa người. Nghĩ đến từng có nam nhân chạm qua nàng, mỗi tế bào trên thân thể hắn đều
trở nên điên cuồng…
Thủy Băng Tuyền mặt không biến sắc, khiêu
khích nhìn nam nhân trên người mình, dường như đau đớn nơi cổ tay không
hề tồn tại: “Thế nào? Bây giờ mới phát hiện ra sao? Muốn làm người đàn
ông đầu tiên của ta hả? Ngươi đợi đầu thai vào kiếp sau đi!”
“Xoạt!” một tiếng, Phong Cô Tình đáp lại bằng cách xé rách y phục trên người
nàng, một mảnh phong tình ẩn hiện ra ngoài, Thủy Băng Tuyền khẽ động
tay, thanh đoản kiếm nhanh chóng trượt ra khỏi ống tay áo, tiện tay đặt
chỗ cái gối bên cạnh…Nàng không nghĩ tới kẻ đầu tiên chết dưới thanh
đoản kiếm này lại là Phong Cô Tình!
Theo quần áo bị xé rách, cảnh xuân trước ngực dường như bị kinh sợ mà giật nảy lên, để lộ ra hai hạt
châu đỏ hồng trên đôi gò trắng nõn.
Nhìn cảnh xuân trước mắt, sâu trong ánh mắt đen tối của Phong Cô Tình xẹt ra một tia lửa đỏ, bàn tay
trắng nõn di động trên bầu ngực của nàng, sắc mặt đẹp đến quỷ dị, thanh
âm không kiềm chế khinh bỉ: “Thân thể ngươi đã có bao nhiêu nam nhân
chạm qua?”
Thủy Băng Tuyền đứng dậy, tay nắm lấy chỗ y phục bị
xé, làm bộ như tiếp tục cởi ra, cười quyến rũ rồi dùng ánh mắt di chuyển khắp người Phong Cô Tình, lời nói hàm chứa khinh miệt: “Nếu không phải
tới vì một hồi nam hoan nữ ái, thì ta cũng không chú ý! Ngươi muốn hay
là không muốn?”
“Ngươi…tiện nhân” thành công làm cho Phong Cô
Tình tức giận, Thủy Băng Tuyền biểu hiện ra bộ dạng giống như suy đoán
trong lòng hắn!
Thất vọng trong lòng khiến một tia lý trí sau
cùng cũng bị lửa giận thiêu sạch… Lúc này đây hắn trở thành một Phong Cô Tình vững tâm như thiết, lạnh như băng!
Hắn hung hăng hôn lên
môi nàng, không có chút trìu mến cùng ôn nhu nào cả, chỉ là thô bạo cốt
cho bản thân hả giận… Hắn đối đãi với nàng không khác gì với kỹ nữ!
Thủy Băng Tuyền thu lại sát khí trong mắt, đôi tay bị hắn nắm tới sưng đỏ vô cùng phối hợp ôm lấy đầu hắn, đôi môi đỏ mọng mở ra, dụ dỗ hắn tiến
vào…
Phong Cô Tình vốn thô bạo lại bị nàng dẫn dắt, thành công khơi lên ngọn lửa du͙© vọиɠ của nam nhân…
Không biết từ lúc nào, hai tay hắn đã xoa lên khắp thân thể nàng, miệng hắn
cũng thô bạo thâm nhập miệng nàng, tia thanh tỉnh trong mắt cũng dần bị
thay thế bởi ánh mắt cuồng dã!
Thủy Băng Tuyền lạnh lùng cười
trong lòng, liếc mắt nhìn xuống! Tay trái từ từ mò mẫm thanh đoản kiếm,
trong nháy mắt, mắt phượng trợn tròn, phát ra tia ngoan lệ cùng kiên
quyết, không để Phong Cô Tình kịp phát hiện ra chút dị thường, thanh
đoản kiếm trong tay đã không chút do dự đâm vào ngực trái của hắn…