Edit: Boringrain
“Tướng gia, ngài đối với cục diện triều chính hiện nay, trong lòng chắc cũng hiểu rõ, bản cung hôm nay mạo muội đến đây, quấy rầy sự an tĩnh của tướng gia, mong ngài lượng thứ!” Trữ Thiên Khang chắp tay hướng về người ngồi bên trái nói.
“Bát hoàng tử không cần đa lễ, bát hoàng tử đích thân đến đây, nhất định là có chuyện quan trọng, xin cứ nói thẳng đừng ngại!” Lão thừa tướng cười mang theo chút cứng nhắc.
Trữ Thiên Khang nghe vậy, trong mắt cũng có ý thận trọng, suy tính một hồi, quyết định thôi thì nói thẳng ra mục đích đến đây. Trữ Thiên Khang đứng lên, cúi người trước Trương lão thái gia hành đại lễ: “Tướng gia không để ý đến thế sự, Thiên Khang hiểu rõ, chỉ là lần này lại liên quan đến hàng vạn sinh linh, kính mong tướng gia ra mặt giải quyết mối loạn này!” Nếu hắn có khả năng thỉnh lão tướng gia về lại triều đình, như vậy những đại thần có tâm tư cũng sẽ ủng hộ cho thất ca, điều này ắt sẽ làm xoay chuyển thế lực trong triều…
Lão thái gia thở dài một hơi: “Bát hoàng tử hôm nay đến phủ, lão hủ cũng hiểu rõ ít nhiều, chỉ là lão hủ lực bất tòng tầm, lần này sợ là phụ lòng bát hoàng tử rồi.”
Trữ Thiên Khang ngẩng đầu, trong mắt có lo lắng: “Tướng gia…”
“Bát hoàng tử, thứ cho lão phu bất lực.” Lão thái gia đứng lên, nâng Trữ Thiên Khang dậy, nhìn sâu vào ánh mắt hắn…
“Tướng gia…”
“Mời trở về đi, lão phu sẽ tiễn ngài ra phủ.”
“Tướng…Đa tạ tướng gia!” Trữ Thiên Khang vốn đang rất thất vọng nhưng nghe thấy lão thừa tướng nói như vậy liền kinh ngạc, rồi vui vẻ lên. Mọi hành động của hắn, nhất định có người theo dõi sát sao, mà hành động của Trương phủ, người muốn theo dõi lại càng không ít. Bây giờ lão thừa tướng tự mình tiễn hắn ra phủ, để bọn họ thấy được, không tới một ngày sẽ truyền ra khắp kinh thành, đến lúc đó cũng khiến cho các đại thần phải suy tính lại một phen! Nghĩ tới đó, Trữ Thiên Khang cảm kích vạn phần: “Đa tạ tướng gia thành toàn”
“Ha hả, lão hủ cũng không có trợ giúp cái gì cho bát hoàng tử, bát hoàng tử không cần khiêm tốn!” Ông ta làm việc này có thể trợ giúp được không, ông cũng không quan tâm.
…………..
Cách kinh thànhh ba trăm dặm, vốn có một huyện mang tên Tể Huyện, nhưng bởi vì nổi tiếng có tượng Phật nằm, lâu ngày sửa lại thành Ngọa Phật huyện (Ngọa là nằm, vì là tên địa phương nên mình giữ lại phần hán việt)
Mà ngôi chùa có tượng Phật nằm nổi tiếng đó tọa lạc trên đỉnh núi ở ngoại thành.
Ngọn núi này quanh năm cỏ cây tươi tốt, xanh mãi một màu, thấp thoáng trên đỉnh núi là mái ngói của ngôi chùa lớn nhất Thanh Lăng hoàng triều: Ngọa Phật tự. Không những thế ngôi chùa này còn được đương kim hoàng đế ban cho hiệu Quốc tự.
Được phong làm Quốc tự, hiển nhiên trang nghiêm không gì sánh được, huống hồ Hoàng hậu nương nương cao quý đang ở trong chùa, nên bên ngoài, cấm vệ quân canh gác nghiêm ngặt, ngay cả khách dâng hương cũng bị kiểm tra gắt gao.
Còn có nha môn bổ khoái của Huyện Ngọa Phật thay phiên canh gác ở nơi này…
Chỉ sợ vạn nhất có chuyện gì, thì hậu quả không ai gánh nổi!
Trong bảo điện to lớn mà trang nhã, đương kim hoàng hậu đang gối trên đệm, hai tay chắp trước ngực, nhắm mắt thành kính hướng về phía tượng Phật vàng trang nghiêm…
“A di đà phật, ngã Phật từ bi!” Thanh âm xa xôi nhưng vang vọng như có thể xuyên thấu vào lòng người…
Người đang quỳ liền mở mắt, bình tĩnh đứng dậy, cung kính hành lễ: “Liễu Nhiên đại sư”
“Thí chủ thành tâm hướng Phật, có thể ngộ ra chưa?” Người này chính là chủ trì của Ngọa Phật Tự, Liễu Nhiễn đại sư. Khuôn mặt hiền lành chứa đựng sự bình tĩnh đến vô tận vô biên. Hoàng hậu chuyển đi tầm nhìn của mình, không muốn đối diện với đôi mắt hết mực bình tĩnh trong suốt như vậy, bởi vì bà không thể nghi ngờ rằng Liễu Nhiên đại sư có thể thấy được mọi ý nghĩ trong lòng mình…
“A di đà Phật, ngã phật từ bi!” Thanh âm xa xăm lại vang lên, tâm ma của hoàng hậu nương nương đã nương náu tận chỗ sâu nhất trong lòng! Không biết đến khi nào bà mới cởi bỏ tâm ma ấy ra đây?
“Đợi tới khi thí chủ thật sự giác ngộ, mới có thể nhìn thấy chân thiện mỹ của thế gian.” Mà người chấp niệm quá sâu đâu chỉ có mình bà ấy? Liễu Nhiêu đại sư lại nghĩ đến người đang ở trong sương phòng. Những năm gần đây, nhìn hoàng hậu nương nương cùng thất hoàng từ dằn co mãi không vứt bỏ được những chấp nhất trong lòng, ông cũng chỉ đành than nhẹ một tiếng…Nếu người trong cuộc không tự mình giác ngộ thì trên đời này cũng không ai có thể giúp họ được?
“Nương nương…” Cung nữ Trinh Hữu tiến lên đỡ lấy Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nhìn bóng lưng dần khuất của Liễu Nhiên đại sư, quay mặt nhìn lại tượng Phật trên điện, vẻ đẹp của thế gian sao? Thế gian có loại vẻ đẹp này sao? Bà cũng muốn nghĩ thoáng đi, để thanh thản tâm hồn, nhưng mà…Ông trời không muốn thành toàn!
“Thất hoàng tử đâu?” Thuận miệng hỏi tỳ nữ bên người.
“Thất hoàng tử đang ở trong sương phòng” Trinh Hữu nghe thấy hoàng hậu hỏi Thất hoàng tử thì trong mắt hiện lên phức tạp, nhưng cũng nhanh chóng tiến lên đỡ hoàng hậu đi ra ngoài điện…
“Truyền hắn đến cùng ta dùng bữa tối!”
“Dạ” Người tỳ nữ cung kính trả lời.
……….
Hoàng cung
Bát hoàng tử Trữ Thiên Khang đứng nhìn chăm chú vào phụ hoàng lúc này đang phê duyệt tấu chương, thầm cân nhắc thật lâu mới lên tiếng nói ra nghi hoặc trong lòng!
“Phụ hoàng, người vì sao lại đồng ý cho thất hoàng huynh đưa Hoàng hậu nương nương đi tĩnh dưỡng!” Ngay tại thời điểm nhạy cảm này, nếu như không phải đã biết phụ hoàng muốn truyền ngôi cho thất hoàng huynh, hắn bây giờ chắc đã dậm chân dậm tay không chịu ngồi yên rồi.
Hoàng đế làm như không nghe thấy lời Trữ Thiên Khang nói, buông quyển tấu chương trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trữ Thiên Khang đang đứng trước mặt, trong ánh mắt hiện lên tia phức tạp.
“Khang nhi, hiện nay thế cục trong triều ra sao?” Hoàng đế uể oải xoa xoa giữa hai lông mày, hai ngày này bầu không khí trong triều càng ngày càng căng thẳng, ông ta không phải không thấy được, chỉ là ông ta đã bất lực rồi!
“Trong triều nhiều đại thần vẫn chưa tỏ thái độ gì, bọn họ vẫn đang muốn quan sát, nhưng mà đại bộ phận vẫn có ý ủng hộ lục hoàng huynh…” Trữ Thiên Khang nhíu mày: “Đồng thời Lục hoàng huynh còn chiếm được sự ủng hộ từ Vân gia.” Hắn còn hoài nghi Lục hoàng huynh đang cất giấu thế lực ngầm nữa!
“Vậy con định làm thế nào?” Hoàng đế bình tĩnh hỏi. Lão Lục hiện tại là uy hϊếp lớn nhất!
“Nhi thần đã đến Trương phủ, tuy tướng gia không nhúng tay vào chuyện này, nhưng cũng đã tận lực giúp đỡ nhi thần, Vì vậy, nhi thần phải tự mình nghĩ cách, nhi thần định sớm tổ chức hôn sự.” Trữ Thiên Khang nhàn nhạt nói.
“Thủy gia” Hoàng đế âm thầm cân nhắc được mất.
“Dạ, Thủy phủ cùng Nghiêm gia có quan hệ thông gia, nay tứ tiểu thư của Thủy phủ lại trở thành bát hoàng tử phi, như vậy Thủy Nghiêm hai nhà đều có thể cân nhắc mối quan hệ trong đó!” Hiện tại hắn cũng chỉ có thể làm như vậy! Đó cũng là lý do vì sao bây giờ hắn có mặt ở đây. Hắn sẽ không tiếc gì cả, tận lực đưa thất ca kế nhiệm hoàng vị.
Đây không chỉ là mong ước của phụ hoàng, cũng chính là mong ước của hắn!
“Chỉ ba ngày nữa là tam vương về kinh, thời gian quá cấp bách, Khang nhi” Hoàng đế nhìn thấy cố chấp trong mắt Trữ Thiên Khang, than nhẹ một tiếng, lẽ nào đây thực sự là ý trời? Chỉ một lúc mềm lòng nhất thời lại tạo ra cục diện không thể tháo gỡ hôm nay. Đều là nhi tử của ông ta, nhưng hoàng vị lại chỉ có một! Hôm nay lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng cốt nhục tương tàn…Ông phảng phất như thấy lại tình cảnh năm đó…Tại vị bốn mươi năm, tận tụy, dốc sức mới tạo ra được một hoàng triều thái bình thịnh thế hôm nay, không ngờ đến lúc cuối cùng lại không tránh được một hồi máu tanh.
Hoàng đế hạ mi mắt, sinh ra trong hoàng thất, ông đương nhiên hiểu rõ câu hoàng thất vốn dĩ không có nhân tình! Đây cũng là trời đã an bài, nó cho hoàng thất quyền lực chí cao vô thượng, nhưng cũng lấy đi những tình cảm bình thường nhất, đã định từ trước, người trên cao vốn phải cô độc!
“Khang nhi, bí mật triệu Hợp nhi quay về kinh, truyền chỉ xuống dưới, khi tam vương hồi kinh, thất hoàng tử Trữ Thiên Hợp thay trẫm tiếp đãi.” Chỉ cần một ý chỉ, thái tử trong lòng hắn cũng đã rõ ràng! Mong là không quá trễ!
Trữ Thiên Khang nghe xong vui mừng ra mặt, hành động của phụ hoàng chính là ngầm nói cho đại thần trong triều biết người mà hoàng thượng chọn là Thất ca?
“Đa tạ phụ hoàng, nhi thần sẽ ngay lập tức gọi Thất ca về” Quyết định của phụ hoàng chắc chắn sẽ làm Lục ca trở tay không kịp, Trữ Thiên Khang trong lòng cười nhạt.
Hoàng đế nhìn thoáng qua Trữ Thiên Khang, trong mắt hiện lên ý vui mừng.
“Khang nhi, con có trách phụ hoàng không?” Khi ông ta nhìn thấy Khang nhi cùng Hợp nhi tình cảm thâm trọng, đã vô cùng kinh ngạc, sau đó lại tạo cho Khang nhi áp lực nhiều hơn, để hắn có thể trở thành lực lượng hậu thuẫn cho Hợp nhi, đối với Khang nhi mà nói, cũng thật không công bằng!
Trên khuôn mặt tuấn tú của Trữ Thiên Khang có chút lạnh lùng, giọng điệu bình thản: “Phụ hoàng, những việc nhi thần làm từ trước đến nay không phải vì người, mà là vì thất ca, thất ca trong lòng nhi thần chính là nguồn ấm áp duy nhất” Từ nhỏ lớn lên sau những bức tường cung điện nguy nga rộng lớn, chứng kiến vô số minh tranh ám đấu (cả đấu công khai lẫn đấu ngầm), bao nhiêu xương trắng lấp đầy mặt đất, lòng hắn đã sớm lạnh lẽo vô tình. Ngoại trừ thất ca!
Trữ Thiên Khang nhìn sắc mặt mờ ảo của Phụ hoàng, liền hạ mi mắt: “Phụ hoàng, người nợ không phải là con mà là Thất ca, tuy nhi thần không rõ vì sao người để Thất ca tiếp cận hoàng hậu nương nương. Nhưng nhi thần tuyệt không tin hoàng hậu nương nương.” Hắn vẫn luôn điều tra hoàng hậu, nhưng không phát hiện ra một chút manh mối nào, mẫu phi cũng từng nói qua, Hoàng hậu chính là người xử tử mẫu phi của Thất ca! Nhưng người biết chuyện đó không ai còn sống cả. Hắn dù muốn tra cũng lực bất tòng tâm.
Hoàng đế sắc mặt thay đổi, phục hồi lại vẻ lạnh nhạt: “Tuy rằng hôn sự của ngươi cùng tứ tiểu thư Thủy phủ không có cách gì tổ chức sớm hơn được, nhưng cũng có thể đi lại với Thủy gia, cố gắng tạo quan hệ tốt! Trong lòng hoàng đế vì lời nói của Trữ Thiên Khang mà cuồn cuộn trào sóng…Hoàng hậu, nàng không thể tha thứ cho trẫm, trẫm cũng không có lời nào để nói, nhưng nàng lại trút giận lên đầu Thiên Hợp? Hợp nhi là vô tội…
Trữ Thiên Khang thoáng lưu ý tới sắc mặt biến hóa của phụ hoàng, lòng thầm nghĩ, trên người hoàng hậu nương nương rốt cuộc có bí mật gì? Khiến cho phụ hoàng khi nhắc đến bà ta lại thay đổi thần sắc như vậy? Còn có quan hệ gì với thất ca đây?
Thủy phủ Nam uyển
Thủy Băng Ngọc căng thẳng để cho nha hoàng tùy ý giúp nàng thay y phục, nghĩ đến nhuyễn kiệu của bát hoàng tử đang đợi ngoài cửa, tự nhiên cảm thấy nóng người, hắn, vì sao hôm nay lại có thời gian đưa nàng ra ngoài chứ?
Nhị phu nhân vội vã vào cửa: “Ngọc nhi, xong rồi chứ?” Người của Bát hoàng tử vẫn đang đợi bên ngoài? Nhị phu nhân vừa tới, thấy Thủy Băng Ngọc phục trang xinh đẹp, trên mặt liền hiện lên nét thỏa mãn, tướng mạo Ngọc nhi cực kỳ xuất sắc, cùng với Bát hoàng tử quả là trời sinh một cặp, nếu như…Bát hoàng tử có thể đăng cơ xưng đế vậy Ngọc nhi chẳng phải sẽ trở thành hoàng hậu sao? Nghĩ tới đây, trong mắt nhị phu nhân liền sáng lên.
Đông uyển
“Tiểu thư, Bát hoàng tử phái người đến mời Tứ tiểu thư ra phủ.” Hương Hàn báo với Thủy Băng Tuyền.
Thủy Băng Tuyền ưu nhã buông bút, cầm lấy bức họa trong tay, nghe được Hương Hàn nói, khóe môi câu lên thành hình cung, Trữ Thiên Khang cuối cùng cũng xuất thủ!