Chương 7:Tiểu Văn cầm cái bánh bao Hàng Xích còn nóng hổi liền cắn một cái, kết quả là hơi nóng trong bánh bao làm nàng phải há miệng hớp hớp không khí, Lý Giai nhìn Tiểu Văn bị phỏng, vội vàng chạy đến kêu nàng nhổ bánh bao trong miệng ra, Tiểu Văn vừa nghe Lý Giai kêu nhổ ra thì nàng hai mắt nhắm lại, vội vàng nuốt xuống, đem miếng bánh bao còn đang nóng hầm hập kia một hơi trôi xuống bụng.
“Ngươi thật là một đứa ngốc, không phải rất nóng sao, sao không nhổ ra ?” Lý Giai đem hộp sữa đến đút cho Tiểu Văn, vừa giận lại vừa yêu thương.
Tiểu Văn nhíu mày lại, ngoan ngoãn hút một ngụm sữa, cúi đầu bỉu môi nhỏ giọng nói: “Ta cắn một miếng rất lớn, nhổ ra rất lãng phí” Đầu lưỡi của nàng bị phỏng đã bắt đầu tê dại.
Lý Giai bất đắc dĩ thở dài, vuốt đầu Tiểu Văn, đem nàng ôm vào lòng, cũng không biết vì sao, nhìn vẻ mặt đáng thương của Tiểu Văn bây giờ, Lý Giai lại vô cùng yêu thương nàng ta, vậy mà lúc trước còn có ý định mang nàng về nhà ngược đãi, thật là không hiểu cơn gió nào. Tiểu Văn nghiêng người tựa vào Lý Giai, hai tay nhỏ bé cầm bánh bao ra sức thổi, Lý Giai nhìn Tiểu Văn thổi bánh bao, hai má phình lên vô cùng đáng yêu, nàng thích nhìn Tiểu Văn ăn bất cứ cái gì, nhìn nàng ăn no trong lòng mới thực sự yên tâm.
Tiểu Văn dùng môi chạm vào bánh bao, không quá nóng, nàng vui vẻ cười kéo Lý Giai ngồi xuống, “Giai Giai ăn đi, không nóng đâu.” Lý Giai cắn một miếng cái bánh bao đang được Tiểu Văn quơ quơ ở giữa không trung, “Ân, Tiểu Văn thật tốt.”. Tiểu Văn nghe xong, cười đến mức càng thêm ngọt ngào, khuôn mặt ửng hồng.
Hai người ăn hết bánh bao, Tiểu Văn chép miệng, lại vừa uống sữa “No không ?”, Lý Giai vừa hỏi vừa cầm khăn lau miệng cho Tiểu Văn.
“Ân.” Tiểu Văn gật đầu, nhưng vẻ mặt tràn ngập ý nghĩa muốn ăn thêm ( ăn gì dữ zạ em YoY), trong lòng nàng vẫn còn nhớ đến hộp bánh bích quy kia. Vẻ mặt dễ thương của Tiểu Văn làm Lý Giai cảm thấy không nhịn được cười, nàng hiểu rõ Tiểu Văn nghĩ gì, liền đưa tay ra đem bánh bích quy đút cho Tiểu Văn. “Đến đây, ăn chút nữa đi.”
“Hắc hắc”. Tiểu Văn ngây ngốc cười, ngượng ngùng tiếp nhận bánh, lần này nàng nghĩ không thể ăn một mình, chính tự mình cắn một miếng, Giai Giai ăn một miếng, nàng nhất định phải nghe được thanh âm của Lý Giai mới chịu buông xuôi, Lý Giai cũng cùng nàng ăn, rất nhanh hộp bánh bích quy hết sạch, Tiểu Văn lúc này mới xoa xoa cái bụng, lộ ra vẻ mặt thích thú thỏa mãn.
Lý Giai buồn cười ôm nàng đem về giường, cầm theo hộp sữa chưa uống hết ban nãy đưa vào tay nàng “Uống nhanh một chút, ta đi chuẩn bị nước nóng, chút tắm cho ngươi.”
“Ân” cái này nàng không thích uống lắm, không ngọt, mùi vị lạ lạ, nhưng là do Giai Giai mua cho nàng, cho dù không ngon nàng cũng muốn uống hết, Tiểu Văn bắt đầu nhanh chóng uống hết sữa trong hộp.
Lý Giai xoay người ly khai, bỗng đột nhiên thấy cái thau trống rỗng, y phục đâu ? Lý Giai sửng sốt một chút, nàng mở van nước nóng ra, sau đó quay trở lại phòng hỏi Tiểu Văn, “Y phục trong thau đâu ?”
Tiểu Văn trong lòng run lên, Giai Giai cuối cùng cũng phát hiện ra rồi, có thể sẽ mắng mình không, nàng hai tay đan vào nhau, khẩn trương nhỏ giọng nói: “Ta…Ta đem đi giặt sạch rồi.”
“Ngươi giặt y phục?” Lý Giai đề cao thanh âm, cực kỳ sửng sốt. Tiểu Văn nghĩ Lý Giai sinh khí, vội vàng đưa tay tìm lấy Lý Giai, “ Xin lỗi…Ta thực xin lỗi… Ta cố gắng chà xát, không lười biếng đâu. Ta chỉ là muốn giúp ngươi làm một chút chuyện , Giai Giai đừng có giận được hay không?” Lý Giai thấy Tiểu Văn thần sắc sốt ruột, sợ nàng ngã xuống, lập tức đỡ lấy Tiểu Văn. “Xin lỗi… Đừng giận ta có được không?”
“Ta sao lại giận ngươi?” Lý Giai nhìn vẻ mặt Tiểu Văn như sắp khóc, nàng xót xa càng ôm chặt Tiểu Văn, ôm nàng đem lại về giường, “Ngươi giúp ta giặt quần áo, ta vui còn không kịp, như thế nào lại giận ngươi?” Nàng vỗ nhẹ lưng Tiểu Văn, không ngừng dỗ dành.
“Thế nhưng nhỡ ra không sạch… Giai Giai đừng mắng ta có được hay không, ta đã rất cố gắng tẩy nó rồi.”
“Ngươi thật sự là một đứa ngốc, ngươi giúp ta giặt quần áo, ta đã vui rồi, còn cần gì quản nó có sạch hay không?”. Lý Giai xoa nhẹ khuôn mặt Tiểu Văn, dịu dàng cắn một cái.”Cảm ơn ngươi, Tiểu Văn thật ngoan.”
Nghe Lý Giai nói thế, vốn ban đầu Tiểu Văn còn không khóc, vừa nghe Lý Giai cảm tạ mình, nước mắt đã bắt đầu tuôn ra, nàng trước đây làm rất nhiều việc, giặt y phục, lau nhà, vo gạo…. vô luận là làm gì, cũng chưa từng người nào nói cảm ơn nàng, có khi còn bị mắng thậm tệ, thế nhưng hiện giờ Giai Giai nói cảm ơn nàng, còn không quan tâm y phục có được sạch hay không, do đó nước mắt Tiểu Văn không kềm được mà rơi xuống.
Tiểu Văn hai tay càng ôm chặt Lý Giai, như là muốn đem toàn bộ ủy khuất trút ra hết, Lý Giai vô cùng bối rối, không biết phải làm sao, càng đem Tiểu Văn ôm chặt hơn, ôn nhu nói lời nhỏ nhẹ, qua thật lâu, tâm tình Tiểu Văn mới ổn định lại, nước mắt sớm đã làm ướt một mảng lớn y phục của Lý Giai, Lý Giai nhìn Tiểu Văn không còn khóc nữa, nói : “Ngoan, đừng khóc, chúng ta đi tắm cho mát có được không?”
“Ân.” Tiểu Văn còn đang thở nhè nhẹ, vừa mới khóc kịch liệt, nên nàng chưa dễ dàng gì ngưng hẳn. Nhìn Tiểu Văn như thế, trong lòng Lý Giai vô cùng khổ sở, nàng ôm Tiểu Văn đến phòng tắm, thay nàng thoát hạ y phục, Tiểu Văn cảm thấy mũi mình từ từ nóng lên, có chút ngại ngùng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đứng yên, nàng nhớ tới lần trước khi nàng cùng Lý Giai ở phòng tắm, hai má bắt đầu ửng hồng phát nhiệt.
Lý Giai cũng không chú ý nhiều như vậy, Tiểu Văn vừa khóc, khiến trong lòng nàng vô cùng hỗn loạn, nàng đem van nước nóng mở ra, sau đó kéo vòi sen lại gần Tiểu Văn.
Hơi nóng từ từ lan tỏa khắp phòng tắm, Lý Giai bắt đầu tẩy rửa cho Tiểu Văn, tâm cũng từ từ náo loạn lên, tầng khí lượn lờ càng làm cho thân thể Tiểu Văn thêm hấp dẫn, Lý Gia tự lắc lắc mạnh đầu mình, thầm mắng mình điên rồi, còn có thể nghĩ đến cái chuyện này với Tiểu Văn, nàng nhớ ngày đầu tiên khi mới đem Tiểu Văn về, cái gương mặt hài tử dễ thương này, Tiểu Văn lui lại giường cầu khẩn nàng, từng chi tiết vẫn khắc sâu trong đầu Lý Giai, nàng vĩnh viễn không muốn xảy ra chuyện này lần thứ hai.
Lý Giai cùng Tiểu Văn sau khi tắm xong, hai người cùng mặc đồ ngủ trở lại bên giường, Lý Giai dùng khăn lau khô tóc cho Tiểu Văn, trong lòng nghĩ phải mua một cái máy sấy tóc, không thể để Tiểu Văn tóc ướt đi ngủ được, hội dễ dàng đau đầu.
“Ta tự mình lau được rồi, Giai Giai cũng lau tóc đi.” Tiểu Văn đưa tay tiếp nhận cái khăn trên đầu mình, chính mình vụng về lau khô tóc.