Chương 2:
Cảm giác như dị vật đã được lấy ra khỏi thân thể mình, sự giam cầm được nới lỏng, nhưng cảm giác đau rát vẫn chưa chấm dứt. Tiểu Văn lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra, run rẩy khép lại hai chân, nàng nghẹn ngào co rút người lại, trong một thế giới vĩnh viễn không có ánh sáng, bất luận là gì, nàng cũng không có một cảm giác an toàn, chỉ biết dùng phương thức này để xoa dịu cho mình. Khi Lý Giai từ phòng tắm đi ra thì nhìn thấy Tiểu Văn giống như một con thỏ con cô độc bị người khác xâm phạm, run rẩy lui vào một góc tường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt tràn đầy ủy khuất và sợ hãi, bỗng nhiên trong lòng nàng trào dâng một cơn khó chịu, nàng là một người mù đã đáng thương lắm rồi, chính mình lại còn đem cơn giận trút lên người của nàng, ngẫm lại, thường ngày nàng chỉ biết ngồi yên cả ngày ở một góc lầu không ai trông coi, xem ra người nhà của nữ hài tử này nhất định đối nàng cũng không được tốt. Lý Giai nhìn thoáng qua, cầm trên tay chiếc khăn mặt ấm và một tí thuốc trở lại trên giường, lại kéo hai chân Tiểu Văn ra, Tiểu Văn chính là phản kháng khe khẽ, nhớ lại lời người kia vừa mới nói qua, liền không dám giãy dụa nữa, một bàn tay rụt rè sờ soạng bắt được cánh tay Lý Giai, nàng nhỏ giọng khóc mà cầu xin: “ Đừng đến đây… đau quá… ta van cầu ngươi”
“Đừng sợ, ta sẽ không làm đau ngươi đâu”. Lý Giai một tay cầm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Văn , tay kia dùng khăn mặt ấm áp dịu dàng giúp Tiểu Văn lau rửa, sau đó đem thuốc bôi đến bên trong, đối với chuyện này, Lý Giai lại thuần thục hết mức, bất quá nàng cố gắng không để cho Tiểu Văn chịu những thương tổn khó khăn.
Thuốc mỡ mát lạnh thực sự khiến cho Tiểu Văn cảm giác dễ chịu rất nhiều, nàng ngoan ngoãn để cho Lý Giai tùy ý vì nàng mà bôi dược, hai gò má mắc cỡ đến đỏ bừng lên.
Bôi hết dược, Lý Giai kéo tấm chăn đầu giường đắp lên cho Tiểu Văn, chính mình vượt qua thân giường, đem thuốc cùng khăn mặt trở lại phòng tắm. Khi trở lại bên giường, Tiểu Văn đã lau khô nước mắt, co người lại trong tấm chăn, giống như yên lặng chờ đợi điều gì đó. Lý Giai trong lòng thở dài, nhất thời xúc động chuẩn bị đem nàng trở lại về nhà, vậy sau này phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ lại đem nàng trả lại sao ?
Nếu cha mẹ nàng mà báo cảnh sát, chính mình không phải sẽ bị bắt sao, huống chi mình đã làm cái chuyện này với Tiểu Văn, lại không đưa nàng trở về, làm sao bây giờ? Thật nan quá, có thể nào giữ nàng lại ở nhà được không ? Càng nghĩ, Lý Giai quyết định trước tiên đem Tiểu Văn lưu lại, để xem tình hình bên ngoài thếnào sẽ lại quyết định tiếp, nếu cha mẹ nàng không báo cảnh sát, vậy thừa dịp đúng thời điểm đem Tiểu Văn đưa trở về.
Đêm nay nàng còn muốn đi làm quán ăn đêm, Lý Giai nhìn xem thời gian, nên hảo hảo ngủ thêm, nàng đem Tiểu Văn đẩy qua bên cạnh, “Qua đây, ta muốn đi ngủ”. Vốn định hai người trước tiên cứ như vậy mà ngủ, nhưng một cái giường thì rất nhỏ, ai ngờ Tiểu Văn cảm giác được người nọ đẩy nàng, tưởng rằng muốn nàng xuống phía dưới, thế nhưng nàng lại ngoan ngoãn bò xuống giường. “ Thực có lỗi… Ta không nghĩ sẽ chiếm giường ngủ của ngươi.”
Lý Giai bị khiến cho không hiểu ra sao, “ Ngươi không ngủ trên giường thì ngủ chỗ nào ? Trên mặt đất vừa bẩn lại vừa lạnh.”
“ Không sao, ta mỗi ngày đều là ngủ trên mặt đất, ta sẽ rất im lặng, không làm ồn ngươi.” Lý Giai nhìn thấy gương mặt Tiểu Văn ôn nhu, bộ dáng sợ hãi, rất giống một kẻ cô độc sợ hãi khi bị ông chủ trách mắng, nàng liền ôm Tiểu Văn đến giường, hai người cùng chen nhau trong một tấm chăn. “ Không cần ngủ trên mặt đất, giường đủ lớn.”
Chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ được phép ngủ trên giường, Tiểu Văn cười thật vui vẻ, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền ( dễ thương quá trời ơi ToT), nhỏ giọng nói “ Cảm ơn, ngươi thật tốt.” Nàng đem chăn kéo lên trên, đồng thời vụng về giúp Lý Giai đắp chăn, hưởng thụ sự thỏa mãn mềm mại hòa cùng ấm áp.
Lý Giai nhìn thấy Tiểu Văn co rút vào trong l*иg ngực của mình, bất đắc dĩ nhíu mày, chẳng qua là cho nàng ngủ trên giường thôi, vậy mà cũng cười vui vẻ như vậy, thật là ngốc hài từ a, bất quá nàng cười rộ lên, thật đáng yêu a, người kia thật có nụ cười đơn giản, Lý Giai đã quên đi nụ cười lâu rồi, nàng bắt chước những kiểu cười quyến rũ, cười duyên, cười châm biếm, tất cả toàn bộ có thể làm cho nam nhân động lòng, nhưng nàng lại quên mất mình nguyên lai là cười giả tạo.
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi ?” Tiểu Văn càng vô thức hướng vào trong lòng Lý Giai, thanh âm Lý Giai từ đỉnh đầu Tiểu Văn mà truyền đến.
“Mười bảy.” Tiểu Văn liền lập tức ngoan ngoãn trả lời, câu trả lời khiến cho Lý Giai không nhịn được sự hoài nghi, mười bảy a ? Nhìn bộ dáng nàng nhỏ bé thế kia, đâu có thể nào là mười bảy tuổi, nhưng gương mặt Tiểu Văn đơn thuần chứng tỏ nàng không có nói sai, mười bảy tuổi, nhưng là diện mạo này, có thể nghĩ đứa bé này cuộc sống có bao nhiêu khó khăn, Lý Giai có chút đau lòng vuốt tóc Tiểu Văn, khẽ hôn thái dương nàng.
Tiểu Văn vẻ mặt lại trở nên đỏ bừng, dùng sức hướng vào trong lòng Lý Giai mà co rút lại, thật lâu cũng chưa từng có người nào lại ôm mình như thế này, Tiểu Văn luyến tiếc mãi cảm giác này, dù là chỉ có trong chốc lát thôi, cũng làm cho nàng có dư vị thỏa mãn rất lâu , rất lâu…
Lý Giai khi tỉnh lại thì đã là bảy giờ tối, nàng căn bản là phải đến quán ăn vào lúc sáu giờ rưỡi, có lẽ bởi vì có một giấc ngủ quá thoải mái mới có thể khiến nàng dậy trễ như vậy, cảm giác ôm Tiểu Văn cùng ngủ, cùng cảm giác với những nam nhân khác, thật là cách biệt một trời. Thấy trong điện thoại di động hơn mười cuộc gọi điện nối tiếp nhau, Lý Giai ảo não cột lại tóc, đối mặt với tấm gương vẽ lên mặt mình một bức mặt nạ dối trá, chờ nàng hóa trang xong rồi, thì cũng nhận ra Tiểu Văn cũng đã tỉnh lại rồi, đang ngơ ngác ngồi trên giường.
“Ta phải đi làm, ngươi hảo hảo ở tại đây đợi ta. Có biết không ?”
“ Ân.” Tiểu Văn ngoan ngoãn gật đầu, trên đường đi cẩn thận một chút.”
Lý Giai trong lòng rung động, không hiểu tại sao lại muốn khóc, trên đường đi phải cẩn thận, năm đó, khi nàng ly khai gia đình thì bố nàng đứng ở nhà ga hướng nàng mà nói những lời này, hai năm qua, không còn ai nói với nàng những lời như vậy, nàng không dám về nhà, và cũng không dám liên lạc với ai trong nhà, nàng sợ cha mẹ biết nàng làm loại công việc này, sợ hãi sẽ làm mất hết thể diện của bố mẹ, nàng thậm chí còn hi vọng bố mẹ nàng có thể quên nàng đi, coi như chưa từng sinh ra nữ nhi này, để cho ca ca nàng có thể thay mình mà tận hiếu. Chính là hôm nay, nàng lại nghe được những lời này, từ miệng một cô gái bị nàng mạnh bạo ức hϊếp cướp về. Lý Giai nhắm mắt, tựa vào cạnh cửa, cố gắng ổn định lại chính mình, thực tế là nàng muốn khóc, nàng không thể khóc, gương mặt kia vừa được hóa trang tốt thế kia, nếu khóc sẽ ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của nàng đêm nay, công việc của nàng, công việc mà nàng chỉ cần cười.
“ Ngươi sao vậy ?” Tiểu văn thật lâu không thấy động tĩnh gì, có chút lo lắng hỏi.
“Không có gì, ta đi đây.” Ly Giai mở cửa, lại vừa quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Văn một cái, mới đóng cửa để rời đi. Nàng đi đến dưới lầu, chợt nhớ tới, Tiểu Văn còn chưa ăn cơm chiều, Lý Giai bước nhanh đến bên ngoài một tiệm thức ăn nhanh ( dại gái quá nha Giai nhi ), trong đầu hiện ra hình ảnh thân hìnhTiểu Văn gầy gò, chọn một phần cơm sườn lợn chưng ( món gì nghe ngộ vậy ta o.O), lại vừa mua thêm hai cái bánh bao nhân đậu bên đường. Chạy chậm đem cơm trở về nhà, lại nhìn thấy Tiểu Văn kia má lúm đồng tiền ngọt ngào, tâm tình bỗng nhiên rất tốt, dọc theo đường đi bùn lầy, vừa đi vừa gặm bánh bao, không bao lâu thì đến cổng quán ăn đêm, nàng lấy lấy ra một cây son thoa lên môi mình, liền đi vào.
Bởi vì Lý Giai thái độ tốt, lại thêm cái miệng ngọt ngào, ông chủ của nàng chỉ la mắng vài câu rồi lại để nàng đi tiếp khách, cũng không một lời nói sẽ trừ tiền lương nàng, quán ăn trong đêm tối ồn ào náo nhiệt, đúng là nơi nơi, cả trai lẫn gái đều tùy ý tiêu xài tuổi thanh xuân, thế giới này, bề ngoài nhìn như mỹ lệ vẻ vang, kỳ thực, ẩn núp vô số điều dơ bẩn và khó coi, áp lực xã hội vô hình, dần dần lạnh lùng khiến cho nhân tình của mọi người sinh hoạt tại đây, nội tâm càng ngày càng bị bóp méo, đau đớn, bọn họ dùng tiền để thỏa mãn thân thể và đem những phát tiết trút hết ra, dụng tâm trống rỗng cùng những ham muốn du͙© vọиɠ của bản thân.
Con người chung quy cũng chỉ mưu cầu tình yêu, sự cô đơn lạnh như băng giá vây quanh lấy, mua được thân thể ấm áp, nhưng lại không mua được tâm ấm áp.
Toàn bộ buổi tối, khách đến nhiều vô số kể, Lý Giai buôn bán lời được 600 đồng, có mấy người khách vung tay khá lớn, thay vội y phục, Lý Giai mau vội hướng về nhà, Tiểu Văn còn không có ăn bữa sáng, nàng sợ nàng ta đói. Đến ven đường mua sữa đậu nành và bánh giò cháo quẩy, vội vàng hấp tấp đi lên lầu, vừa mở cửa ra, Lý Giai vô cùng sửng sốt, chỉ thấy Tiểu Văn khoác trên người chiếc áo khoác thật to, ngồi chồm hổm trên mặt đất dùng giẻ lau mà lau nhà. Nghe thấy tiếng động, Tiểu Văn ngỡ ngàng ngẩng đầu, nàng còn không biết người kia ôm nàng là tên gì, không biết phải như thế nào mở miệng.
“Ngươi đang làm gì đó ? Không phải kêu ngươi hảo hảo đợi sao ?” Lý Giai đóng cửa lại, đem bữa sáng đặt trên bàn, một bước phóng đến, ngay lập tức ngồi xổm trước mặt Tiểu Văn, phát hiện ra tay nàng cùng trán và vài chỗ trên mặt đều có vết xước ứ đọng máu.