Con gái xuất ngoại, đại thúc cảm thấy như cuộc đời mình thiếu mất một khoảng lớn. Cảm giác y như năm đó thằng nhóc Nghiêm Húc muốn cướp con gái với mình vậy. Mà cảm giác dù có giống nhưng mình bây giờ không thể muốn làm gì thì làm như hồi đó được nữa.
Một ngày nào đó con gái sẽ rời xa mình, không có ai tốt hơn Nghiêm Húc đâu.
Do vậy, dù không nỡ, đại thúc cũng đành buông tay.
Thế là, đại thúc vì chuyện của con gái mà mất ngủ. Hắn mất ngủ Hạ Ngôn cũng không yên được. Hơn nửa đêm, đại thúc lăn từ đầu giường đến cuối giường, lại từ cuối giường lăn ngược trở về.
Hạ Ngôn nhắm mắt bị quấy nhiễu không yên với tay ôm đại thúc lại, hy vọng hắn có thể được yên ổn một chút: “Cảnh Trình, đừng nghịch.”
“Hạ Ngôn, anh ngủ không được.” Đại thúc bị ôm cứng ngắt rầu rĩ không vui.
“Ừm.” Hạ Ngôn nửa mê nửa tỉnh đáp lại.
“Em nói thử xem, trụ sở chính của Nghiêm thị ở trong nước, sao bọn trẻ phải chạy đến chi nhánh ở nước ngoài?” Đại thúc hỏi.
“Không biết.”
“Hạ Ngôn, anh nhớ Manh Manh, em với anh đi qua bên đó thăm con bé nha?” Mới không gặp một ngày mà đại thúc đã ngồi không yên rồi.
Nghe câu đó của đại thúc, Hạ Ngôn cuối cùng cũng tỉnh lại một chút: “Hai đứa vừa đến nơi, chúng ta mà sang đó chỉ tổ làm phiền bọn trẻ thôi.”
“… Cũng đúng.” Đại thúc hơi hơi mất mát. Đây là Quan Manh và Nghiêm Húc đang chuẩn bị cho tương lai, hai đứa nhỏ còn chưa ổn định, mình mà đi qua chỉ làm vướng tay vướng chân mà thôi.
“Đừng nghĩ nữa. Ngủ đi.” Hạ ngôn nói.
“Ừm.” Đại thúc trả lời.
Cuối cùng đại thúc cũng an tâm được chút đỉnh, Hạ Ngôn dần dần ngủ sâu.
Nhưng không được mấy phút, đại thúc lại làm rộn lên. Đại thúc mở hai mắt to to nhìn trần nhà, đột nhiên ngồi dậy, nắm cổ áo ngủ của Hạ Ngôn lắc lấy lắc để, ép buộc Hạ Ngôn đang muốn ngủ say lay tỉnh: “Này, Hạ Ngôn. Anh vẫn không ngủ được!”
Lần này, Hạ Ngôn hoàn toàn nổi giận!
Ngày mai hắn còn cuộc họp quan trọng đó! Ầm ĩ thế này còn ngủ được hay sao!
“Em đừng ngủ, thức với anh đi.” Đại thúc tiếp tục lắc lắc Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn bị đại thúc huyên náo nổi sùng, mở mắt ra, vươn mình đem đại thúc ép xuống dưới người: “Anh tinh lực dồi dào như thế, nếu không làm chút gì giúp anh phát tiết đám tinh lực không có chỗ phát tiết thì thật có lỗi với anh.” Vừa nói, Hạ Ngôn vừa lột qυầи ɭóŧ của đại thúc.
Đại thú níu chặt quần con của mình lớn tiếng nói: “Hạ Ngôn em đang làm gì vậy hả!”
“CᏂị©Ꮒ anh!” Hạ ngôn đáp lại không khách khí, lập tức túm hai tay của đại thúc kiềm chặt trên đầu, tay còn lại lột quần con của đại thúc.
Đại thúc chưng hửng một chút mới chợt giãy dụa: “Hạ Ngôn em dừng lại!”
“Là tự anh tìm!” Lần này ngay cả Hạ Ngôn cũng ngủ không được nữa. Nếu ai cũng không ngủ được vậy thì làm chút chuyện có ý nghĩa đi.
“Anh không làm rộn nữa, anh không nghịch nữa. Em thả anh ra đi!” Đại thúc vặn vẹo thân thể muốn tránh khỏi Hạ Ngôn, nhưng Hạ Ngôn sao có thể để hắn toại nguyện.
“Muộn rồi!” Bị đại thúc vặn vẹo một hồi đã xoẹt ra tia lửa rồi, tiểu Hạ Ngôn dưới ánh mắt của đại thúc dần dần đứng thẳng lên.
“Anh dùng miệng giúp em!” Đại thúc vội vàng thương lượng.
Đêm nay chính mình quậy Hạ Ngôn, Hạ Ngôn mà không dằn vặt đủ sẽ không buông tha đâu! Cho nên đại thúc mới xin tha. Nhưng Hạ Ngôn bị hắn trêu đến cả người nổi lửa phừng phừng làm gì có chuyện nhẹ nhàng buông tha cho hắn, thế là Hạ Ngôn từ trên cao nhìn xuống đại thúc: “Em đã cho anh cơ hội, nhưng anh không biết quý trọng.”
Đại thúc quả thật muốn khóc.
Lại thế là, nửa đêm đầu đại thúc dằn vặt Hạ Ngôn, nửa đêm sau đại thúc bị Hạ Ngôn dụng hình “tra tấn cực kỳ tàn ác”. Đến nỗi, hắn đã mệt lắm rồi, muốn ngủ, Hạ ngôn vẫn không tha cho, ép tỉnh tiếp tục làm.
Sau khi trải qua một đêm như vậy, đại thúc không bao giờ dám làm khổ Hạ Ngôn nữa.