Mãnh Nam Bày Tỏ Tình Yêu

4.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Convert: ngocquynh520 Editor: Ciao J Tình yêu cuối cũng cũng đột nhiên tới, mà một khi yêu thì cả đời sẽ khó quên. Nhật ký quan sát Ô Tiểu Mạn của Thang Hằng ── Chậc, cái người chăm học mặt lạnh này n …
Xem Thêm

Chương 6-2
Ô Tiểu Mạn nghiêng mắt nhìn anh một cái. “Rất nhiều ý kiến phải không?”

“Không dám.”

“Cái nào?”

“Bạn trai cũ vừa hợp lại.”

“...” Anh nghĩ tiến độ vượt mức quy định là được. Ô Tiểu Mạn biết rõ trình độ kiên trì của anh, thời gian ngắn không có kết quả, bụng cô cũng đã đói. “Đi ăn cơm trước, tối nay lại thảo luận.”

“Được.”Hợp với ý của anh.

“Ăn ở đâu?”

“Nhà của anh.”

“...”

“Sao lại có ánh mắt kia?” Anh nghiêng mắt nhìn.

“Em sợ anh rắp tâm bất lương.”

“Em không đoán sai.” Anh đang rắp tâm bất lương.

“...” Quả nhiên vị Thang đại thiếu gia vừa tùy hứng vừa điên kia đã trở lại.

Năm cấp ba, cậu bé nào đó huyết khí mạnh mẽ rất tò mò cảm giác hôn môi, cười gian lần đầu tiên. Cô bé đáp ứng rồi, chỉ cần cậu có thể thi thắng cô thì cô sẽ dâng nụ hôn đầu.

Dưới sự hấp dẫn, cậu bé hăng say học bài.

Thắng lần đầu tiên, cậu ăn được, yêu cầu ban thưởng rất cao. Từ đó tiến lên top mười, rồi tới top 5, sau khi gỡ bỏ chức đội trưởng đội bóng rổ, càng tiến vào top 5. Cậu chăm chỉ học bài khiến tất cả mọi người kinh ngạc, chỉ có người trong cuộc mới biết chuyện gì xảy ra.

Cô bé vĩnh viễn nhớ rõ, khi cậu dùng bút huỳnh quanh khoanh lên phần ‘xếp thứ hai’ trong phiếu điểm và ném cho cô, thì cô khẩn trương đỏ mặt.

Cô đưa lần đầu tiên cho cậu, bọn họ đều là lần đầu tiên của nhau.

Bọn họ không chỉ là mối tình đầu của nhau, càng có nhiều lần đầu tiên và duy nhất.

Đối mặt với người đàn ông nào đó quá mức nghị lực, sau bữa tối, Ô Tiểu Mạn sẽ bị anh mang về chỗ ở của anh cũng không phải là chuyện khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn.

Người này giống như lư công, mà khi đối mặt với cô thì anh vừa kiên trì lại thường mềm mại như bông, cán cân nhanh chóng bị lệch về một phía.

Thang Hằng dẫn cô về chỗ ở của mình, một nơi hoàn toàn thuộc về anh.

So với ngôi nhà trước kia Ô Tiểu Mạn tới thì ở đây nhỏ hơn rất nhiều nhưng vẫn tinh sảo như vậy. Thiếu chút trang nhã của nữ chủ nhân nhưng nhiều hơn hào phóng của đàn ông.

Anh thưởng thức hình ảnh cô gái của mình đi đi lại lại bên trong nơi ở của mình, trong lòng sung sướиɠ theo sát phía sau cô, giới thiệu cho cô.

Từ phòng khách đến phòng bếp, phòng sách, cuối cùng là phòng ngủ. Ô Tiểu Mạ vừa mới tới căn phòng liếc nhìn xung quanh, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị người ôm lấy từ phía sau.

“Thang Hằng!” Cô lại càng hoảng sợ.

“Ừ.” Anh ôm chặt cô, khuôn mặt chôn vào cổ cô, ngửi hương tóc của cô. “Tiểu Mạn, anh thật sự rất nhớ em...”

“Anh nói sẽ không xằng bậy...” Cô không cản nổi những cái cọ nhẹ và hai tay hạnh kiểm xấu của anh.

“Em tin sao?”

“....” Cái này bảo cô phải trả lời làm sao?

“Hơn nữa, đó là em nói, anh không đồng ý.” Mục đích của anh từ lúc bắt đầu đã bày rõ ràng ở đó. Anh ở nước ngoài có thể nhịn được, không có nghĩa ở trước mặt cô anh cũng là chính nhân quân tử.

Anh muốn cô, muốn rất lâu, rất lâu....

“Tiểu Mạn,,,” Anh cọ cô, khi cô đang ỡm ờ thì đưa người trong ngực tới bên giường.

Ô Tiểu Mạn không phản kháng quá lớn, chỉ là cô có chút không xác định, cô có thể hiểu được du͙© vọиɠ của Thang Hằng, lòng của cô muốn thuận theo anh nên mới theo anh trở về. Nhưng dù sao hai người cũng đã tách ra quá lâu, tiến triển thế này rất nhanh, lý trí khiến cô có chút không biết nên theo ai.

Lý trí và tình cảm cùng lôi kéo, khi cô còn chưa có phản ứng, Thang Hằng đã nhẹ nhàng thả cô xuống giường, đè người lên.

Anh khẽ hôn lên gương mặt cô, vành tai, bàn tay cách đồng phục vuốt ve cả người cô.

“Thang Hằng....” Cảm giác ngứa ngắc khiến cô bắt đầu phản kháng, cô kéo bàn tay xằng bậy kia nhưng nhanh chóng bị chế trụ.

Động tác của anh không thô bạo mà cực kỳ kiên định dẫn dắt cô, làm cô biết rõ anh sẽ không nhượng bộ.

“Thang Hằng...” Giọng điệu cô chậm vài phần, cố gắng thuyết phục anh dừng lại. Trong đầu cô không thể suy nghĩ gì, giống như bất đắc dĩ.

Nhưng, giống như công thủ ngay từ đầu, Ô Tiểu Mạn biết rõ, nếu như mình kiên định từ chối, nhất định Thang Hằng sẽ dừng lại, nhưng hết lần này tới lần khác cô không kiên định được. Mà anh cũng hiểu cô, lại càng kiên định hơn cô, giằng co một lúc, kết quả lập tức hiện ra.

Vạt áo đồng phục rời khỏi váy, Thang Hằng giúp cô cởi cúc áo ra, thời gian giống như trở lại ngày học cấp ba, hưng phấn xen lẫn sợ hãi, đầu ngón tay không nhịn được mà run rẩy.

Cô vẫn thuận theo anh.

Cô tiếp nhận anh rồi. Suy nghĩ này khiến anh hưng phấn run rẩy, trời mới biết anh sợ cô cự tuyệt anh nhiều thế nào.

Đối với một người đàn ông đã từng nếm qua cá nước thân mật, qua nhiều năm như vậy, rõ ràng không thiếu mỹ nữ yêu thương nhung nhớ nhưng chỉ có thể cố nén, dùng hai tay để giải quyết, đây là cực hình buồn chán cỡ nào. Điều khiến anh kiên trì chính là cô, nếu như lúc này lại bị từ chối, nói không chừng anh sẽ hỏng mất.

Người đàn ông chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ thật là yếu ớt cũng rất đáng sợ.

“Tiểu Mạn.” Sau khi được cô ngầm đồng ý, anh vội vàng hơn.

Anh nhanh chóng cởϊ qυầи áo trên người cô, cũng cởi của mình, bối rối, suýt nữa vì quần mà trượt chân, quần áo cũng vừa lôi vừa kéo, áo sơ mi cao cấp nếu bị anh ngược đãi như vậy, chỉ sợ không mặc được mấy lần rồi phải bỏ.

Tất cả hành động của anh đều được Ô Tiểu Mạn nhìn trong mắt, trong lòng còn có chút không xác định nhưng khi nhìn thấy hành động ngốc của anh thì lại an định xuống.

Tim, trở nên mềm mại. Thang Hằng hấp dẫn cô, không phải vì bề ngoài của anh hoặc những điều kiện khác, anh hấp dẫn cô vì anh là người như thế. Thẳng thắn, thành khẩn của anh. Cô tin tưởng anh, ngoại trừ cô, anh không có người khác.

Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, tâm ý và chung thủy của anh đã là đủ với cô. Cảm động, ấm áp chảy vào trong lòng cô, cô đưa tay nhẹ nhàng phủ lên l*иg ngực đập nhanh của người đàn ông, trấn an vội vàng xao động của anh.

Bàn tay nhỏ bé đặt lên l*иg ngực cường tráng lại nóng bỏng, có chút lạnh buốt. Thang Hằng bởi vậy ngước mắt lên.

Ngước trước mắt má phấn đỏ hồng, đôi mắt hạnh nhân ngập nước, dưới ánh nhìn của cô, anh bình tĩnh lại. Từ trước tới nay cô đều có ma lực trấn an anh. Tâm tình của anh luôn phập phồng vì cô, cho dù lên hoặc xuống, chỉ có người này có thể ảnh hưởng anh.

Anh tìm được một bαo ©αo sυ chưa mở bao bỉ, mở ra đeo vào trước mặt cô. Cô đỏ mặt, ưm một tiếng phối hợp, đồng thời kí©h thí©ɧ đối phương nhìn qua.

Anh như đứa nhỏ đói bụng đã lâu, tham luyến mυ"ŧ lấy, cả người cô non mềm, hoàn toàn trái ngược với cơ thể rắn chắc khỏe mạnh của anh, rồi lại phù hợp như thế. Ô Tiểu Mạn phát ra tiếng nức nở nghẹn nào, đón nhận hai tay và những lời nói của anh, kí©h thí©ɧ từ cảm nhận khiến cô choáng váng mê loạn.

Sau khi xác nhận bên dưới đã đủ ướt, Thang Hằng nâng chân cô lên đẩy mình vào, đau đớn xen lẫn với sung sướиɠ, đồng thời khiến cả hai người đều hít sâu, độ ấm trng căn phòng dường như tăng thêm vài phần. Anh hôn môi cô, hôn dịu dàng lên trán và mi mắt cô, du͙© vọиɠ dần dần động.

Mồ hôi đầm đìa, mỗi một cái chạm xuống, anh lại nhìn qua dáng vẻ mê người của cô, thưởng thức vẻ ngượng ngùng và tìиɧ ɖu͙© trên má cô, cảnh đẹp như thế, kí©h thí©ɧ tốc độ và lực đạo của anh, kí©h thí©ɧ anh giữ ấy cô càng nhiều.

Ô Tiểu Mạn cắn môi dưới, đè nén tiếng kêu, thể năng của Thang Hằng rất tốt, vừa rồi còn kích động hơn so với quá khứ, cô đã lâu chưa làm, nơi đó siết chặt, động mạnh khiến cô gần như không chịu nổi.

“Tiểu Mạn, đừng đè nén....” Thang Hằng nằm trên người cô, lấy tay vuốt đôi môi cô, khàn giọng nói, “Ở đây chỉ có chúng ta.”

“Thang Hằng...” Được anh dẫn, cô thử để cảm quan dẫn dắt chính mình, phát ra tiếng ngâm. “A....”

Anh ôm chặt cô, đáp lại tiếng kêu của cô, càng xâm chiếm mạnh mẽ khiến cô hô lớn, tiếng rêи ɾỉ hấp dẫn càng cho anh nhiều kɧoáı ©ảʍ chinh phục, nệm lắc lư, ván giường rung lên. Cô bám chặt vào lưng anh, giống như trả thù, cũng như đang xin khoan dung.

Trong một hồi cao trào, anh rốt cuộc phóng ra.

Hai người vẫn duy trì tư thế cũ, anh nằm trên người cô, cô chôn mặt vào cổ anh, bên tai nghe được hơi thở của nhau, ngực phập phồng mãnh liệt, mồ hôi đan vào nhau, làn da nóng cháy.

Đã lâu mới hoan ái, mặc dù thở hồng hộc nhưng khi phóng thích, trong đầu Thang Hằng lại vô cùng tỉnh táo thoải mái. Anh nhẹ nhàng nằm ên người cô, cảm thụ cô ở dưới thân mình thở dốc, du͙© vọиɠ chinh phục giống đực khiến anh mừng thầm vì tất cả do mình tạo ra.

Cô là của anh!

Anh duy trì một tư thế hồi lâu sau đó lui ra khỏi người cô. Lúc này Ô Tiểu Mạn mới tê liệt ngã xuống, nhưng cô không thể buông lỏng quá lâu...

“Hiệp 2.”

Người đàn ông nào đó vẫn chưa thỏa mãn tuyên bố, cô giống như nghe thấy phán quyết tuyên cáo phạm tội, đau khổ rên một tiếng.

“Anh không nên quá mức!” Cô có xúc động muốn chạy trốn.

“Không đủ.” Anh đưa lưng về phía cô, bờ môi khẽ cong lên, làm cho người ta muốn đánh cho vài cái.

“Thang Hằng!” Mặc dù cô muốn kêu to lên nhưng giọng nói lại hữu khí vô lực.

Mà kháng nghị và ý niệm muốn chạy trốn trong đầu đều bị gián đoạn, tên nào đó chưa ăn no đã trở lại, anh thay mũ xong, lại đặt lên cô lần nữa.

“Tiểu Mạn...” Anh hôn môi cô, không ngừng khẽ hôn lên người cô, đồng thời khẽ làm nũng.

Cơn đói vừa qua đi, kích động hơi trì hoãn, bây giờ anh có tinh lực và cũng có tinh thần làm nũng. Tiểu Mạn chịu đón nhận anh, tin tức này đã đủ để cho anh không còn sợ hãi. Bây giờ anh giống như không xin nghỉ, sau khi trở về may mắn phát hiện ông chủ không những không cưỡng bức khai trừ anh, mà còn cho anh cơ hội phục chức, anh phải nắm chặt cơ hội cố gắng biểu hiện.

Đối mặt với thế tấn công uy hϊếp vô lại này, Ô Tiểu Mạn cuối cùng cũng đầu hàng.

Thêm Bình Luận