Tác giả: Hứa Bán Tiên
Edit: Cánh Cụt
Mạnh Nhất chưa kịp nghĩ mà lời đã ra khỏi miệng, đến khi phản ứng lại thì lập tức cúi đầu xuống.
Chu Lâm cương người, qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Hắn không ngờ bản thân lại bộc lộ lỗ mãng như vậy, càng không ngờ hơn là Mạnh Nhất lại đồng ý nhanh đến thế.
Vừa rồi lúc đến Chu Lâm luôn do dự, không biết có nên tỏ tình với Mạnh Nhất không, hắn sợ tự mình đa tình, lo rằng Mạnh Nhất không có ý với mình.
Nhưng giờ phút này sự thật đã chứng minh, hoá ra tất cả không chỉ đến từ một phía.
Giờ khắc này, trong đầu Chu Lâm bùm bùm nhiều đóa pháo hoa.
Hắn quá vui sướиɠ, loại vui sướиɠ này khó có thể dùng lời nói mà hình dung được, nếu có thể, hắn muốn đứng lên hát, muốn ôm Mạnh Nhất nhảy một điệu nhảy.
Nhưng Chu Lâm không thể làm như vậy, xung quanh nhà hàng mà bọn họ đang ăn khá yên tĩnh quy củ, không phù hợp cho hắn thi triển tài hoa.
Chu Lâm mạnh mẽ kiềm chế nội tâm vui sướиɠ, nhìn chăm chú thật sâu vào Mạnh Nhất, muốn nhìn nhau bằng ánh mắt thâm tình.
Nhưng Mạnh Nhất lại luôn cúi đầu, căn bản không có chú ý tới hắn, tay thì cầm dĩa lay qua lay lại miếng gan ngỗng.
Chu Lâm không nhìn rõ vẻ mặt Mạnh Nhất, nhưng luôn cảm thấy vẻ ngoài này không giống như vừa đồng ý lời tỏ tình của người khác, hắn hơi hoảng hốt, đột nhiên có dự cảm không tốt.
Chắc không phải vừa nãy kích động quá mà nghe nhầm chứ!
Chu Lâm đổ mồ hôi lạnh, khẩn trương liếʍ môi, hỏi Mạnh Nhất: “Vừa nãy em…… đồng ý anh à?”
Mạnh Nhất phản ứng gì, giống như chưa nghe thấy, tiếp tục lay miếng gan ngỗng kia.
Gan ngỗng lăn qua lộn lại ở đĩa, tựa như tim Chu Lâm lúc này.
Chu Lâm càng thêm thấp thỏm, hỏi: “Em sao vậy?”
Mạnh Nhất vẫn không nói lời nào.
Chu Lâm không còn cách nào, chỉ có thể gọi to: “Nhất Nhất!”
Mạnh Nhất như bình tỉnh, ngẩng đầu, phản ứng chậm chạp nói: “Ừm?”
“Em nguyện ý ở bên anh không?” Chu Lâm lại hỏi một lần.
Lần này Mạnh Nhất không trả lời lập tức, dường như là tự hỏi một hồi lâu mới nói: “Nguyện ý.”
Chu Lâm nhụt chí hỏi: “Có phải em không tin anh đúng không?”
“Không, anh rất tốt.” Mạnh Nhất cắn cắn môi, “Chỉ là……”
Mạnh Nhất chỉ nói một nửa, nửa sau của câu thì ngừng, Chu Lâm không dám thở mạnh.
“Chỉ là sao?” Chu Lâm hỏi.
Mạnh Nhất do dự một lát, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Chu Lâm thấy Mạnh Nhất không muốn nói, cũng không cưỡng cầu, chỉ là lấy ra dĩa từ trong tay cậu, dùng bàn tay ấm áp bao bộc lấy tay cậu.
Hắn nhìn đôi mắt đối phương nói: “Anh biết anh có rất nhiều khuyết điểm, không có bằng cấp, cũng không giỏi kiếm tiền, đầu óc thì không thông minh, còn không thích dọn dẹp, nhưng em yên tâm, về sau anh nhất định sẽ nỗ lực thật nhiều, phát triển sự nghiệp, chăm sóc tốt em cùng Nhị Nhị, kiên quyết không kéo chân em đâu.”
Lời Chu Lâm nghiêm túc, không hiểu sao Mạnh Nhất đột nhiên liên tưởng đến học sinh tiểu học đang cam kết khi gia nhập đội thiếu niên tiền phong.
Mạnh Nhất nhịn không được bật cười, gật đầu nói: “Được.”
Chu Lâm lấy lại tự tin, tâm tình tốt hỏi Mạnh Nhất: “Nhất Nhất no chưa, muốn gọi thêm đồ ăn không?”
Mạnh Nhất cho gan ngỗng đã bị chọc nửa ngày vào trong miệng, nhai nhai xong nuốt, xua xua tay nói: “Không cần đâu, thức ăn nơi này quá quý, hơn nữa hương vị cũng bình thường, còn không ngon bằng đồ ăn anh nấu nữa.”
Sự tự tin của Chu Lâm lại lớn thêm, nói: “Hôm nay anh mua tôm tích, vốn định làm cho em ăn vào giữa trưa.”
Mạnh Nhất vừa nghe thì đôi mắt lập tức sáng lên, nói: “Giờ chúng ta về nhà đi.”
Chu Lâm nghe Mạnh Nhất, sau khi tiêu diệu sạch sẽ đồ ăn trên bàn thì gọi người phục vụ tới thanh toán.
Hôm nay hắn chỉ gọi có ba món mà đã tiêu phí hơn một ngàn, cũng phải gấp mấy lần số tiền ngày thường Chu Lâm tiêu.
Nhưng từ đáy lòng Chu Lâm lại cảm thấy thật giá trị, hắn cho rằng đây là bữa cơm giá trị nhất mà đời này hắn được ăn.
Có mấy người mà có người yêu sau một bữa cơm chứ?
Chu Lâm kiêu ngạo mà nghĩ, sau đó rất vui vẻ trả tiền.
Hai người ra khỏi cửa nhà ăn, vốn Mạnh Nhất ngồi xe điện ngầm, nhưng Chu Lâm không đồng ý, hắn nói muốn hai người bên nhau nhiều hơn, Mạnh Nhất đành phải cùng thuê xe với hắn.
Trên đường trở về, Mạnh Nhất nhớ ra còn chưa chuyển tiền ăn cho Hướng Quân, liền gửi tin nhắn cho “Chị em cơ ngực”.
【 Nhất Nhất 】: Tài khoản anh họ của cậu là gì, tôi gửi tiền cơm trưa cho anh ấy.
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Ôi không cần không cần đâu, có mấy đồng tiền thôi mà, anh họ của tôi không để bụng.
Mạnh Nhất cảm thấy băn khoăn, dù sao về sau cậu với Hướng tiên sinh không có cơ hội đi ăn cùng nhau nên tốt nhất không nên nợ nhau cái gì.
Mạnh Nhất dứt khoát mở chuyển khoản, chuyển tiền trực tiếp cho “Chị em cơ ngực”, muốn cậu ấy chuyển thay cậu, nhưng đối phương không nhận, chỉ lo hỏi về buổi xem mắt.
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Hôm nay buổi xem mắt thế nào rồi? Anh họ của tôi tuyệt đúng không?
Mạnh Nhất trả lời thật lòng: Hướng tiên sinh là một ngườ vô cùng ưu tú.
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Thật khônh, thế thì hai người thử hẹn hò xem? Để tôi khiến anh họ chủ động chút.
【 Nhất Nhất 】: Không cần đâu.
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Hửm? Vì sao thế?
【 Nhất Nhất 】: Tôi đã có người mình thích rồi.
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Là ai! Chẳng lẽ còn giỏi hơn cả anh họ của tôi sao!
【 Nhất Nhất 】: Anh ấy không giỏi, chỉ là người thường thôi.
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Đừng, người chị em này hay là anh cứ suy nghĩ lại đi, anh họ của tôi có tiền, tính phòng ở thôi đã có tận 10 cái rồi, người anh thích có không?
【 Nhất Nhất 】: Không có nhiều như vậy, nhưng nhà anh ấy cũng có ba bộ.
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Thế anh ta có xe không, xe của anh họ tôi toàn một trăm vạn thôi!
【 Nhất Nhất 】: Không có, nhưng anh ấy có xe máy điện.
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】:……
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Chị em à, anh cần phải nghĩ kỹ, tuy rằng tôi không hám giàu, nhưng điều kiện vật chất thật sự thật sự rất quan trọng, không có tiền tài thì tình yêu không thành hiện thực được
【 Nhất Nhất 】: Không sao, từ nhỏ tôi đã nghèo rồi, không theo đuổi điều kiện vật chất quá cao, chỉ cần có thể sống tốt là được, hơn nữa tôi có năng lực tự kiếm tiền, không cần người khác nuôi tôi.
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Tuy nói như vậy, nhưng mà…… Ôi, nếu anh đã quyết tâm thì tôi cũng không còn biện pháp. Nhưng dù sao thì anh tìm 1 này ở đâu thế, sao lại chưa từng nhắc tới với tôi, rất không nghĩa khí nha!
【 Nhất Nhất 】: Thật ra…… Anh ấy chính là người bạn tôi nhắc đến trước kia, cũng là 0.
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】:! Trời ụ
【 Nhất Nhất 】: Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, tôi do dự quá, nhưng tôi vẫn muốn ở bên anh ấy, lúc ở bên anh ấy tôi không suy nghĩ đến chuyện là 0 hay là 1
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】:…… Thế thì khả năng là chân ái
【 Nhất Nhất 】: Hiện giờ tôi có chút lo lắng, hai 0 có tương lai không?
【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Chị em, luôn có một người phải hy sinh vì yêu.
Mạnh Nhất nhìn những lời cuối cùng này, trầm mặc thật lâu.
Cậu nhìn ngoài những toà nhà cao tầng cùng với dòng xe không thấy đầu, chậm rãi buông điện thoại xuông.
Cậu nghĩ, nếu tình yêu nhất định phải có một người hy sinh, tôi nguyện ý làm người đó.