Chương 32-2: Rượu pín hổ là loại tráng dương…

Edit: An Ju

Người bị bịt kín mắt sẽ có cảm giác nhạy cảm hơn đối với mọi thứ, đặc biệt là bên bị đè, thế chủ động đều ở trong tay đối phương, hôn lúc nào, hôn ở đâu, lúc vào tiến vào, tư thế tiến vào cũng hoàn toàn không biết, khiến người khác lo âu nhưng càng nhiều hơn chính là cảm giác kí©h thí©ɧ. Cố Hạo và Meo Meo trước đây cũng đã từng làm qua, Cố Hạo biết được mùi vị khi đó, đương nhiên là muốn hưởng thụ, liền quả quyết đồng ý.

Mắt bị dây băng lụa mềm che lại, thân thể lại trần trụi trong không khí, Cố Hạo suy đoán trong lòng Meo Meo lần này sẽ bắt đầu sờ từ đâu. Là hai điểm trước ngực mà hắn thích nhất, hay là đi thẳng tới chủ đề ở phía dưới. Cố Hạo suy nghĩ một lúc cũng liền hưng phấn, máu cả người tập trung xuống phía dưới, phân ~ thân chậm rãi ngẩng đầu.

Meo Meo khui chai rượu, mùi rượu tinh khiết và thơm bay ra, Cố Hạo ngửi mùi rượu xong liền như bị say luôn trong đó.

Meo Meo không tiếc chút nào vẩy rượu lên côn th*t của mình, sau đó nâng cằm Cố Hạo lên rồi đút nguồn nhiệt đang sung mãn vào trong miệng Cố Hạo.

“Wô ~~~~~~ ô ô ~~~~~~ khụ khụ —–” Một mùi vị cay nóng tràn ngập khoang miệng Cố Hạo, khiến cho hắn sặc liên tục ho khan. Còn hổ thối này rốt cuộc muốn làm gì?! Biết rõ mình không thể uống rượu lại còn dùng chiêu này!

“Anh dừng lại ngay cho em!”, Cố Hạo kéo bịt mắt ra tức giận nói, “Uống rượu thì uống thôi là được rồi, mắc cái gì lại bôi rượu đắt như vậy lên thứ kia?!”

“Để tráng dương mà.” Meo Meo mở to hai mắt dùng vẻ mặt vô tội nói, “Anh nghe người ta nói pín hổ pha rượu có tác dụng tráng dương, anh nghĩ em bình thường vất vả như vậy, liền đặc biệt nghĩ đến biện pháp này để bồi bộ cho em. Anh không thể cắt pín hổ của anh ngâm rượu cho em uống được, như vậy không phải cả nửa đời sau của em không còn tìиɧ ɖu͙© nữa hay sao, còn tráng dương làm gì. Nên anh chỉ nghĩ được một cách này, trực tiếp phủ rượu lên, pín hổ của anh còn có tác dụng hơn của con hổ khác, làm như vậy cũng sẽ có hiệu quả.”

“Anh ——-!” Cố Hạo chán hẳn, Cố Hạo không hề kiêng dè các loại trò chơi trên giường, chỉ có khẩu giao là có chướng ngại tâm lý rất nặng, thường thì Meo Meo xin mười thì hắn chỉ mới cho làm có một lần, hơn nữa còn làm kiểu cực kỳ qua loa. Bởi vì vật kia của Meo Meo quá to, luôn đỉnh hắn đến suýt nát, hơn nữa di chứng là sau mỗi lần làm xong đều khiến hắn buồn nôn đối với dưa chuột, các loại vật có hình dạng tương tự suốt mất ngày, rất bất lợi với thân thể. Không nghĩ tới Meo Meo vì để hắn khẩu giao cho còn dùng đến chiêu cao cấp thế này, còn ‘rượu pín hổ’? Còn ‘tráng dương’?

“Ngoan, em không thử thì sao biết không có kết quả.” Meo Meo lại đi đổ một ít rượu trắng lên thứ đồ cực đại của mình, đặt thứ đó bên méo Cố Hạo, “ Bảo bối, nếu em uống thì sau đó có thể đè anh, anh sẽ cho em làm một lần.” Để dụ được người yêu khẩu giao, Meo Meo không tiếc tung ta món mồi nặng ký.

Cố Hạo nhíu mày, điều kiện này rất là hạu đãi. Sức chịu đựng của mình vẫn kém hơn Meo Meo, điều này cũng làm cho hắn rất không cam lòng cũng như ngại lên tiếng về chuyện phản công. Nếu Meo Meo đã chủ động đưa ra điều kiện này đương nhiên là rất có sức dụ dỗ, vậy thử xem đi, dù sao thì thử cũng không mất tiền.

Cố Hạo lấy tay nâng bộ phận đã ngấm rượu ngon kia lên, lè lưỡi liếʍ tới lui bên trên, dưới loại kỹ xảo không lưu loát của hắn, cái thứ đó biến to hơn vài phần.

“Ngậm nó đi, bảo bối.” Meo Meo hướng dẫn Cố Hạo dường như không có tí kinh nghiệm khẩu giao nào.

Chỗ đõ được khoang miệng ấm áp bọc lại có kí©h thí©ɧ cảm rất mạnh, là cảm giác rất khác với việc trực tiếp tiến vào. Cúi đầu là có thể thấy khuôn mặt quyết rũ của Cố Hạo, lông mi bởi vì cảm thấy thẹn mà hơi rung động, tuy xấu hổ nhưng miệng không có chút nào buông lỏng, hút, liền, ngậm, đùa nghịch đều làm rất đúng bài.

“Bảo bối, em thật sự rất có thiên phú trên phương diện này.” Meo Meo không hề tiếc rẻ ca ngợi kỹ thuật của người yêu.

Cố Hạo nghe thấy Meo Meo khích lệ đối với phương diện này thì mặt ửng hồng lên, miệng không cẩn thận bị đập răng vào vật kia.

“Ngao—–!” Chỗ tập trung toàn bộ các loại thần kinh mẫn cảm nhất bị cắn như thế nhất thời khiến Meo Meo đau đến nhe răng trợn mắt, rút Meo Meo nhỏ ra khỏi miệng Cố Hạo, Meo Meo ngã xuống giường lăn qua lăn lại, đó là cảm giác đau như kim châm muối xát.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Cố Hạo cũng là đàn ông, đương nhiên biết mình vừa rồi trong thoáng chốc không cẩn thận đã mang đến bao nhiêu đau đơn cho Meo Meo, lập tức xin lỗi hắn. Còn cẩn thận nâng thứ kia lên kiểm tra, nhìn xem bản thân có lưu lại dấu răng trên đó không…

Đợi đến khi Meo Meo đỡ đau hơn, Cố Hạo áy náy chủ động ngậm lấy thứ đó, dùng hết khả năng của mình để lấy lòng Meo Meo nhỏ vừa bị mình tổn thương.

Meo Meo nhỏ quên đau liền rất mau đã hồi phục tinh thần, sôi sục lại dưới nỗ lực của Cố Hạo, Cố Hạo cảm thấy được điều này thì càng ra sức mυ"ŧ nhả lấy lòng.

Meo Meo ôm lấy đầu Cố Hạo chỉ hắn tiết tấu mυ"ŧ nhả, thực sự là rất thư thái. Có người yêu hiểu ý cam tâm tình nguyện nỗ lực lấy lòng mình, loại cảm giác này khiến cho Meo Meo càng thêm hưng phấn.

“Wô…” Cố Hạo đang rơi vào cảnh đẹp với công tác bên miệng bỗng nhiên cảm giác đầu choáng váng, không xong rồi! Cơn say đến rồi, chết tiệt, hắn thiếu chút đã quên mất số độ của rượu Ngũ Lương căn bản không phải là mức mà mình có thể HOLD được, từ lúc uống cho đến bây giờ có thể tỉnh táo được lâu như vậy đã là kỳ tích rồi.

Tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, Cố Hạo trong ý thức rời rạc rất hoảng sợ phát hiện côn th*t trước mắt biến thành ba cái! Ba cái! Ba cái cùng tiến lên thì không phải sẽ gϊếŧ chết hắn hay sao! côn th*t cực đại chảy xuống khỏi miệng Cố Hạo, hắn vẫn mang theo cái suy nghĩ kỳ quặc cuối cùng rơi vào giấc ngủ.

Meo Meo rất hạnh phúc nhìn Cố Hạo ngủ như chết, Tiểu Hạo thật đáng yêu, lúc say ngay cả du͙© vọиɠ bộc phát còn chưa được thỏa mãn đã ngủ rồi. Không sao hết, chuyện còn lại để chồng giúp em giải quyết hết cho.

Hai cái móng hổ tà ác quang minh chính đại duỗi tới trên người của con thỏ nhỏ ngủ đến bất tỉnh nhân sự, du͙© vọиɠ nghẹn lâu chỉ muốn một hơi phát tiết ra hết cho thoải mái, có gì thì mai để Kỷ Á Kiệt mượn cớ bàn bạc công việc để xin nghỉ cho Cố Hạo là được, hôm nay yêu thì hôm nay làm đi, còn eo thì để mai đau =v=!

Hết chương 32.2