Chương 31-2: Biến thân thành hổ…

Edit: An Ju

Vấn đề Cố Hạo lo lắng hoàn toàn lệch hướng, Vũ Mặc tức đến nỗi muốn chọc thủng đôi tròng có mắt mà mù này, “Cậu không cảm thấy nếu là một con ‘Mèo’ thì hình thể của nó quá lớn hay sao = =?!” Người bình thường thấy động vật to đến mức như vậy cũng biết là hổ, dù la mắt có kém thế nào đi nữa cũng không thể coi loại này thành mèo được!

“Không phải mèo…?” Nếu là một còn mèo thì đúng là quá mập rồi, Cố Hạo chỉ nghĩ đấy là hình dáng đặc thù của yêu quái bọn họ thôi, hình thể sẽ bị thay đổi loạn lên, sự thực chứng mình đúng là như vậy, chỉ có điều…

Kỷ Á Kiệt đã sớm biết chân thân của Meo Meo là hổ từ trước, nhưng lúc nhìn thấy chân thân hổ thì vẫn là lần đầu tiên, dựa trên tinh thần tìm tòi nghiên cứu, Kỷ Á Kiệt day day mắt, nheo mắt lại tỉ mỉ quan sát, vừa nhìn vừa bình luận: “Loài Mèo đúng là loài Mèo.”

Thay đổi vị trí khác, Kỷ Á Kiệt nhấc móng hổ bên cạnh lên ước chừng, tán thưởng: “Rất có trọng lượng, một móng vuốt đập xuống là có thể đập nhưng loại động vật khác thành thịt nát, không hổ là vua của vạn thú.”

“Vua của vạn thú?!” Cố Hạo nhảy dựng lên, mèo yêu có thể biến thành người mà hắn nuôi lâu như vậy sao lại là con hổ rồi! Nghĩ đến bản thân mình đã nhiều lần vỗ mông hổ, bóp mặt hổ, ép con hổ nấu cháo trứng muối, còn bị con hổ đè vô số lần… là cả người hắn nổi hết da gà lên. Vẫn may tính tình Meo Meo tốt, nếu gặp phải con yêu hổ nào nóng tính thì chẳng phải đã sớm bị xé ra thành vụn thịt rồi.

Sau khi kinh ngạc chính là tức giận, mình cũng bị nó đè rồi lại còn bị gạt chuyện không phải mèo yêu mà là hổ yêu. Người thì là do loài người sinh ra, yêu thì là do loài yêu sinh ra. Cũng cùng là yêu, lẽ nào bị mèo yêu đè và bị hổ yêu đè thì khác nhau lắm à? Cố Hạo không phải là sợ chân thân của Meo Meo, mà là giận hắn thế mà lại không thẳng thắn, nói cho cùng thì là muốn thiệt tình ở bên hắn, nhưng lâu như vậy rồi, ngay cả chân thân cũng không chịu nói cho hắn biết, đây thì tính là thật tâm cái gì chứ!

Sắc mặt Cố Hạo lúc trắng lúc xanh, hai đấm nắm chặt, thân thể còn đang khẽ run lên. Kỷ Á Kiệt còn tưởng hắn bị dọa sợ, an ủi: “Đừng sợ, chúng ta biết Meo Meo lâu như vậy rồi, hắn dù là hổ yêu nhưng tuyệt đối không thể hại đến cậu, càng không thể coi cậu là bữa tối để ăn tươi được. Cậu nghĩ một chút đi, cậu nuôi hắn lâu như vậy rồi, làm bao nhiêu chuyện bất kính với hắn, không phải là hắn đều không tính toán với cậu hay sao? Hơn nữa, từ lúc hai người thành đôi, hắn vẫn rất cố gắng học tập Mặc Mặc làm thể nào để dỗ cho cậu vui, có thể thấy được hắn vẫn rất dịu dàng, hiện lành.”

Vũ Mặc liếc bạn công nhà mình một cái, công lực của anh chưa đủ rồi, chuột nhỏ sợ chỗ nào, rõ ràng là bị tức mà.

Hắn vỗ vai Cố Hạo khuyên bảo: “Meo Meo cũng không phải cố ý giấu diếm, chỉ là hắn quá thích cậu, rất không dễ dàng mới đi tới bước ngày hôm nay, rất sợ mất cậu nên mới không dám nói. Ngay từ đầu, cậu đã coi hắn là mèo nhỏ rồi, mèo nhỏ thì đáng yêu, vô hại cỡ nào, dù cậu biết hắn là mèo yêu cũng không bị dọa. Nhưng hổ thì không giống như vậy, trước mặt vua bách thú, sức lực của con người quá là nhỏ bé, tùy tiện dùng một móng vuốt hoặc một cái tát là có thể xé nát người. Nếu như cậu biết hắn là hổ, vậy cậu còn có thể kiên định không dời ở bên hắn như thế không? Cậu dám nói cậu không lo một ngày nào đó hắn cáu giận trực tiếp ăn sống cậu không? Loại chuyên này giống với chuyện Diệp Công thích rồng* vậy, lúc không gặp rồng thì rất thích, chỉ khi nào thực sự gặp được con rồng to lớn mới trở nên sợ hãi. Cậu bây giờ có thể không cảm thấy gì hết, nhưng cậu nghĩ thử xem, sau này sớm chiều ở chung với một con hổ, ngày nào cũng có thể là ngày chết của mình. Cậu thực sự sẽ không có nghi kỵ gì ở sát bên hắn sao?”

*’Diệp Công thích rồng’ hay ‘Diệp Công hảo long’ (叶公好龙) xuất phát từ một tích về Diệp Công, người này rất thích rồng, đồ đạc trong nhà đều có hình rồng nhưng khi gặp được rồng thật thì lại sợ hãi chạy mất. Tích này dùng để nói về kiểu tỏ ra yêu thích nhưng thực tế thì không.

Nghe xong những lời phân tích của Vũ Mặc, Cố Hạo gần như không hề nghĩ gì liền cho ra một đáp án khẳng định: “Tại sao không? Ở bên một yêu quái còn bị bẻ cong, loại chuyện kinh thiên động địa này tôi cũng đã làm được, sao lại sẽ vì hắn thật ra là hổ mà không dám tới gần chứ. Nếu đã hạ quyết tâm ở bên nhau thì sẽ không có gì thay đổi quyết định của tôi cả.”

“Ngao—-!” Con hổ nào đó đang giả bộ ngủ trên giường tru lên một tiếng, Meo Meo kỳ thực đã tỉnh lại lúc Vũ Mặc đang giải thích rồi, nhưng con hổ này trước mặt người yêu lại có chút nhát gan nên nín thở chờ câu trả lời của Cố Hạo. Nghe được người yêu trả lời không chút do dự, Meo Meo cực kỳ vui mừng, “Ngao Ngao Ngao Ngao —-! (Tiểu Hạo thật tốt! Không ngại tôi là hổ >

Kích động một cái liền vươn móng đập tới, cũng may hành động của ba người dưới giường đều tương đối nhạy, nhanh chóng tránh thoát một chưởng này.

“Nhưng chuyện anh gạt em lâu như vậy em vẫn rất tức giận.” Cố Hạo vỗ đầu hổ ra vẻ tức giận, sau đó rất hài lòng nhìn thấy đầu con hổ cúi xuống.

“Nhưng muốn em tha thứ cho anh cũng được thôi…” Cố Hạo nhìn mèo bán manh chán rồi giờ phát triển thành một thú vui mới, chính là nhìn con hổ ăn trái đắng. Nhìn một con mèo cực lớn lăn lộn trên giường lại còn lắc lắc cái tai thật thú vị.

Meo Meo nghe được Cố Hạo nói như vậy liền sáng mắt, một cái đầu hổ gật lia lịa như giã hành, “Ngao ngao ngao ngao —–! (Tiểu Hạo, em nói gì anh cũng đồng ý!)”

“Ừ…” Phản ứng của Meo Meo khiến Cố Hạo rất hài lòng, Cố Hạo tóm được nhược điểm của hắn, trong lòng cấp tốc tính toán một chút sau đó liệt ra các loại điều khoản bá vương.

“Thứ nhất, sau này biến trở lại, anh nấu cho em ăn. Em muốn ăn gì anh phải làm cái đó, không biết làm thì đi học.” Hừ hừ, hắn cũng muốn hưởng thụ thử cách đối xử của Kỷ Á Kiệt với Vũ Mặc, làm công đi cưng chiều thụ là chuyện thiên kinh địa nghĩa!

“Ngao! (Không thành vấn đề!)”

“Thứ hai, sau này không được giấu diếm em chuyện gì nữa, nếu như để cho em biết được thì chúng ta giải tán!”

“Ngao! (Tuyệt đối sẽ không có lần sau! Anh giơ móng hổ lập lời thề với bóng đèn)”

“Thứ ba, sau này nếu em không muốn làm, anh không được ép em, không cho phép quấn quít lấy em cả đêm khiến em đau eo không đi làm được!”

“Meo… (Cái…Cái này… còn được thương lượng không…?)”

Hết chương 31.2

#Ju: Úi, t phát hiện ra là hình như t thay kiểu gầm gào của bạn Meo Meo đến mấy lần rồi thì phải, mà còn là cái kiểu mỗi lần một kiểu gào nữa chứ:))) lại thấy lười rồi đấy hiu hiu ~~