Chương 29-1: Kế sách tâm lý (hạ)

Edit: An Ju

Đàn piano hình tam giác sơn đen tuyền đặt trong góc nhà hàng, nhạc công chuyên nghiệp ngồi trên băng ghế trước đàn piano chuyên tâm biểu diễn. Chỗ ngồi là loại ghế salon bằng da thật được thiết kế dựa theo công thái học, phần đỡ vừa đúng cới lưng, eo, những người cả ngày mệt nhọc chỉ cần đi lên ngồi xuống sẽ cảm thấy thoải mái đến buồn ngủ. Lúc này đám người Cố Hạo ngồi tựa nửa người trên ghế salon cũng rất buồn ngủ, buồn ngủ đến mức nhân viên phục vụ bưng ly nước đến mà còn có thể nhìn ra được là bóng chồng.

Chỗ hạng sang thế này một bữa ít cũng phải mấy nghìn đồng đi, Cố Hạo ngáp một cái, một nơi tràn ngập bầu không khí văn nghệ chua chát thật sự không thích hợp với hắn, như tư tưởng của hắn, có khoản tiền để không không bằng cầm đi đầu tư, nói không chừng lật mình một cái là đã có gấp bội, mua lại cả công ty Blizzard, muốn tạo ra WAR4 là tạo được WAR4, muốn chơi Dark Star 4 là chơi được Dark Star 4…

*WAR4: phiên bản 4 của Warcraft (nghe giang hồ đồn là game này dừng sx tại phiên bản 3)

*Dark Star 4: 1 đội hình chiến thuật trong LOL Genting Game 10.144

Cố Hạo đang chờ người mang trọng trách là Kỷ Á Kiệt. Để hoàn thành chỉ thị của vợ, thiếu gia nhà họ Kỷ vừa mới sáng ngày ra đã vội vã tới công ty Cố Hạo, đầu tiên là một mình tìm đến văn phòng làm việc của Cố Hạo mới hắn cùng đi ăn. Lần này Cố Hạo nhất định không đồng ý, một con chồn cười híp mắt đứng trước mắt một con gà mời nó đi ăn, nó có ăn được không? Lúc nghiêm chỉnh từ chối xong, Cố Hạo vừa xoay người liền nhận được một cuộc gọi nội bộ từ tổng giám đốc, nhận được một nhiệm vụ từ lãnh đạo cấp cao ngàn năm không gặp: “Thiếu gia nhà họ Kỷ có ý muốn giao cho chúng ta một nhiệm vụ kiểm toán một công ty dưới tay, hắn chỉ định cậu tới bàn bạc chuyện hợp tác, thằng nhóc cậu tiếp đãi người ta cho tốt cho tôi, nếu như hợp đồng ký kết không thành, hừ.”

Tổng giám đốc ‘hừ’ một cái làm Cố Hạo sợ đến đổ mồ hôi lạnh cả người, hắn thì không sao cả, nếu bởi vì một mình hắn mà làm liên lụy tới mọi đồng nghiệp sẽ phải say goodbye với thưởng cuối năm, phỏng chừng vào cuối năm trong nhà mình sẽ chen chúc rất nhiều người oán khí quấn thân…

“Xin lỗi, tôi tới trễ.” Giọng nam trầm thấp vang lên phía trên đỉnh đầu cắt đứt dòng suy nghĩ về các loại hậu quả thảm thiết sau khi ký hợp đồng thất bại.

Cố Hạo ngẩng đầu lên thấy Kỷ Á Kiệt đang mỉm cười với mình, cái tên hàng xóm xấu bụng này cười đến nỗi khóe miệng sắp bị rút gân rồi, nếu người ngoài chỉ nhìn tướng mạo của hắn thôi thì căn bản không nhìn ra được cái tên đàn ông cười đến mức thuần lương này có thủ đoạn âm hiểm, độc ác cỡ nào đâu. Nghĩ trên phương diện tốt thì cũng may con chim công nhỏ sát vách kia đã thu nhận tai họa này rồi, bao nhiêu thiếu nữ đàng hoàng từ nay về sau cũng có thể được an toàn.

“Chuột nhỏ?” Kỷ Á Kiệt kéo chiếc ghế đối diện Cố Hạo ra rồi ngồi xuống, vươn tay vẫy vẫy trước mặt hắn, cắt đầu màn kịch trong đầu như thói quen của người nào đó.

Hắng giọng một cái, Cố Hạo quyết định đi thẳng vào chủ đề, ở cạnh con sói đen tối càng lâu thì sẽ bị tính kế càng nhiều, nguy hiểm lắm!

“Công ty chúng tôi bất kể là kỹ thuật hay là kế toán, kinh nghiệm kiểm toán mà nói thì đều là số một, anh có thể yên tâm giao công việc kiểm toán của công ty các anh cho chúng tôi.” Cố Hạo giới thiệu sơ lược về công ty của mình một lần, nhưng hắn cực kỳ khẳng định Kỷ Á Kiệt cố ý hẹn hắn đi ra ăn cơm tuyệt đối không chỉ đơn giản muốn nói với hắn về hợp đồng, nhà hai người ở sát vách, cần bàn bạc hợp đồng có thể trở về nhà mở cửa ra là được, hà cớ gì mất nhiều công đến vậy. Lần trước Kỷ Á Kiệt mời hắn đến sân tennis sang trọng kia chính là vì lỗi kéo làm quen với hắn để lấy nội đan của Meo Meo, lần này lại lặp lại mánh cũ gạt hắn đến nơi hoa lệ như thế này, không việc gì mà lại tỏ vẻ săn đón, không phải phường gian dối cũng là quân đạo tặc!

Cố Hạo nói thì cưc nhanh, Kỷ Á Kiệt nghe lại không thèm để ý, như thể đó cũng không phải phạm vi hắn có cảm giác hứng thú vậy. Làm một động tác với nhân viên phục vụ ở gần đó, nhân viên phục vụ ngay lập tức mang tới hai tập menu.

“Đồ ăn Thái ở đây rất nổi tiếng, có muốn nếm thử món này không?” Kỷ Á Kiệt đặt tập menu của mình tới trước mặt của Cố Hạo, dùng ngón tay chỉ vào một món trong menu.

Wow, món ăn mà Kỷ Á Kiệt đang chỉ tay vào là Cà Ri Cua, món ăn trên menu nhìn rất mê người và so với các món ăn mà Cố Hạo hay ăn ở quán ăn bên ngoài thì nhiều hơn một số “0”. Dù sao cũng là Kỷ Á Kiệt bỏ tiền, đối với gian thương thì thường dân như bọn họ nên không chút lưu tình ‘làm thịt’ đi. Cố Hạo quyết nhẫn tâm gọi toàn bộ các món từ ba trăm trở lên. Gọi món xong còn liếc trộm Kỷ Á Kiệt một cái, những món ăn hắn gọi cũng đủ cho 6 người ăn, hơn nữa tổng giá trị bữa ăn khẳng định đã vượt qua ba nghìn đồng, điều làm cho hắn thất vọng chính là Kỷ Á Kiệt thấy hắn gọi nhiều món đắt đỏ như thế nhưng mắt lại chưa từng chớp một cái nào, vẻ mặt cũng rất tự nhiên…

Tên tư bản vạn ác! Trong lòng Cố Hạo ác độc mắng bậy.

“Mang thêm cho tôi một chai rượu nho loại mà tôi hay uống.” Kỷ Á Kiệt thành thạo nói với nhân viên phục vụ, xem ra hắn thường xuyên đến đây.

Vốn cứ cho rằng Kỷ Á Kiệt có hứng trí tự uống một mình, nhưng khi nhân viên phục vụ mang tới hai ly chân dài tới thì Cố Hạo hốt hoảng rồi, tửu lượng yếu kém của hắn ai cũng biết, chỉ hơi dính chút cồn là mặt sẽ đỏ, uống một chén rượu nhỏ sẽ say đến bất tỉnh nhân sự. Lần trước liên hoan với đồng nghiệp, bản thân không từ chối được ly bia mà sếp đổ cho, khi về đặt đầu xuống liền ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện Meo Meo kéo theo cái đuôi đầy vết thường oán niệm nhìn mình cùng đống lông trong miệng mình như chứng cứ bao hành…

“Xin lỗi, tôi không uống được rượu.” Mắt thấy nhân viên phục vụ định đổ chất lỏng đắt giá trong chai vào ly của mình, Cố Hạo liền vội vàng nói.

“Vậy được, lấy cho vị này một bình nước chanh.” Kỷ Á Kiệt không ép Cố Hạo uống làm hắn thở dài một hơi, còn rất hào phóng kêu nhân viên lấy một bình nước hoa quả.

“Chuyện hợp đồng…” Sắp xếp xong xuôi, Cố Hạo mở miệng lần nữa ý muốn giải quyết cho xong việc phiền toái nhất hôm nay.

“Xin chào anh, chúng tôi bắt đầu lên món ạ.” Nhân viên phục vụ không biết từ lúc nào đã lặng yên bưng đồ ăn tới rồi. Tốc độ lên món của nhà hàng cao cấp đúng là xứng đáng với cái giá lừa người kia.

“Ngoài ra, món Ốc sên hầm rượu vang kiểu Pháp mà thiếu gia gọi hôm nay không làm được, rượu vang năm mà anh thích vừa lúc dùng hết rồi, ngày mai mới về thêm hàng ạ.” Một người đàn ông trung niên bộ dáng như quán lỷ một mực cung kính tiến đến bên cạnh Kỷ Á Kiệt nhẹ giọng nói.

Mẹ! Hóa ra nhà hàng này là sản nghiệp của nhà họ Kỷ! Một cảm giác cáu giận không tên dần dần tăng lên trong Cố Hạo, thảo nào vừa gọi nhiều món đắt chết người như vậy hắn không hề đau lòng chút nào, diễn diễn cái mẹ gì!

“Ừm, biết rồi.” Phất tay ra hiệu lui xong, tâm tình Kỷ Á Kiệt rất tốt, còn giới thiệu nguồn gốc và đặc điểm các loại thức ăn cho Cố Hạo nữa.

Không biết hắn đang có suy tính gì nên Cố Hạo lúc nào cũng bảo trì cảnh giác, rất sợ ngay giây tiếp theo Kỷ Á Kiệt sẽ xé rách da mặt lộ ra mặt xanh nanh vàng đích thực.

“Ừ…?” Từng món ăn bưng lên bất luận là màu sắc hay mùi hương, mùi vị thì đều là thượng thừa, Cố Hạo cũng không có hứng thú nói gì thêm với Kỷ Á Kiệt, chỉ cắm đầu buồn bực ăn một mình. Ăn được phân nửa, hắn đột nhiên cảm giác được mắt mình nặng trĩu rất muốn nhắm lại, gân cốt trên toàn bộ thân người đều thả lỏng không muốn động đậy, thế nhưng tinh thần lại rất thanh tỉnh.

“Anh..” Không cần phải nói, đây nhất định là ám chiêu của Kỷ Á Kiệt, Cố Hạo rất hối hận bản thân mình dưới áp lực từ da^ʍ uy của tổng giám đốc mà đồng ý đên ngồi với Kỷ Á Kiệt, hiện tại mình ở trong địa bàn của người lại còn bị người ta hạ thuốc, như thế này dù bị gϊếŧ hay bị thịt là tùy vào tâm trạng của Kỷ Á Kiệt hết.

Một khắc cuối cùng khi mí mắt khép lại thấy Kỷ Á Kiệt khóe miệng lộ một nụ cười thối, hắn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: “Bảo bối, đã xử xong chuột nhỏ, sẽ mang về rất mau thôi.”

Hết chương 29.1