Chương 26-2: Cặp chồng chồng mai mối (hạ)…

Edit: An Ju

Chim công nhỏ vuốt vuốt lông Meo Meo vì tâm tình không tốt mà trở nên ảm đạm, vuốt ve từng chút: “Mi đừng sốt ruột, cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, nóng ruột thì sẽ không ăn được đậu hũ nóng đâu. Bây giờ việc mi phải làm đó là tuần tự từng bước giữ Cố Hạo ở bên cạnh mi, chậm rãi cảm hóa, cuối cùng rồi cũng có thể đè thôi.”

Lời nói của chim công nhỏ có chút tác dụng, Meo Meo không rũ đầu thấp xuống như vậy nữa, cái đuôi tiu nghỉu cũng vểnh lên.

“Vậy mi có ý gì không?”

“Trước hết mi làm vậy…như vậy…như này nữa…”

“À à…Ra là thế… Làm vậy thật sự có tác dụng sao?” Meo Meo kề sát lỗ tai nghe kế hoạch của Vũ Mặc.

“Yên tâm đi, nhất định là có tác dụng.” Sư phụ đã lợi hại thì đồ đệ sao có thể kém cỏi được, Vũ Mặc nói kế hoạch của mình cho Meo Meo, kêu nó chỉ cần diễn theo kịch bản là được rồi.

Meo Meo nghe xong kế hoạch của Vũ Mặc nửa tin nửa ngờ, căn cứ theo nguyên tắc ‘thử một lần lại không mất tiền’, Meo Meo vẫn có ý định thử một lần xem.

“Phải nhịn…Diễn lạnh nhạt… Phải nhịn… Diễn lạnh nhạt…” Meo Meo về đến nhà Cố Hạo đứng trên đỉnh quạt trần không ngừng lặp đi lặp lại hai câu này, ai không biết còn tưởng có con mèo điên đang niệm thần chú trong nhà.

“Meo Meo, tôi về rồi đây!” Cố Hạo bị Kỷ Á Kiệt tự dưng tìm nói chuyện phiếm sợ bị đồng nghiệp cản lại hỏi về chuyện bài hát, sau đó liền chuồn mất theo cầu thang chuyên dụng cho lãnh đạo.

Móc ra chiếc chìa khỏa từ trong cặp mở cửa, mở cửa xong Cố Hạo ngồi lên ghế cạnh cửa cởi giày. Hôm nay trong nhà yên tĩnh một cách bất thường, không có tiếng TV mà mỗi ngày Meo Meo đều xem cũng chẳng có tiếng mèo kêu, càng không có một quả cầu lòng ngắn ấm áp mềm mại nhào lên người mình hoan nghênh mình về nhà. Thật kỳ lạ, chẳng lẽ là Meo Meo ra ngoài gặp bạn rồi sao?

Cố Hạo từ sau khi nuôi Meo Meo, để tiện cho Meo Meo có thể tự do ra vào nhà, đặc biệt mời người làm một cái cửa nhỏ ở phía dưới cửa ra vào cho mèo để tiện cho Meo Meo lúc tâm tình tốt có thể ra ngoài chơi đùa cùng những con mèo khác, hoặc là qua nhà Kỷ Á Kiệt để làm ấm bụng cho chim công nhỏ. Hôm nay sao lại kỳ lạ như thế, đã không có cục lông nhào tới, lại chẳng có tiếng ‘hừ hừ’ mà Meo Meo thường phát ra.

“Meo Meo—–? Meo Meo—–?” Cố Hạo thử kêu vài lần, thế nhưng vẫn không có ai đáp lại.

Cố Hạo suy nghĩ một chút, tuy rằng Meo Meo bình thường làm việc và nghỉ ngơi đều rất có quy luật, nhưng nói không chừng hôm nay thân thể Vũ Mặc không tốt lắm nên giữ Meo Meo ở lại lâu hơn chút nên mới lưu lại. Nghĩ vậy xong hắn cũng không nóng nảy quá, làm việc trước màn hình vi tính cả một ngày, cổ cũng đau lắm rồi, hay là tắm trước rồi qua nhà Kỷ Á Kiệt ôm Meo Meo về cũng được.

Chọn muối tắm xong, Cố Hạo lấy xong quần áo thay mở cửa phòng tắm.

Bên trong sương mù dày đặc, trong bồn tắm riêng lớn có một con mèo nhỏ đang ngâm mình. Con mèo nằm ngửa tựa lên vách của bồn tắm, móng vuốt mèo còn cầm một tờ báo hôm nay đang chăm chú xem. Một tình cảnh vừa kỳ lạ vừa tri thức quả thực khiến Cố Hạo kinh ngạc.

“Meo Meo! Sao nhóc lại ở nhà tắm một mình thế? Nhóc nhỏ như vậy, lỡ đâu ngủ quên rồi chết đuối trong bồn tắm thì làm sao bây giờ?!” Cố Hạo lấy một chiếc khăn tắm mềm mại định ôm lấy Meo Meo.

“Tôi đây là một yêu quái, làm sao lại có thể dễ chết như vậy được?” Meo Meo cắm đầu chăm chú xem báo, lúc trả lời cũng không thèm ngẩng đầu lên.

“À…” Nói cũng đúng, mình đúng là lo lắng hơi thừa, mèo yêu nếu dễ chết đuối trong bồn tắm như vậy, nói ra nhất định sẽ khiến các thụ yêu (yêu quái cây), cẩu yêu (yêu quái chó), heo yêu v..v.. cười nhạo mấy nghìn năm mất.

“Vậy sao nhóc bỗng nhiên lại thích tắm rồi… Trước đây không phải nhóc ghét nhất là bị tắm sao?” Cố Hạo hơi ngạc nhiên, trước đây lúc hắn tắm cho Meo Meo, tên nhóc này luôn chống cự giống hệt như con gái nhà lành bị rơi vào tay kẻ gian, vì bảo vệ sự trong trắng mà liều chết phản kháng. Nhưng bây giờ xem ra nó ngâm tắm rất có hình có dạng.

Meo Meo nghe vậy cười xấu xa: “Ai nói tôi sợ nước, tôi thích tắm nhất. Trước là vì muốn diễn làm mèo cho tốt, các loại thói quen tôi đều nghiên cứu tỉ mỉ, đây chẳng qua là diễn qua sâu mà thôi.”

“…” Thật chuyên nghiệp… Hóa ra mèo yêu và mèo khác nhau nhiều thế.

“Được rồi, hôm nay Kỷ Á Kiệt tới tìm tôi…” Cố Hạo trù trừ một chút, vẫn quyết định thẳng thắn với Meo Meo, một lần nói rõ ràng là tốt nhất.

“Đồng ý or không đồng ý nói một câu.” Meo Meo kéo sự chú ý về đống tin tức trên tờ báo, mặt không đổi sắc hỏi Cố Hạo.

“Loại chuyện này… Ặc…”

“Vậy là không đồng ý thôi.” Trái ngược với Cố Hạo do dự, Meo Meo cực kỳ dứt khoát giúp hắn nói ra đáp án.

“Không có vấn đề gì, dù sao thì tôi cũng không phải người nặng tình, anh không chấp nhận được tôi cũng không miễn cưỡng, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới.”

“À…” Thấy Meo Meo có thái độ quả quyết, Cố Hạo hẳn là phải cảm thấy vui vẻ mới đúng, sau này có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ chủ nhân và thú cưng giữ hắn và Meo Meo rồi, vậy đúng là không gì tốt hơn nữa. Nhưng vì sao nhìn phản ứng bình tĩnh chấp nhận cùng không lo không sầu của Meo Meo hắn lại cảm thấy trong ngực trống rỗng? Chẳng lẽ là vì ‘Mèo đại bất trung lưu’*, tương lai luôn sẽ có con mèo nào đấy hợp với Meo Meo sau đó thay mình chăm sóc nhóc, bảo vệ nhóc…

*Mèo đại bất trung lưu: Chế từ câu ‘nữ đại bất trung lưu’ – chỉ con gái lớn rồi không thể giữ ở trong nhà được nữa.

Hết chương 26.2