Chương 25: Lữ phương
"Mộ Diễn, anh nổi điên làm gì? Lão Tử nửa đời sau tính. phúc của ông ấy đều bị anh phá hủy!" Nhìn người đàn ông đánh điên cuồng vào bao cát, Lữ Phương cơ hồ muốn nổ tung.
Anh khổ sở dùng hai tháng để kết thúc các kế hoạch bên kia, thật vất vả trông được về nhà ôm lão bà, đang lúc nửa đêm bị người khác liên hoàn đoạt mệnh gọi dậy, kéo ra ngoài.
Còn không muốn người ta sống nữa, thật bất mãn, còn người đàn ông kia đang phát tiết lên bao cát, hàm răng cắn khanh khách vang lên, bộ mặt anh tuấn đầy buồn bã, một đôi mắt tràn đầy lửa giận, trong miệng liến thoắng phát ra âm thanh tào lao.
Liêu Tuấn Vĩnh ngồi ở một bên nghỉ ngơi đôi mắt mang vẻ hứng thú, khuôn mặt luôn luôn ôn đạm nho nhã vui vẻ, xung quanh bất động, Lữ Phương thấy thế càng thêm nổi giận.
Một cước đá vào đùi Liêu Tuấn Vĩnh , gào khóc kêu, "Này, lão Đại giở trò quỷ gì vậy?"
Đặt mông ngồi bên cạnh Liêu Tuấn Vĩnh đáp, "Tôi tới đây được bao lâu rồi?"
Liêu Tuấn Vĩnh giơ cổ tay lên liếc đồng hò, "Khoảng một giờ, thưởng thức màn biểu diễn một giờ hai mươi hai phút"
Được! Lữ Phương nâng chân lên khỏi mặt đất, thân thể khoa trương lung lay một cái, lại thấy Liêu Tuấn Vĩnh bình tĩnh, anh ta không ổn định được, "Đến tột cùng có chuyện gì?"
"Không biết." Thanh âm vang lên giữa bốn bề im lặng.
"Không biết, nhà ngươi khẩn cấp gọi cho ta làm gì? Ta còn tưởng rằng xảy ra chuyện đại sự chứ!" Rồng sắp phun lửa ra rồi.
Liêu Tuấn Vĩnh nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, ngón tay nhẹ nhàng đẩy mắt kính, "Không có lý do, chẳng qua tôi không muốn làm người xui xẻo một mình nên rủ anh theo cùng."
Phốc -- Lữ Phương hộc máu! Thật là. . . . . . Nghiệt chướng a!
Mộ Diễn từ trên đài đi xuống, toàn thân căng phồng lộ ra bắp thịt lực lượng, trên da thịt dính đầy mồ hôi bóng loáng, luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ như anh bây giờ nhìn nhếch nhác, lộ ra vẻ mặt không kiềm chế được, đôi mắt sâu lạnh thấy Lữ Phương đến nhàn nhạt nói một câu, "Tới làm cái gì? Đừng nói với tôi cậu bị Tiểu Hiền đuổi ra ngoài."
"Không phải nói từ tối nay đã an bài mọi chuyện sao? Tại sao lại nói không thuận lợi?" Khẽ đẩy mắt kính, Liêu Tuấn Vĩnh hỏi anh sau một giờ hai mươi hai phút tập quyền.
"Có thể thuận lợi. Tôi chỉ là không ngờ tới Chung Nham cũng đến."
"Ồ? Chung Nham?" Ánh mắt yêu tà, Lữ Phương hăng hái hỏi thăm, "Tôi nghe Tiểu Hiền nói gần đây có một cô gái mới đến công ty, dường như cùng tên Chung Nham kia có quan hệ, thế nào, coi trọng người ta?"
Bàn tay đang lau mồ hôi bỗng dừng lại, Mộ Diễn tròng mắt tối một phần, ánh mắt sâu lạnh không thấy rõ tâm tình của anh, chẳng qua là thanh âm nhàn nhạt, "Liêu, có nhiều kế hoạch chưa được hoàn thành, anh ta gần đây rất rảnh rỗi, giao cho anh ta đi."
"Được, không thành vấn đề."
"Này này, lão Đại, cậu không trượng nghĩa,tôi vừa mới trở lại. . . . . ."
Liêu Tuấn Vĩnh nhàn nhạt nhìn Lữ Phương, trong đôi mắt hơi có vẻ tỉnh ngộ, khóe miệng lại nhẹ nhàng khơi mào, có vài người xui xẻo là đáng đời, không oán trách người khác được.
"Liêu, nghĩ biện pháp đưa Hạ Xương Nguyên ra ngục."
Không để ý tới người khác, Liêu Tuấn Vĩnh hiểu liền liếc mắt nhìn Mộ Diễn, trầm tư một lát sau khẽ gật đầu, "Ở tù hai năm , lúc này muốn ông ta ra ngoài cũng không khó."
Mộ Diễn rời đi, Lữ Phương hỏi Liêu Tuấn Vĩnh, "Thế nào, lần này thật đúng là để ý nha? Cô gái đó là người như thế nào?"
"Gặp mặt rồi cậu sẽ biết."