Chương 16: Tối nay tôi và cô (hai)
Cô nghe lầm? Cô khẳng định nghe lầm, Cô nhất định nghe lầm.
Hội nghị diễn ra, Mộ Diễn ngồi ở ghế chủ tịch, phía bên phải anh là Thường Minh Tụ, chỉ thấy cô ta như có như không đến gần Mộ Diễn, cả người cơ hồ dính vào người của anh, thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với nhau mấy câu, Thường Minh Tụ mang trên mang theo nụ cười. Thẳng thắn nói, Thường Minh Tụ thật là một cô gái xinh đẹp, vóc dáng lại vô cùng hấp dẫn
Tử Ca thở dài, điểm này cô không thua kém , nhưng xinh đẹp kiểu giả bộ như vậy thì cô không thể bằng được.
"Mộ tổng, báo cáo lần này là do Hạ Tử Ca viết, việc giảng giải liền giao cho cô ấy. Tử Ca, Hạ Tử Ca. . . . . ."
Thấy ánh mắt của mọi người đều hướng về phía mình, Tử Ca mới hoàn toàn tỉnh ngộ, cư nhiên ở nơi này lại mất tập trung, vội vàng đứng lên nhận lấy bản báo cáo.
Lấy lại bình tĩnh, Hạ Tử Ca theo báo cáo bắt đầu giảng giải, "Tôi căn cứ vào việc Mộ thị đã từng ở A thị tham khảo từng hạng mục, quy hoạch áp dụng ba giai đoạn, chia làm ba công trình tiến hành. . . . . ." Cô nói liền một hồi.
"Tôi báo cáo xong rồi , dĩ nhiên đây chỉ là đối với hạng mục này mà thôi, các vị nếu như còn những đề nghị khác, tôi sẽ đi điều chỉnh."
Hạ Tử Ca mới vừa một nói xong, phía dưới tiếng bàn luận xôn xao liên tiếp, nhưng là không thấy ai hỏi lên, Hạ Tử Ca mới vừa yên lòng, chỉ thấy ánh mắt Mộ Diễn đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt của anh sâu, lạnh như băng khiến cho cô rét run.
Lâm Huyên Dương vừa nhìn vẻ mặt Mộ tổng, vội vàng đứng lên giảng hòa, "Mộ tổng, có cái gì không đúng sao, lần này là tôi thất trách, Tử Ca chẳng qua là. . . . . ."
"Cô coi cái này là bản báo cáo." Câu nói lạnh nhạt cắt đứt lời nói của Huyên Dương, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hạ Tử Ca.
Anh nói là khẳng định, không phải là câu nghi vấn, Hạ Tử Ca trong bụng rét run, ngay sau đó ngẩng đầu, thanh minh, "Phải tất cả các hạng mục của A thị tôi đã làm kĩ, chẳng qua của Mộ thị có chút chậm trễ mà thôi."
"A? Phải không? Còn mảnh đất của Hạ Xương Nguyên thì sao?." Mộ Diễn mở miệng, thân thể buông lỏng dựa lưng vào ghế, giọng nói khinh bạc .
Đáng tiếc chính là, Chung Nham không chịu đem cơ hội nhường cho bố cô. Hạ Tử Ca mím chặt đôi môi, đôi mắt ảm đạm, cô đã từng ngu ngốc và ngu dốt như vậy, bị người đùa bỡn kiếm tiền thay mà vẫn làm, chẳng trách ba cô đến nay cũng không chịu tha thứ Cô.
"Dương Kinh Lý, ngươi cảm thấy như thế nào?" Cắt đứt sự kinh ngạc của cả phòng, Mộ Diễn nhẹ một chút hỏi bộ phận quản lý.
"Khách quan mà nói, phần báo cáo này rất tốt, hoàn toàn hiểu được ý đồ của Mộ thị, hơn nữa mấy chỗ sửa chữa cũng vô cùng đến nơi đến chốn."
"Cứ quyết định như vậy đi, còn sai sót gì thì sửa lại rồi gửi báo cáo lên. Những người khác có vần đê gì hay không?"
"Mộ tổng, mấy ngày trước tôi có đề cập đến vấn đề cần người đến trợ giúp." Thường Minh Tụ ánh mắt lưu chuyển, êm ái uyển chuyển trêu chọc thần kinh của mọi người.
Mộ Diễn lông mày nhíu lại, cười nhìn về phía Thường Minh Tụ, "Cô nhắm trúng ai sao?"
Vừa nghe lời này, Thường Minh Tụ lập tức nói, "Mộ tổng, chỉ nhìn qua cách báo cáo của Hạ Tử Ca, tôi thấy rất tốt, có thể đưa cô ấy đến chỗ tôi không?."
Thích hợp? Ban đầu nói không thích hợp cũng là cô nói mà.
"Có thể."
Ván đã đóng thuyền, Hạ Tử Ca nhìn ánh mắt khıêυ khí©h của Thường Minh Tụ cùng Mộ Diễn rõ ràng e sợ, chỉ muốn vịn vào chỗ nào đó.
"Tới đây." Mộ Diễn vẫn ngồi ở vị trí cũ, nhàn nhã. Sau khi tan họp , chỉ lưu lại một mình cô, nói cách khác, hiện tại cả phòng họp này, cũng chỉ có anh và Cô.