Chương 17
Hôm nay...
Là một ngày đặc biệt...
"Sinh nhật vui vẻ, Dao nhi" Hắc Thần đặt lên môi Chúc Tự Dao nụ hôn dịu dàng, xung quanh mọi người vỗ tay chúc mừng
"Cảm ơn anh, cảm ơn mọi người" Chúc Tự Dao cảm động đến rơi lệ
"Chị hai, sao lại khóc vào một ngày vui như thế chứ?" Chúc Tự Ngôn đưa tay lau đi nước mắt cô
"Chúc Tự Dao, sinh nhật vui vẻ" Vệ Kết ôm Chúc Tự Dao
"Cháu cảm ơn cô. Nào mọi người, chúng ta ăn đi, thức ăn để lâu sẽ nguội đấy" Cô mỉm cười nói
Bữa tiệc kết thúc cũng là lúc Hắc Thần và Chúc Tự Dao dành khoảng thời gian riêng cho nhau. Trên giường lớn của Hắc Thần, hai cơ thể không một mảnh vải quấn quýt nhau
"A...." Chúc Tự Dao rên lên một tiếng kiều mị, trân người theo từng chuyển động của Hắc Thần trên cơ thể cô
Hắc Thần liếʍ rốn cô, đôi tay không quên nhào nắn bộ ngực cô. Đôi môi dời xuống vùng bí ẩn giữa hai chân, anh nhẹ nhàng đặt lên đó những nụ hôn yêu thương, trân quý
"Anh biết là sẽ rất đau. Dao nhi, anh chỉ muốn nói, anh yêu em" Anh vuốt tóc cô
"Em cũng yêu anh" Cô cười hạnh phúc
Côn thiết từng bước xuyên vào cơ thể Chúc Tự Dao, cô mím môi đầy đau đớn. Mà Hắc Thần dường như cũng thế, anh cố hết sức nhẹ nhàng để không làm tổn thương cô
Khi giọt máu đỏ thẫm rơi xuống drap giường trắng tinh, hai cơ thể, hai tâm hồn đã hoàn toàn hoà nhập làm một.
Anh cười hạnh phúc, lau đi mồ hôi trên trán cô
"Dao nhi, anh chuyển động đây"
"Chậm một chút..." Cô ôm cổ anh, thở gấp nói
Hắc Thần ôm cô thật chặt, bắt đầu rong ruổi trong cơ thể cô. Hơi thở gấp gáp, cơ thể nóng bỏng ma sát với nhau, hương vị du͙© vọиɠ quẩn quanh khắp căn phòng
~~~~~~~~*~~~~~~~~
"Tại sao đến giờ vẫn chưa có kết quả?" Vệ Kết lo lắng đi qua đi lại trong phòng làm việc
"Kết nhi, đừng quá khẩn trương, sẽ ổn hết thôi" Hắc Triệt nắm tay cô
"Lòng em bây giờ nóng như lửa đốt, cảm giác bất an cháy hừng hực trong người. Anh bảo em phải bình tĩnh như thế nào đây" Cô nói
Cốc! Cốc!
"Vào đi" Anh nói
Lăng Ngạo mở cửa bước vào, bên cạnh là Vương Diệp và Lục Nhiên
"Lão đại, phu nhân"
"Thật may quá, cả ba người đều đến đây. Đã có kết quả chưa?" Cô vội vàng bước đến
Cả ba thuộc hạ anh tuấn nhìn nhau, Lục Nhiên từ sau lưng lấy ra một phong bì đưa cho Vệ Kết
"Phu nhân, kết quả điều tra của ba chúng tôi đều giống nhau"
Cô nhanh tay mở phong bì, từng hàng chữ in trên trang giấy trắng tinh đập vào mắt cô, đôi tay cô run rẩy, đôi môi mấp máy
"Thần...Thần nhi"
"Đưa cho anh" Hắc Triệt giật tờ giấy trong tay cô, chân mày không tự chủ chau lại
"Kết"
Cạch!
Vệ Kết đẩy cửa phòng, hối hã chạy đi
Chúc Tự Dao ngồi trên giường, cô dịu dàng vuốt tóc Hắc Thần, đôi mắt ứa lệ
"Thần, em yêu anh, nhưng em không thể phản bội lại lời thề năm ấy. Tại sao số phận lại để cho chúng ta gặp nhau? Tại sao anh lại là kẻ địch của em? Em thật sự rất yêu anh, có trời đất chứng giám tấm lòng này. Anh đừng lo, em sẽ không để anh cô đơn"
Nặng trĩu cầm lấy con dao đặt trên bàn, cô run run hạ xuống ngực trái anh
Không được Chúc Tự Dao! Không được! Đó là Hắc Thần, người mà ngươi yêu bằng cả tính mạng. Ngươi không thể gϊếŧ anh ấy! "Chúc Tự Dao, ngươi có nguyện dùng cả tính mạng của mình để báo đáp cho tổ chức?""Tôi nguyện ý"Không được! Không được đâm! "Ngươi phải báo đáp! Đâm đi!""Hộc! Hộc!" Vệ Kết chạy điên cuồng đến phòng Hắc Thần
Thần nhi! Mẹ sẽ chết mất nếu con có mệnh hệ gì! Rầm!
Cánh cửa bị đá tung ra, Vệ Kết thở hồng hộc đứng nhìn Hắc Thần đang ngủ say trên giường, bên cạnh là Chúc Tự Dao đang cầm con dao trên tay
Keng!
Con dao trên tay Chúc Tự Dao rơi xuống sàn nhà lạnh giá, gương mặt đã thấm đẫm nước mắt
"Cô đã làm gì con trai tôi! Cô đã làm gì? IRENE!" Vệ Kết chạy đến đẩy Chúc Tự Dao xuống, cô ôm lấy Hắc Thần mà lay
"Thần nhi! Con tỉnh dậy đi! Thần nhi!" Vệ Kết hoảng loạn tìm mọi cách đánh thức anh
Hắc Triệt, Lục Nhiên, Vương Diệp và Lăng Ngạo chạy đến nơi. Hắc Triệt bước đến chỗ Vệ Kết đang hoảng sợ khôn cùng, anh đặt tay lên mũi Hắc Thần
"Thần nhi vẫn còn sống. Hắc Thần, dậy mau!"
"Có chuyện gì?" Hắc Thần chau mày, từ từ mở mắt
"Thần nhi! Thần nhi của mẹ!" Vệ Kết mừng rỡ ôm anh
Khung cảnh trước mặt khiến Hắc Thần không khỏi một trận bất an, anh nhìn Chúc Tự Dao ngồi bất lực dưới sàn, đưa tay nắm lấy tay cô
"Dao nhi, em sao thế?"
"Vương Diệp! Lục Nhiên! Mang cô ta đến trụ sở!" Vệ Kết đứng dậy giận dữ nói
"Trụ sở? Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Tại sao lại mang Dao nhi đến trụ sở, cô ấy đã làm gì sai?" Hắc Thần giữ chặt Chúc Tự Dao
"HAI NGƯƠI CÓ NGHE TA NÓI KHÔNG?" Lửa giận trong lòng Vệ Kết đã bùng cháy thật sự, cô quát lên đầy uy quyền, đôi mắt đỏ ngầu
"Thần, để em đi" Chúc Tự Dao tháo gỡ vòng tay Hắc Thần, tự nguyện bước đến chỗ Vương Diệp và Lục Nhiên để họ đưa cô đi
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các người không được đưa cô ấy đi!" Hắc Thần tức giận đuổi theo
Chát!
Vệ Kết chặn đường anh, trừng mắt giáng xuống một cái tát thật mạnh lên má anh
"Được, mẹ cho con biết. Cô ta chính là Irene, cô ta muốn gϊếŧ con!" Vệ Kết chỉ con dao nằm trên sàn, nghiến răng nói
Đoàng!
Hắc Thần sững người, anh nhìn Vệ Kết như không tin vào lời cô nói, bước không tự chủ lùi về sau
"Không thể nào, con không tin"
"Tin hay không tuỳ con!" Cô xoay người, Hắc Triệt lắc đầu không nói, nhìn Hắc Thần sau đó ôm Vệ Kết bước đi
"Lăng Ngạo, cho người canh phòng đại thiếu gia cẩn thận. Kẻ nào sơ sót, Gϊếŧ!" Cô lạnh lẽo nói
"Dạ vâng"
"MẸ! MẸ KHÔNG ĐƯỢC LÀM HẠI CÔ ẤY!" Hắc Thần hét lên
"Nếu con dám can thiệp vào chuyện này, tình mẫu tử của chúng ta sẽ CHẤM DỨT!"
Bóng lưng Vệ Kết biến mất, cửa phòng lạnh lẽo đóng lại, kết thúc cho một mối tình đầy sâu đậm
Hắc Thần thất thần ngồi trên giường, vò mái tóc rối xù, bất lực ôm mặt. Giây phút trước cô và anh vẫn còn nồng nàn bên nhau, tại sao bây giờ đã thành ra thế sự này?
Vệ Kết yếu ớt trong lòng Hắc Triệt, bàn tay cô vẫn run rẩy trong bàn tay anh. Từ đầu đến đuôi, cô đều nắm tay anh thật chặt mà run rẩy. Giả sử không có anh, cô sẽ chịu không nổi
"Em đã tát Thần nhi" Cô nhỏ giọng nói
"Đó không phải lỗi của em" Anh dừng chân, khom người trước cô
"Em đã nói lời cay độc với nó" Nước mắt cô bắt đầu rơi
"Anh biết lý do vì sao em làm thế. Đừng khóc" Anh đưa tay lau nước mắt cô
"Triệt!" Cô khóc oà lên, trái tim như tan vỡ
"Có anh bên cạnh em. Đừng khóc, anh sẽ rất đau lòng, chẳng lẽ em không yêu anh, em muốn anh phải đau lòng sao?" Anh ôm cô vào lòng
"Không! Em không muốn!" Nước mắt cô lại rơi nhiều hơn
"Nước mắt của em tựa như kim châm đâm vào tim anh. Càng nhiều nước mắt, kim châm càng nhiều. Tim anh sẽ bị em đâm đến không còn gì hết nếu em khóc"
"Cha, mẹ" Hắc Phong và Hắc Điệp bước đến
"Hai đứa vẫn chưa ngủ sao?" Hắc Triệt nói
"Bọn con làm sao có thể ngủ khi Hắc gia lại gặp chuyện lớn như thế. Mẹ, đừng lo lắng, anh hai là một người hiểu chuyện, anh ấy sẽ không trách mẹ" Hắc Điệp nói
"Cha, cha đưa mẹ về phòng đi. Sáng sớm mai bọn con sẽ cùng mẹ đến trụ sở. Mẹ đừng buồn nữa" Hắc Phong nói
"Cảm ơn hai con" Vệ Kết hôn Hắc Phong và Hắc Điệp
Một màu sắc ảm đạm hôm nay bao trùm Hắc gia...