Chương 12
Kratos đưa Chúc Tự Dao vào sâu trong khu rừng, nó chui vào một hang động, nhả cô xuống đất mà gầm gừ
Chúc Tự Dao bê bết máu nằm dưới đất lạnh lẽo, cô cố chống tay ngồi dậy, tựa vào tảng đá trong hang động, đau đớn mà hít thở
"Grừuuu!" Nó bước đến chỗ cô
"Kratos, đứng lại đó" Cô yếu ớt nói
Nó không nghe lời, cứ tiến lên phía trước. Cho đến khi gương mặt nó gần trong gang tấc với mặt cô, đôi mắt màu vàng trợn to, hàm răng nhe ra thật đáng sợ. Ngay phút này đây, cô đang đối mặt với cái chết cận kề
Cố gắng đưa tay chạm vào vào cổ trên cổ Kratos, Chúc Tự Dao cởi bỏ vòng cổ ném xuống đất
"Được rồi, sẽ không ai có thể làm đau mày nữa" Cô rụt rè đưa tay chạm vào cái đầu to lớn của nó
Nói đoạn, cánh tay cô vô lực buông thõng xuống, cô buồn ngủ quá! Cô muốn ngủ!
~~~~~~~*~~~~~~~
"Hắc Điệp, chị của tôi đang gặp nguy hiểm. Các người không thể giữ tôi ở đây, tôi phải đi tìm chị tôi!" Chúc Tự Ngôn tức giận vùng vẫy khỏi đám vệ sĩ
"Chúc Tự Ngôn, cô hãy bình tĩnh lại. Người của các anh tôi nhất định sẽ tìm được chị cô. Họ sẽ không để chị cô xảy ra bất trắc" Hắc Điệp vỗ vai cô
"Tôi không tin, thả tôi ra!"
"Thật hết cách!" Hắc Điệp đánh vào gáy Chúc Tự Ngôn khiến cô ngất xỉu
"Đưa cô ấy vào xe đi" Bắc Hoằng Du nói
"Sự việc này xảy ra nằm ngoài tầm kiểm soát" Hắc Điệp xoa mi tâm
"Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Bắc Hoằng Du dịu dàng nắm tay cô
"Em không sao, tất cả những gì em phải nhận, Chúc Tự Dao đều thay em hứng chịu cả. Em nợ cô ấy một mạng" Cô tựa đầu lên vai anh
"Cô ấy sẽ không sao" Anh xoa đầu cô
"Thật mong là như thế"
"Các người mai đưa bọn chúng trở về trụ sở, nhốt trong nhà lao, chờ ngày xử lý" Anh uy nghiêm ra lệnh
"Dạ vâng!"
Đoàn người của Hắc Thần lục tung cánh rừng, Hắc Phong nắm giữ phân nửa số lượng nhân lực, Hắc Thần nắm giữ phân nửa, chia nhau ra mà tìm kiếm bóng dáng của Chúc Tự Dao và Kratos
Dưới cái nắng gay gắt của ánh mặt trời, y phục của Hắc Thần sớm đã nhàu nát tơi tả, mồ hôi thấm đẫm cả cơ thể. Nhưng nét mặt anh vẫn vô cùng nghiêm túc, kiên quyết tìm ra Chúc Tự Dao
Roạt!
"Dừng"
Có tiếng động, anh đưa tay lên ra hiệu lệnh cho tất cả vệ sĩ dừng chân, ánh mắt theo dõi nơi phát ra âm thanh
Roạt!
Âm thanh ngày một rõ hơn, vệ sĩ lên nòng súng trong tay, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào
GRÀOOOOOOO!!!!
Kratos hùng dũng như một linh vật bước ra từ trong thần thoại, nó gào lên những tiếng đầy uy quyền, nhe răng trợn mắt cảnh giác
"Đừng bắn" Hắc Thần ra lệnh
Bởi vì lúc này đây, trên lưng Kratos chính là Chúc Tự Dao, cô nằm trên lưng nó, đôi mắt nhắm nghiền
Đi vòng quanh Hắc Thần, Kratos như đang xem xét con người anh. Đột nhiên nó dừng lại trước mặt anh, hiền lành nằm rạp xuống
Hắc Thần không nói gì, anh vươn tay bế Chúc Tự Dao vào lòng. Kratos nhìn anh bế cô, chỉ gầm lên một tiếng nhỏ, sau đó bỏ chạy vào rừng sâu
"Về"
~~~~~~~*~~~~~~~
Trong căn phòng với tông chủ đạo là màu đen, trên chiếc giường to lớn, một cô gái xanh xao đang nhắm mắt thật bình yên, bên cạnh cô là một chàng trai đang ngủ say
Thứ đầu tiên Chúc Tự Dao nhìn thấy chính là gương mặt Hắc Thần mệt mỏi ngủ bên cạnh cô, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô
Như có một ma lực nào đó, cô áp trán mình lên trán anh, sau đó đặt lên trán anh một nụ hôn
Cảm nhận được sự chuyển động của người bên cạnh, Hắc Thần mở mắt nhìn cô
"Tỉnh?"
"Tôi cứ ngỡ rằng mình chết rồi" Cô mỉm cười
"Khi nào tôi chưa chết, em không có quyền chết" Anh nắm cằm cô
"Lại như thế" Cô bật cười
Đặt tay lên eo cô, anh đặt môi mình lên môi cô, mạnh mẽ mà hôn lấy. Chúc Tự Dao không còn lạ gì với cách hôn này của anh, cô không phản kháng, hoà mình cùng anh
Hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, Hắc Thần đê mê gặm cắn môi cô, đem hương vị ngọt ngào của cô nuốt vào miệng, tiến công trong khoang miệng cô thật điên cuồng
Áo bị anh vén lên trên ngực, hai bầu ngực cô kiêu hãnh vươn cao trong không khí, cô rùng mình nép vào người anh
Khi môi hai người rời nhau, anh luyến tiếc liếʍ cánh môi cô, nhìn gương mặt đỏ hồng của cô thở gấp vì anh, phía dưới một bụng căng tràng
"Cho dù ốm yếu, em đối với tôi vẫn thật quyến rũ" Anh hôn cổ cô, bàn tay đặt lên ngực cô mà xoa
"Hắc Thần, tôi...đang bị...thương" Cô thở gấp nói, cơ thể run rẩy
"Tôi sẽ không làm đau em"
Hôn một đường từ cổ cô đến bầu ngực, anh ngậm lấy một bên ngực cô, mυ"ŧ như một đứa trẻ. Chúc Tự Dao cong người theo từng chuyển động của miệng lưỡi anh trên ngực cô
Cảm giác này là sao? Vì sao lần này mình lại cảm thấy thật kí©h thí©ɧ, thật kì diệu? Mình... Vì sao mình không muốn hắn ta dừng lại? Có phải mình đã động lòng với hắn ta rồi không?
"Ư...Ư..."
Nắm chặt tay xuống wrap giường, Chúc Tự Dao không thể kiềm chế mà bật lên tiếng rên, tiếng rên đầu tiên của cô khi bị một người đàn ông chạm vào cơ thể cô
Hắc Thần vô cùng hài lòng trước phản ứng của cô, anh ra sức mυ"ŧ lấy hai bầu ngực, đem cô từ dưới mặt đất ném lên thiên đàng
Lực mυ"ŧ của anh ngày một mạnh, Chúc Tự Dao lấy tay che miệng, cô sợ mình sẽ hét lên mất
Buông tha hai bầu ngực ửng đỏ đầy vết tích, anh lau mồ hôi trên trán cô, dịu dàng hôn xuống
"Xin lỗi, vì tôi mà em phải gánh chịu những chuyện này"
"Hắc Thần..." Cô nhìn anh khẽ gọi
"Xin lỗi" Anh hôn lên vết thương băng bó ở vai cô
Nơi này của cô, sau này sẽ có một vết sẹo thật lớn, mà vết sẹo đó là vì Hắc Thần, anh đã làm liên lụy đến cô
"Tôi không trách anh. Cười lên đi" Cô véo mũi anh
"..." Anh mỉm cười
"Tôi đói" Cô chu môi
"Đi thôi" Chỉnh chu lại y phục, anh bế cô ra ngoài
~~~~~~~*~~~~~~~
Hắc Phong ngồi dưới sàn, đưa tay vén những sợi tóc rơi loà xoà trước mặt Chúc Tự Ngôn, anh tựa cằm lên giường, lặng yên ngắm nhìn cô
Con bé Hắc Điệp này cũng thật là! Sao lại ra tay với tiểu bảo bối của anh mạnh như thế!
"Chị...Chị..." Chúc Tự Ngôn mê mang gọi
"Tiểu Ngôn" Anh vỗ má cô
"CHỊ!" Cô bật người dậy hét lên đầy sợ hãi
"Tiểu Ngôn"
Hắc Phong ngồi lên giường ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô trấn an
"Có anh ở đây, không cần hoảng sợ"
"Hắc Phong, chị tôi đâu? Tôi muốn gặp chị tôi" Cô bấu chặt tay vào cánh tay anh
"Chị em vẫn bình yên vô sự. Sau khi ăn, Hắc Thần đã đưa chị ấy ra ngoài hít thở không khí trong lành. Đừng lo lắng nữa"
Chúc Tự Ngôn thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô lập tức thay đổi sắc mặt, đẩy anh ra khỏi mình
"Ai cho phép anh ôm tôi? Tôi vẫn còn giận về chuyện lần trước!"
"Tiểu Ngôn, anh xin lỗi mà" Anh như một con mèo nhỏ làm nũng, dụi dụi đầu vào lòng cô
Chúc Tự Ngôn bên ngoài không cười nhưng trong lòng thì vô cùng đắc ý
Ha! Cho chừa tội dám ăn hϊếp bà! Để xem sau này ngươi còn dám nữa không chứ!
"Được rồi, tôi tha lỗi cho anh" Cô kéo dài giọng
"Anh biết Tiểu Ngôn của anh là tuyệt nhất" Anh ôm lấy cô, chu môi hôn má cô một cái
"Anh! Bản tính khó dời!" Cô đánh vào ngực anh
"Anh chỉ thích hôn Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn là đáng yêu nhất với anh" Anh cười to, ôm cô thật chặt
"Đáng ghét!" Chúc Tự Ngôn mỉm cười, tựa cằm lên vai anh
Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi, cái lạnh vuốt của mùa đông đã kéo đến. Nhưng tại Hắc gia, không khí lạnh buốt dường như không hề tồn tại, mà thay vào đó là sự ấm áp đến lạ thường. Sự ấm áp đến từ những trái tim biết yêu và sự hoà hợp giữa những tâm hồn