Chương 2

Nhưng tôi không đồng ý.

Một người xuất sắc như Thời Nam xứng đáng có một bầu trời rộng lớn hơn.

Vì vậy, tôi đã cố gắng hết sức để giúp anh ta quay trở lại phòng thi, vì giúp Thời Nam mà ngay cả thời gian thi của chính mình tôi cũng bỏ lỡ, nhưng tôi lại nghĩ, đáng!

Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình ngu ngốc một cách đáng thương. Thật đáng buồn khi mạo hiểm tương lai của chính mình cho những người không ra gì!”

À, trong khi câu giờ với đám bảo vệ, tôi đột ngột bị đập vài gậy vào chân khiến cho chân tôi bị thương năng, tôi vĩnh viễn trở thành một người tàn tật.

Thời Nam đã nhận được thông báo nhập học từ Đại học A, cũng vào ngày hôm đó, chúng tôi chính thức ở bên nhau.

Tôi là một người chưa từng đi đâu quá xa, vậy nên khi tôi rời khỏi thành phố C, tôi đã rất lo lắng.

Thời Nam đã trấn an tôi nhiều lần rằng mọi thứ sẽ ổn trong tương lai.

Nghĩ thì thấy màu hồng đấy, nhưng trong thực tế thì chúng tôi chẳng có gì trong tay cả. Không có nguồn tài chính, thời gian đầu chúng tôi sống rất chật vật. Cháo ăn kèm dưa chua đã thành thói quen hàng ngày.

Vì vậy, tôi đã chủ động đảm nhận trách nhiệm kiếm tiến. Tôi làm việc bán thời gian gần trường Đại học A để kiếm tiền trang trải cuộc sống của cả hai.

Đôi khi Thời Nam nhìn thấy bàn tay chai sạn của tôi, anh ấy sẽ im lặng một lúc lâu, sau đó ôm tôi thật chặt và nói với tôi rằng khi anh ấy tốt nghiệp, cuộc sống của chúng tôi sẽ ổn thôi.

Nhìn thấy anh ấy ngày phát triển hơn và tràn đầy năng lượng hơn, tôi tự hào về anh ấy từ tận đáy lòng, tôi thật lòng mong chờ tương lai của chúng tôi.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra mọi thứ đều để lại dấu vết cả. Một lần khi tôi đang đợi Thời Nam đi ăn gần trường đại học A, tôi thấy xe của Lục Khả Khả đậu ở cổng trường.

Tôi vội vàng đi tìm anh ấy, lo lắng rằng Lục Khả Khả sẽ lại làm phiền anh ấy. Khi tôi đề cập vấn đề này với anh, sắc mặt anh sa sầm, anh ấy giải thích rằng không có chuyện đó và tôi đã sai khi nghĩ như vậy.

Có lẽ họ đã bắt đầu qua lại từ lúc đó chăng, hay thậm chí là còn sớm hơn?

Khi tôi từ nhà máy về nhà, những người hàng xóm xung quanh bắt đầu chỉ trỏ vào tôi.

Tôi mặc kệ họ, đờ đẫn bước vào hành lang, khi nhìn thấy những mảng lớn sơn xịt màu đỏ khó coi trên bức tường trước cửa, trong lòng tôi dâng lên một tia xấu hổ.

Một cơn đau nhói, đây phải chăng là cảm giác bị đâm sau lưng trong truyền thuyết?

Người mà tôi đã dùng cả tính mạng và tương lai để bảo vệ suốt bảy năm qua lại quay sang đâm cho tôi một nhát thật sâu, phải nói là một đòn chí mạng.