Tô Tiểu Manh nuốt nước bọt.
Nếu cô chưa gặp Ân Thời Tu, có lẽ cô sẽ không hiểu việc một người đàn ông trưng ra ánh mắt như vậy là có ý gì, dù sao thì cô cũng chưa từng làm chuyện đó.
Nhưng bây giờ, du͙© vọиɠ ở trong mắt người đàn ông trước mặt không hề che giấu.
Trên khuôn mặt của anh vẫn nở một nụ cười dịu dàng như thường lệ, nhưng khí thế tỏa ra từ toàn thân của anh rõ ràng là nóng bỏng, như một vũ khí sắc bén muốn cướp đoạt mọi thứ.
Mỗi tế bào trong cơ thể Tô Tiểu Manh đều trở nên cảnh giác, không thể tiếp tục cởϊ qυầи áo nữa, không chỉ như vậy, cô vừa cầm chiếc áo len vừa cởi ra lên, định tròng lên đầu!
Cô giống như một con thỏ sợ hãi, luống cuống tay chân nên áo bị mắc kẹt ở đỉnh đầu, sau một lúc lâu vẫn không chui ra được!
Tô Tiểu Manh vốn đã hoảng sợ, nhưng bây giờ chiếc áo len được đội lên đầu đã che khuất tầm nhìn của cô, cô lại càng trở nên bối rối!
Tuy nhiên, càng căng thẳng thì càng hỗn loạn...
Cho đến khi Ân Thời Tu đi đến trước mặt cô, vòng tay qua eo cô và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cô cũng không ló đầu ra.
Xuyên qua những lỗ nhỏ của áo len, Tô Tiểu Manh nhìn thấy áo sơ mi của Ân Thời Tu đã được mở hai nút, để lộ bộ ngực rắn chắc.
Cô chớp chớp mắt, nhất thời không dám thở mạnh.
"Sợ anh à?"
Ân Thời Tu nhẹ nhàng hỏi.
"...Không, không có."
"Nói chuyện mà run cả người, còn nói không có? Như thế là không thành thật đâu..."
Tô Tiểu Manh mím môi, cách chiếc áo len trên đầu, cô không nhúc nhích cũng không phát ra âm thanh, giống như đã hạ quyết tâm, dự định chui vào trong chiếc áo len.
Ân Thời Tu dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, thử cởϊ áσ len của cô ra, quả nhiên... nó không thể cởi ra được.
"Em không sợ ngạt thở sao?"
"Chú đi ra ngoài đi, cháu ra ngay."
"Nếu anh quyết định không ra ngoài thì sao? Em cứ thế à?"
Mặc dù Tô Tiểu Manh bị anh ôm eo, nhưng hai tay vẫn rảnh rỗi, nắm chặt áo len, dùng sự yên lặng biểu đạt quyết tâm!
Ân Thời Tu mỉm cười, hơi cúi đầu xuống và nhìn cô trực diện qua lớp áo len.
Ánh sáng lọt qua lỗ nhỏ trên áo len, chiếu vào đôi mắt to đen láy của Tô Tiểu Manh.
"Nói em thích anh đi."
"..."
"Nhóc con, nói em thích anh đi!"
"Chú, chú đang đe dọa cháu đấy!"
"Thật không? Nhưng tại sao anh lại cảm thấy em đang thật tâm nhỉ?"
"Nói bậy!"
Tô Tiểu Manh lườm anh một cái, mặc dù lúc này ánh mắt xuyên thấu qua lỗ áo len đã giảm mạnh về cường độ rồi!
Đối với Ân Thời Tu, đó chỉ là một sự ngụy biện xấu hổ thôi.
"Ly cà phê đó chua thật."
Chua?
Tô Tiểu Manh chớp mắt, làm sao có thể chua chứ?
"Cho nhiều giấm như vậy, chua ê cả răng anh rồi..."
"Cháu không thêm giấm, cháu thêm nước tương thôi!"
Ân Thời Tu mỉm cười, cũng không tranh cãi với cô là giấm hay nước tương, mà nói một cách nhẹ nhàng,
"Ít ra thì em cũng thực sự ghen rồi."
"..."
Tô Tiểu Manh vô thức phồng má.
"Em ghen là đúng, những gì anh nói với em trong quán cà phê cũng là sự thật. Anh không muốn lừa dối em, không muốn làm tổn thương em, anh chỉ rất thích em... "
Ân Thời Tu từ từ cởi chiếc áo len ra khỏi đầu của cô.
Ánh sáng chói lọi làm Tô Tiểu Manh nhắm mắt lại trong chốc lát, sau đó lại mở mắt ra, bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc và chờ mong của Ân Thời Tu...
"Nói đi, chú nói vậy là muốn gì?"
Tô Tiểu Manh không biết vì sao mình lại đỏ mặt nói lắp thế này…
"Giả vờ."
Anh gõ vào mũi cô và mỉm cười.
Nguy hiểm, hệ số nguy hiểm đã đạt đến mức cao nhất!
Nói cô giả vờ cũng được, hiện tại nếu không giả vờ thì kết cục sẽ rất sẽ thảm.
"A! Đúng rồi chú, cháu mới nhớ ra là phải gọi điện thoại cho bố mẹ, hôm qua cháu không gọi rồi!"
Nói xong, Tô Tiểu Manh chuẩn bị thoát khỏi vòng tay của Ân Thời Tu.
"Rõ ràng là anh đã thấy em gọi cho họ rồi."
"... Ồ, vậy sao?"
"Đúng vậy."
Tô Tiểu Manh lại vội vàng đảo mắt một vòng, đột nhiên cười nói: "Chú, dạo này hình như có chương trình tạp kỹ hay lắm! Chúng ta cùng xem nhé?"
"Em không đi tắm sao?"
"Ừm… Đột nhiên cháu cảm thấy mình cũng tương đối sạch sẽ rồi, cho nên không cần tắm rửa nữa."
“Em cởϊ qυầи áo rồi, nước cũng mở rồi, sao lại không tắm?”
Ân Thời Tu nguy hiểm nheo mắt lại, hai người cứ nói tới nói lui trong không gian nhỏ hẹp, tràn ngập hơi nước ấm này, làm cho mặt của cô đỏ bừng.
"Cháu mở nước cho chú! Chú yêu sạch sẽ như vậy, một ngày không tắm sẽ phát điên mất thôi. Mau tắm đi!"
Tô Tiểu Manh vừa nói xong liền muốn bỏ chạy, nhưng vừa mới bước ra ngoài, đã có người túm lấy cổ áo của cô, lại bị lôi trở về.
"Lại muốn trốn à!"
"Cháu trốn gì đâu!"
Tô Tiểu Manh cảm thấy nếu cô cứ căng thẳng như vậy, cô sẽ phát điên mất!
"Em trốn cái gì thì trong lòng em tự biết."
Ân Thời Tu kéo cô qua ôm vào lòng, môi anh chạm vào tai cô, gọi tên cô với giọng trầm trầm gợi cảm...
"Mạnh Manh..."
Thanh âm này trực tiếp làm cho toàn thân Tô Tiểu Manh tê rần.
Nhưng cô vẫn tỉnh táo, ngẩng đầu lên định trừng mắt nhìn anh thì miệng đã bị chặn lại.
Ngay khi Tô Tiểu Manh chuẩn bị hành động, Ân Thời Tu đã siết chặt cơ thể cô, và cả cánh tay của cô.
Chỉ riêng ngày hôm nay, cô đã bị anh hôn vô số lần!
Cô nghe nói hôn có thể giảm cân, cô nghĩ hôm nay nhất định phải giảm mấy cân rồi.
Nếu chỉ là hôn môi thôi thì không nói, sau khi ngủ chung giường với anh, trên cơ bản mỗi đêm đều phải hôn đủ nơi, như vậy anh mới có thể thỏa mãn.
Cô coi như đã quen với điều đó rồi.
Yêu nhau thôi... Làm bạn gái, không thể đáp ứng tất cả những yêu cầu này được.
Nhưng anh vẫn muốn làm!
Không, lại đến nữa rồi...
"Chú... đừng làm thế!"
"Đừng làm điều gì? Đừng làm điều này à? Hay đừng làm điều này?"
Trong lời nói của anh tràn đầy ý trêu chọc, hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái, sờ eo cô một cái, và...
"Ừm… Ân Thời Tú!"
Tô Tiểu Manh thực sự sợ hãi, cô hét lớn lên.
"Để anh nhớ xem... đây coi như là lần thứ hai em gọi tên anh..."
Ân Thời Tu lẩm bẩm.
Lần trước là La Phỉ Á khıêυ khí©h cô, cô tức giận chỉ vào mũi anh mà mắng.
Và lần này...
"Trong bụng cháu có em bé đấy!"
Tô Tiểu Manh cau mày và nghiêm túc nói: "Ngay cả khi chú không thể kiểm soát thì cũng không thể bắt nạt một phụ nữ có thai chứ?"
Cô bị Ân Thời Tu lừa đến mức đầu óc choáng váng, suýt nữa quên rằng mình đang mang thai.
Nếu anh không chạm vào bụng cô, có lẽ cô vẫn đang lo lắng không biết làm cách nào để trốn thoát...
"Ha ha!"
"Chú cười cái gì?"
Tô Tiểu Manh cau mày.
"Em sợ, Manh Manh... em sợ em thật sự yêu anh..."
Ân Thời Tú híp mắt, nhìn chăm chú vào cô: "Em sợ anh bắt nạt em, sợ sau khi làm chuyện thân mật nhất, anh sẽ không chịu trách nhiệm với em.”
"..."
"Phải không?"
Lông mày Tô Tiểu Manh vẫn đang cau lại, cô ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ không đúng hả?"
Thấy cô trả lời, anh có chút yên tâm: "Hợp đồng kia còn giữ không?"
"...Vớ vẩn! Cháu có thể vứt đi sao?"
"Có thể mất."
Ân Thời Tu cười nhẹ và nói.
Tô Tiểu Manh sửng sốt một lúc, ý của anh là... có thể nó đã mất sao?
"Manh Manh, sau khi chúng ta lấy được giấy đăng ký kết hôn, em sẽ quản lý hợp đồng, em nói hợp lệ thì sẽ hợp lệ, nói không hợp lệ thì không hợp lệ."
"Ý chú là gì?"
"Nếu em không muốn ly hôn, thì chúng ta sẽ không chia tay."
"..."
"Vì muốn lừa được em, anh đã dùng hết mọi thủ đoạn, em không nhìn ra thật sao?"
Khoảnh khắc Tô Tiểu Manh bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh, Tô Tiểu Manh biết rằng dường như cô đã hoàn toàn rơi vào tay giặc...
Khi nụ hôn rơi xuống, Tô Tiểu Manh biết điều đó là sai, nhưng cô không thể kháng cự được.
Nhiệt độ trong phòng tắm không ngừng tăng lên, hai người cứ dây dưa mập mờ trong đó, bầu không khí trở nên ám muội.
Sáng hôm sau, ánh nắng tràn vào phòng ngủ.
Khi Tô Tiểu Manh mở mắt ra, cô chỉ có một suy nghĩ, đó là...
Xong đời rồi!
"Dậy rồi à?"
Một giọng nói trầm khàn quen thuộc từ tính vang lên bên tai cô, chính là giọng nói đêm qua hết lần này đến lần khác gọi tên cô...
Manh Manh, Manh Manh... Mỗi âm thanh mang theo khao khát của anh, sự hài lòng và không hài lòng của anh...
TruyenHDKhông, đây không phải là lúc để nghĩ về những điều này!
Tô Tiểu Manh quay đầu sang một bên và bắt gặp khuôn mặt đẹp trai của Ân Thời Tu...
"Chú…"
"Hửm?"
Ân Thời Tu đưa tay quấn lấy mái tóc ngắn của cô, vòng quanh đầu ngón tay của anh...
"Chú nói xem, có phải hiện tại trong bụng cháu có hai người không?"
"..."