Chương 83

Ân Mộng thầm than không ổn rồi.

Cô ấy vội vàng nói với Tô Tiểu Manh: "Cô gái đó là chị họ của tớ và cháu gái của chú út!"

Tô Tiểu Manh hơi nhíu mày, nhìn về phía Ân Mộng: "Cậu nghĩ tớ là đồ ngốc sao?"

"..."

Ân Mộng không nói nên lời.

"Lão già khốn nạn..."

Tô Tiểu Manh chăm chú nhìn hai bóng người một cao một thấp, hận không thể biến ánh mắt của mình thành một mũi tên, để cô có thể bắn một mũi tên xuyên tim lão già kia!

"Cái kia... Tiểu Manh... trước tiên cậu đừng nghĩ bậy, chú út không phải loại người như vậy đâu."

Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Tiểu Manh vào lúc này, Ân Mộng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng thay chú mình.

"Đúng, chú ấy không phải loại người như vậy."

"Đúng vậy, cậu phải tin tưởng chú út." Nghe Tô Tiểu Manh nói như vậy, Ân Mộng có chút yên tâm.

Nhưng ai ngờ, Tô Tiểu Manh nói xong câu trước liền đứng lên, hừ lạnh một tiếng: "Nhưng ông chú này lại ngủ với tớ!"





Viết gì đó

"..."

Sự thật phũ phàng trước mặt, Ân Mộng thực sự có trăm cái miệng cũng không thể bảo vệ Ân Thời Tu.

Đúng rồi…

Làm sao lúc đó chú út lại ngủ với Tô Tiểu Manh chứ?

"Tiểu Manh?"

Ân Mộng nhấc chân chạy theo, vốn tưởng rằng Tô Tiểu Manh sẽ bắt gian ngay tại chỗ, nhưng cô vẫn giữ khoảng cách và chậm rãi đi theo.

Chà... theo dõi à.

Bàn tay cầm điện thoại của Ân Mộng đẫm mồ hôi, muốn gửi tin nhắn cho chú mình để nhắc nhở Ân Thời Tu trong lúc Tô Tiểu Manh không chú ý.

Cô ấy rất tin tưởng Ân Thời Tu, nhưng Ân Thời Tu dù sao cũng là đàn ông, vụиɠ ŧяộʍ là bản tính của đàn ông mà.

Thành thật mà nói, sau khi biết chú út đã ngủ với Tô Tiểu Manh, nội tâm của cô ấy cũng đã đấu tranh rất nhiều.

Hình ảnh hoàn hảo của chú út trong lòng cô ấy... đã thực sự bị hủy hoại.

Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn muốn giúp chú út...!

Ân Mộng hít một hơi thật sâu, mở điện thoại, nhưng cô ấy còn chưa kịp nói một câu nào thì điện thoại đã bị giật mất...

Đối mặt với ánh mắt của Tô Tiểu Manh.

Trời ạ, chỉ một ánh mắt, cô ấy như con cừu non bị Tô Tiểu Manh dọa sợ.

Im lặng đi theo Tô Tiểu Manh, cứ đi theo mãi, mẹ nó chứ, cô ấy lại có cảm giác chính bản thân mình đang bị theo dõi, hồi hộp muốn chết luôn.

A Di Đà Phật, chú út đừng làm bậy nha, Tiểu Manh của chú đang nhìn chằm chằm chú đấy!

Ngay khi Ân Mộng cầu nguyện xong, vừa nhìn lên thì thấy cô gái bên cạnh Ân Thời Tu đang kéo nhẹ cổ tay áo của anh, trông có vẻ rụt rè và ngại ngùng...

Là một người đàn ông thì làm sao có thể chịu đựng được, phải không?

Cô gái chỉ vào quán nước giải khát bên cạnh, liền thấy Ân Thời Tu gật đầu, nói gì đó rồi bước vào. Một lúc sau, anh đi ra với hai ly nước trên tay.

Ân Mộng đã tận mắt nhìn thấy cô gái chạm vào tay anh khi cô ta lấy đồ uống từ tay chú út.

Cô ấy vội vàng nhắm mắt lại, sau đó lén nhìn Tô Tiểu Manh, quả nhiên...

Đôi mắt to đó như bị gắn tên lửa!

"Tiểu Manh... cái đó..."

"Không sao, tớ đi theo xem một chút thôi, miễn cho anh ta tiếp tục lừa tớ.”

"..."

Tô Tiểu Manh nói là không sao, nhưng cô đã dùng mũi để trút giận ra ngoài rồi đấy!

Hai người phía trước vẫn đi về phía trước, tiếp tục đi theo ước chừng mười lăm phút, Ân Mộng thật sự chịu không nổi nữa...

"Tiểu Manh à, hay là chúng ta lại đi xem phim đi? Đi theo cũng vô nghĩa phải không? Tớ nghĩ bọn họ chỉ là bạn bè bình thường thôi, còn chưa nắm tay mad!"

"Anh Tư! Cẩn thận!"

Ngay khi Ân Mộng nói xong, cô gái kia đã nắm tay Ân Thời Tu...

Tô Tiểu Manh liếc nhìn Ân Mộng, không nói gì và tiếp tục đi theo.

Lúc này Ân Mộng cũng có chút tức giận, chú út đang làm cái quỷ gì vậy? Cô gái đó là ai chứ?

Cố ý thân mật rõ ràng như vậy, chú út không thấy sao?

Sau khi băng qua đường, tâm trạng của Tô Tiểu Manh u ám đến mức Ân Mộng đi theo cô cũng không dám thở mạnh.

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tô Tiểu Manh vào lúc này, đôi môi của Ân Mộng bất giác cong lên.

Thế này mà nói là không thích sao, thím út?

Ân Thời Tu và cô gái bước vào quán cà phê hơi cao cấp, sau khi nhìn rõ nơi Ân Thời Tu và cô gái đang ngồi qua tấm kính, Ân Mộng và Tô Tiểu Manh đi theo vào.

Họ chọn một góc tương đối gần và rất khuất.

Lúc này, Ân Mộng thực sự lo lắng cho tương lai của Ân Thời Tu.

Khi cô ấy định nhân cơ hội đi vệ sinh, bí mật nhắc nhở Ân Thời Tu, cho dù để Ân Thời Tu có thể nhìn thấy cô ấy thôi cũng được, để chú út không làm ra bất kỳ hành động nào quá đáng…

Nhưng cô ấy lại cảm thấy mình đang bị nhìn chằm chằm một lần nữa.

"Cậu muốn làm gì?"

Tô Tiểu Manh lạnh lùng hỏi.

"E hèm... Không, không làm gì cả."

Ân Mông nói xong, vội vàng cúi đầu nhìn thực đơn.

"Hừ!" Tô Tiểu Manh nói với Ân Mộng: "Tớ nói cho cậu biết, ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích! Nếu như dám lén lút ra hiệu cho lão già kia, chúng ta sẽ đoạn tuyệt tình bạn!"

"Không... không nghiêm trọng như vậy chứ?"

"..."

“Được, tuyệt đối không ra hiệu.” Ân Mộng nuốt nước bọt, sau đó đáng thương hỏi: “Vậy muốn đi vệ sinh thì phải làm thế nào?”

"Nhịn!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

"......"

Ân Mông tiếp tục yên lặng lật xem thực đơn, quên đi, chú út, chút tự cầu phúc đi, cháu cũng hết cách rồi.

...

"Anh Tư... Hôm nay anh ra ngoài gặp em, có phải không vui lắm phải không?"

Cô gái trắng trẻo và sạch sẽ ngồi đối diện với Ân Thời Tu tên là Đoàn Khởi Xảo, một cô gái được chú hai của anh giới thiệu cho anh.

Tuy nhiên, đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Nhà họ Ân và nhà họ Đoàn là thế gia có quan hệ thân thiết hàng trăm năm, ngay cả khi họ cắt đứt liên lạc vài năm trong thời kỳ hỗn loạn, điều đó vẫn không thể thay đổi tình bạn sinh tử mà tổ tiên của hai nhà đã hình thành trên chiến trường.

Ông cụ Đoàn mất vợ năm bốn mươi tuổi, mấy năm sau lại cưới một người vợ trẻ, Đoàn Khởi Xảo là con gái của người vợ thứ hai này.

Đoàn Khởi Xảo và Ân Thời Tu chênh lệch mười tuổi nhưng cũng không có nhiều khoảng cách thế hệ.

Cô ta thường đi theo Ân Thời Tu khi còn nhỏ và tiếp xúc nhiều với Ân Thời Tu khi cô ta sang Anh du học.

Cô ta gọi anh là anh Tư.

"Sao thế?"

Ân Thời Tu đóng thực đơn và mỉm cười: "Tôi vẫn nhớ em thích tiramisu, phải không?"

Đoàn Khởi Xảo hơi đỏ mặt, sau đó gật đầu.

Anh gọi cà phê đen, macchiato và bánh tiramisu.

"Đúng rồi, sao đến bây giờ anh Tư còn chưa có bạn gái thế? Chú Ân lo lắng cho anh muốn chết luôn ấy?"

"Người già đều như vậy, em xem em còn trẻ như vậy, không phải vẫn bị thúc giục sao?"

Ân Thời Tu nhẹ nhàng nói.

Đoàn Khởi Xảo cười nói: "Bố em vẫn luôn rất thích anh, sợ không nhanh chóng nắm chặt thì anh Tư sẽ bị người khác cướp mất!"

Đây là một cô gái thực sự có học thức, thông minh và có giáo dưỡng.

Ngoại hình không có điểm gì nổi bật, gia đình giáo dục tốt thể hiện qua lời nói và cách cư xử.

Ân Thời Tu nói đùa.

Đoàn Khởi Xảo cúi đầu: "Anh Tư... chắc là anh chướng mắt em nhỉ?"

"Một cô gái tốt như em, tìm khắp nơi, trong hàng vạn người cũng không tìm được, làm sao mà tôi chướng mắt cho được?"

"..."

Đoàn Khởi Xảo nghe vậy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nở một nụ cười xinh đẹp.

"Nhưng mà, chắc là có nhiều người theo đuổi em đúng không? Chắc hẳn có rất nhiều người tốt hơn tôi, cho nên tôi sẽ không…"

Trước khi nói xong bốn từ "tham gia cuộc vui", Đoàn Khởi Xảo đã vội vàng nói:

"Không không không... anh Tư nói giỡn rồi."

"Caramel Macchiato! Cà phê đen! Tiramisu! Chúc quý khách ngon miệng!"

Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn bất thường vang lên trước mặt họ.

Mỗi từ cô nói đều hung hăng gằn từng chữ, Đoàn Khởi Xảo tỏ vẻ khó hiểu.

Ân Thời Tu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vội vàng quay đầu lại, khi nhìn thấy một đôi mắt to bừng bừng ngọn lửa, trong lòng anh vang lên một tiếng "Ầm"...





Viết gì đó

Tô Tiểu Manh mặc quần áo của nhân viên phục vụ quán cà phê và đội chiếc mũ nhân viên màu nâu có in tên quán cà phê trên đó, thờ ơ cầm một chiếc khay.

Sau khi đặt đồ uống và đồ ăn nhẹ xuống, cô lạnh lùng liếc nhìn Ân Thời Tu một cái, sau đó quay đầu rời đi.

"Nhân viên phục vụ trong nước... đều bá đạo thế này sao?"

Đoàn Khởi Xảo đột nhiên nở nụ cười, trầm giọng hỏi Ân Thời Tu.

Hiển nhiên, thái độ không tốt của Tô Tiểu Manh không khiến cô gái có học này tức giận.

"...À, có lẽ cô ấy đang có tâm trạng không tốt."

Ân Thời Tu nhàn nhạt nói, trên môi mang theo nụ cười, cầm ly cà phê đen trước mặt lên, vừa nhấp môi liền cả kinh!

Anh cố kìm lại ý muốn nhổ nó ra, lặng lẽ nuốt ngụm cà phê có thêm rất nhiều giấm vào.

Anh không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Anh cố ý chọn những ngày cô và Ân Mộng ra ngoài chơi, chỉ vì không muốn Tô Tiểu Manh biết.

Có hai lý do không nói cho cô biết, một là cô sẽ suy nghĩ nhiều, hai là cô... sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.

Buổi xem mắt với Đoàn Khởi Xảo chính là ý của ông cụ Ân, nếu là một người phụ nữ khác, có lẽ anh đã quay người về nhà rồi.

Nhưng Đoàn Khởi Xảo dù sao cũng là con gái của nhà họ Đoàn, bọn họ cũng coi như có quen biết.

Tất nhiên, dù vậy thì cuộc hẹn hò mù quáng này cũng chẳng có kết quả gì, hẹn nhau đi uống cà phê chỉ là để anh dễ ăn nói với ông cụ thôi.

Thế nhưng chuyện gặp Tô Tiểu Manh ở đây, điều đơn giản lại đã trở nên phức tạp.

Nhưng... nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng đang đè nén lửa giận của cô, trong lòng Ân Thời Tu âm thầm vui mừng.

Cà phê đầy giấm có vị rất lạ, nhưng khi Ân Thời Tu uống vào lại cảm thấy nó có vị ngọt.

Anh nghĩ, anh thực sự bị ma ám rồi, anh đã yêu một cô gái như vậy một cách mất kiểm soát.

Sau khi Tô Tiểu Manh giao cà phê và đồ ăn nhẹ, cô lập tức hối hận, khi cô bước tới, tất cả những gì cô muốn chỉ là diễn lại tình tiết của bộ phim đã xem trước đó!

Cô tuyệt đối muốn hắt ly cà phê vào mặt Ân Thời Tu!

Bên này thì nói yêu cô, bên kia thì đi hẹn hò với một người phụ nữ khác!

Đây không phải là tên cặn bã trong phim sao?

Nhưng khi cô thực sự bước đến bên cạnh anh, cô vẫn không thể hành động được, có lẽ là do cô không đủ can đảm, hoặc là do cô cảm thấy...

Cho dù bọn cô đang nói chuyện yêu đương, thì đó cũng là một tình yêu nhất định phải chia tay.

Làm sao có thể so sánh với cô gái đang hẹn hò thân thiết với anh chứ?

Người ta có thể sẽ là bà Ân tương lai...

Lẳng lặng đặt cái khay trở lại quầy bar, người pha cà phê không khỏi nhìn Tô Tiểu Manh nhiều hơn, sau đó lại liếc nhìn Ân Thời Tu vẫn đang cùng cô gái trẻ bên kia tán gẫu.

"Bạn trai cô không nhận ra cô à?"

Em trai kia thấp giọng hỏi.

Tô Tiểu Manh hít sâu một hơi, vẻ mặt cay đắng nhìn em trai: "Tôi đoán là đã nhận ra..."

“Vậy mà anh ấy vẫn…”

"Đàn ông đều là đồ cặn bã! Hừ!" Tô Tiểu Manh tức giận nói, sau đó vội vàng bổ sung: "À, ngoại trừ bố tôi!"

Em trai kia hắng giọng lẩm bẩm nói: "Tôi cũng không phải mà..."

Tô Tiểu Manh không quan tâm đến lời lẩm bẩm của em trai, nhìn thấy Ân Thời Tu nói chuyện với cô gái kia, cô lại càng cảm thấy khó chịu.

Ở độ tuổi như vậy, có gì để tán gẫu với những cô gái nhỏ khác chứ?

Tô Tiểu Manh hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của Ân Thời Tu.

Cô chỉ cảm thấy hành động của anh đã khiến cô tức giận và... buồn.

Không! Cô cần phải nghe bọn họ đang nói chuyện gì.

Vì vậy, người nào đó lại lắc lư xung quanh quầy bar một vòng, đến vị trí phía sau Ân Thời Tu, chiếc ghế sofa cao chặn đầu của cô.

Ở bên kia, Ân Mộng giống như đang xem một bộ phim truyền hình dài tập, xem tới mức nghiện luôn rồi.

Cô ấy cũng không muốn giải vây cho chú út nữa, chỉ tò mò về những gì Tiểu Manh sẽ làm tiếp theo.

"Anh Tứ trở về Trung Quốc phát triển sao?"

Giọng nữ trẻ trong trẻo, mềm mại vang lên.

Nghe vậy, Tô Tiểu Manh nổi da gà.

Mẹ nó chứ, ông chú già...

Sắc mặt Tô Tiểu Manh thật sự trở nên khó coi.

"Trong khoảng thời gian ngắn sẽ ở lại trong nước, còn em thì sao? Là sinh viên hàng đầu của Trường Kinh tế và Khoa học Chính trị Luân Đôn, em có định quay về nước không?"

Đoàn Khởi Xảo đáp: "Anh cũng biết, bố em và chú đều là những người lính già, họ vô cùng yêu nước. Tất nhiên, họ muốn con cái mình trở về phục vụ tổ quốc, cho nên em sẽ quay lại sau khi học xong cao học."

"Giỏi lắm."

Ân Thời Tu khen ngợi: "Tuổi còn trẻ mà đạt được thành tựu như vậy, chú Đoàn thật có phúc."

"Vẫn không bằng anh Tư, khi anh Tư bằng tuổi em còn giỏi hơn em nhiều, em vẫn biết điều này mà… À, anh Tư, sang năm khi nào thì anh trở về nước Anh? Chúng ta về cùng nhau đi?"

"Để xem thời gian nữa."

Đoàn Khởi Xảo gật đầu, sau đó nói: "Còn luận văn thạc sĩ của em, gần đây làm em rất đau đầu, nếu anh Tư có thời gian..."

Trái tim của Tô Tiểu Manh chìm xuống từng chút một, như thể cô đã chìm xuống đáy biển, điều này khiến cô cảm thấy như không thể thở được.

Cô lặng lẽ đứng dậy, đi quanh quầy bar, miễn cưỡng nói điều gì đó với em trai pha chế rồi đi vào phòng vệ sinh.

Ân Thời Tu nheo mắt và hơi cau mày khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé biến mất ở góc quẹo.

Tô Tiểu Manh cởϊ áσ khoác của người phục vụ và cắn nhẹ môi.

Thảo nào anh không thèm nhìn mình, hóa ra... cô gái kia ưu tú như vậy.

Cô thấy trong lòng rất ngột ngạt.

Tô Tiểu Manh, mày làm sao vậy hả...