Tô Tiểu Manh vội vàng trừng lớn đôi mắt, nhìn khuôn mặt đang tới gần của Ân Thời Tu đang không ngừng to lên, hoang mang nuốt nước miếng: “Này, đây là ký túc xá nữ.”
“Tôi biết, tất cả đều là mầm non của tổ quốc giống em.”
“Chú, chú tới gần thêm nữa cháu sẽ hét lên đấy.”
Cơ thể Ân Thời Tu hạ thấp xuống, không thấy tiếng hét của Tô Tiểu Manh, cô chỉ đột nhiên nhắm chặt hai mắt lại, cơ thể co rụt lại, Ân Thời Tu chống tay bên cạnh cô, nhìn hàng lông mi vì khẩn trương mà run rẩy của cô ở khoảng cách gần…
Hàng lông mày của Tô Tiểu Manh giật giật, sau đó đôi mắt lén lút liếc liếc nhìn, khuôn mặt lộ rõ ý cười của Ân Thời Tu dí sát mắt cô, chỉ cần hơi nghiêng người một chút thôi là có thể đυ.ng tới mũi anh…
Hai người cùng hít thở chung không khí ở khoảng cách gần, có hơi thiếu oxy.
“Sao lại không kêu? Hả?”
Anh nhẹ giọng hỏi, một giọng nói có thể đâm sâu vào tận xương tủy người ta, Tô Tiểu Manh cảm thấy trái tim nhỏ bé yếu ớt của mình đang nhảy nhót như điệu Latinh, điên cuồng đến mức lạc nhịp.
Kỳ thật anh… Cười lên thực sự rất…
Cô không dám chắc về từ để hình dung, nói đẹp thì quá nông cạn, đẹp trai thì không chê vào đâu được rồi, phải nói là… Rất thoải mái, cho dù có là nụ cười nhạo.
“Cháu, cháu… Cháu biết chú không dám.”
Hai mắt Tô Tiểu Manh lại trừng lớn lần nữa, ngực ưỡn lên. Đây chính là ký túc xá nữ, là địa bàn của cô.
Ân Thời Tu giơ tay chọc chọc trán cô, nói: “Nếu tôi thật sự muốn bắt nạt em, thì có một trăm linh tám thủ đoạn.”
“Chú…”
“Đổ bệnh rồi thì nên ngoan ngoãn nghe lời đi, sáng sớm hôm đó không nói lời nào đã bỏ đi, em chạy tới chạy lui như vậy là để chuồn khỏi tầm mắt tôi à?”
“…” Cô nghẹn họng.
“Tôi thương tổn em một lần, bù đắp em còn không kịp, chẳng lẽ tôi sẽ lại làm thương tổn em nữa sao?”
Tô Tiểu Manh chuyển tầm mắt sang hướng khác, nhỏ giọng nói thầm: “Có quỷ mới biết…”
“Đúng vậy, quỷ biết, người nào trong lòng đã hiểu rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ, người nào mới là con quỷ nhỏ.”
“Chú mới là hiểu rõ nhưng giả hồ đồ, chú…”
“Em kích động như vậy làm cái gì? Không lẽ em là quỷ nhỏ?”
“Cháu không phải.”
Nhìn Tô Tiểu Manh tranh luận với anh đến mặt đỏ tai hồng, trong lòng anh dấy lên một cảm giác sung sướиɠ khó tả.
“Đừng có lại gần cháu như vậy… Sẽ bị lây bệnh…”
Tô Tiểu Manh duỗi tay đẩy anh ra.
Ân Thời Tu hơi sửng sốt, nhìn thấy dáng vẻ khó xử của cô, trong lòng anh có một cảm giác ngọt ngào chạy qua, anh kéo cô lại, nhẹ nhàng ôm cô: “Nhóc con, ít nhất hãy để tôi chăm sóc đến khi em khỏi bệnh, được chứ?”
“…”
Anh đột nhiên dịu dàng khiến bàn tay đẩy anh ra của cô mất đi sức lực, có phần nhũn ra, nhưng cũng lại có phần cứng ngắc, rút về cũng không được, mà duỗi thẳng cũng không xong…
Đúng lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy ra.
Ân Thời Tu hơi buông lỏng Tô Tiểu Manh, xoay người, đứng ở cửa là một nữ sinh…
Tô Tiểu Manh thấy có người tới, hơi sửng sốt một chút: “Chị?”
Nữ sinh kia có mái tóc xoăn dài, dáng người cao gầy, chân mang giày cao gót, cô ta tên Tiêu Linh, cùng lớp với Nhâm Ý Hiên.
Tiêu Linh cười có chút ngượng ngùng: “Chìa khóa trên cửa không rút, chị gõ cửa, nhưng không thấy ai trả lời, nên chị cứ thế đẩy cửa vào… Chị tới để đưa em thư mời tham dự vũ hội đêm Bình An của học viện Tài Chính.”
“Cảm ơn chị, có điều…”
“Em cãi nhau với Ý Hiên đúng không?” Tiêu Linh cười cười: “Thư mời này là cậu ấy kêu chị đưa cho em.”
“…”
Tô Tiểu Manh hơi sửng sốt một chút.
“Không tin sao?”
“Không, không phải…” Tô Tiểu Manh đưa mắt nhìn thư mời trong tay, thở dài: “Chị, em sẽ đến đúng giờ.”
Tiêu Linh gật gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Ân Thời Tu: “Người này là…”
“À, người này là…” Trong lúc nhất thời, Tô Tiểu Manh ngây ngốc, như này thì muốn cô giới thiệu thế nào? Chú út của Ân Mộng sao? Nhưng chú của Ân Mộng tại sao lại ở đây chăm sóc cô?
“Tôi là anh trai em ấy.”
Ân Thời Tu bất ngờ lên tiếng.
Tô Tiểu Manh lập tức nhìn về phía Ân Thời Tu với vẻ kinh hãi, anh… anh trai?