Tô Tiểu Manh nhíu mày, đối diện với đôi mắt chim ưng của anh, chăm chú nhìn thẳng hai giây, hàng lông mày lại buông lỏng ra, đôi tay để trước ngực cũng buông, tiếp tục ngồi xuống một lần nữa, nhặt đôi đũa bị quăng ngã trên bàn lên, tiếp tục ăn tô mì.
Ân Thời Tu có phần không hiểu nổi, ba hai tuổi cũng không phải quá lớn, nhưng sự trải đời của anh cũng không đến mức nông cạn, anh đã từng gặp qua đủ loại người rồi, người khác tâm lý đều phản chiếu qua hành động và ánh mắt, có thể đoán ra được tám chín phần mười.
Nhưng phản ứng này của Tô Tiểu Manh… Ân Thời Tu thật sự không thể lý giải nổi.
“Sao lại là phản ứng này?”
Sau một lúc lặng im, Ân Thời Tu thuận miệng hỏi một câu, rồi lại cầm ly trà lên nhấp một ngụm.
“Vậy chú muốn thấy phản ứng gì đây?”
Tô Tiểu Manh dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn anh, ngược lại lại khiến Ân Thời Tu có phần không biết phải đáp thế nào.
“Tôi cho rằng… Em sẽ có biểu hiện vui mừng, hoặc là cảm xúc có chút dao động gì đó…”
Ân Thời Tu nhún vai, chậm rãi giải thích.
Tô Tiểu Manh nhe răng nhìn anh, đắc ý cười cười: “Chú à. Chú có thay đổi cảm xúc đối với những chuyện mà chú coi là đương nhiên không?”
“… Có ý gì?”
Tô Tiểu Manh nâng bát lên hớp một ngụm canh lớn. Lấy khăn giấy lau miệng, đứng lên, hơi hơi cong eo nhìn Ân Thời Tu nói: “Vốn dĩ cháu gặp người nào thì đều sẽ được người đó thích. Chuyện chú thích cháu thực ra cũng là bình thường. Có điều… Chú thật sự không phải gu của cháu. Nên hãy bỏ ý nghĩ đó đi. Ha ha ha.”
“…”
Tô Tiểu Manh đắc ý cười một cái. Cười xong thì chỉ chỉ lên cái bát trên bàn, nói: “Chú, mì này cháu nấu, giao cho chú giải quyết tốt hậu quả đấy. Ngủ ngon.”
Ân Thời Tu bất ngờ nắm lấy tay cô.
“Còn chuyện gì nữa sao?”
Ân Thời Tu đứng dậy, nhìn cô từ trên cao xuống: “Vậy gu của em là như nào?”
“À… Thứ nhất, số tuổi không lớn hơn cháu ba tuổi. Cách nhau ba tuổi rất khó để giao tiếp, nói chuyện. Thứ hai, người đó không được quá cao, cao như chú thế này, lần nào cháu cũng phải ngẩng cổ lên nhìn, không tốt cho cổ chút nào. Còn nữa, không được có quá nhiều tiền, cũng không được quá quyền lực, nếu không cháu sẽ không áp chế được. A, và quan trọng nhất chính là, phải có đạo đức. Vậy đó.”
Cô nói vô cùng rõ ràng.
“Nói như vậy… Tôi không đủ ư?”
“Chú, thời điểm này chú đừng có hy vọng quá nha. Mười ba tuổi lận đấy, cách nhau đến bốn lần ba tuổi. Chú nghĩ sao?” Nét mặt Tô Tiểu Manh có hơi giật mình.
“Cũng đúng, được rồi, đi ngủ đi, nhóc con…”
“Vâng, chú.”
Tô Tiểu Manh nói xong liền ngẩng đầu ưỡn ngực trở về phòng, trước khi đóng cửa lại, cô còn đáp lại Ân Thời Tu bằng một nụ cười lễ phép. Nhưng ngay sau khi đóng cửa, cô lại không thể tiếp tục bình tĩnh nổi nữa, khuôn mặt nhỏ chuyển màu xanh rồi lại sang trắng.
Ôi trời má ơi, ông chú này không phải là đang muốn chơi cô đấy chứ? Thích? Thích cái khỉ gió ấy. Coi cô là một thiếu nữ hậu đậu khờ dại không biết chuyện đời rồi lừa sao?
Gia thế thật sự của nhà Ân Mộng là gì cô không biết, nhưng Ân Thời Tu là tổng giám đốc tập đoàn Ân thị. Chỉ với cái thân phận đỉnh cao đó thôi đã khác cô một trời một vực rồi, vậy mà anh lại thích cô? Ha ha, còn chẳng phải là trò chơi của kẻ có tiền sao. Là cách đi dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ. Mấy cái kịch bản này ngày nào chẳng diễn trên ti vi, ông chú này muốn đi lừa dối người khác cũng phải biết tìm chiêu nào mới chút chứ.
Tô Tiểu Manh lúc này mới bừng tỉnh.
Kỳ thực, Ân Thời Tu đã phá vỡ điểm mấu chốt là đạo đức, anh căn bản không có cái mấu chốt là đạo đức ấy. Đêm đó chắc chắn là anh có ý xấu, tất cả đều là chiêu trò của anh hết.
Mục đích chính là dụ cô cắn câu.
Hừ, cũng may là cô vẫn thông minh cơ trí, không mắc vào bẫy này.
Tô Tiểu Manh nghĩ, sáng sớm ngày mai nhất định phải chuồn ngay, ông chú này gian xảo không biết đâu mà lần, chắc chắn đi được một tấc sẽ lại muốn tiến thêm một thước. Cô không muốn bị đùa chết trong tay anh.