Chương 106

"Anh hỏi tôi sao? Tôi để con bé đến Bắc Kinh với cậu, thế mà bây giờ cậu lại hỏi một người đang ở Thành Đô như tôi là con bé đang ở đâu ư?”

"Mẹ, mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu, con cũng không biết…"

"Đủ rồi."

Mẹ Tô ngắt lời anh, hít một hơi thật sâu và bình tĩnh nói:

"Anh không cần tìm nữa, từ nay về sau đừng gặp Tiểu Manh nữa, anh thu dọn đồ của Tiểu Manh, gửi đến Thành Đô đi."

"..."

Thân thể Ân Thời Tu cứng đờ.

"Nếu anh không gửi, vậy chúng tôi cũng không cần, tôi sẽ tự đi đón Tiểu Manh, không làm phiền cậu tư nhà họ Ân đâu, thủ tục ly hôn tôi sẽ nhờ luật sư qua bàn bạc với anh.”

“Mẹ, đừng…”

"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi sợ tổn thọ lắm!"

Điện thoại đã bị cúp, Ân Thời Tu nhìn điện thoại, trên trán nổi gân xanh.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Đan Minh Lãng đứng phía sau Ân Thời Tu giống như đứng ở bên vách núi, lén lút nhìn phía dưới vách núi, có vô số thanh kiếm sắc bén đang cắm ngược trong biển lửa hừng hực...

Nói hay không nói...

Nói ra thì có cảm giác như "tự sát", chưa kể... cảm giác sau đó mình sẽ bị "gϊếŧ".

"Cậu, là... mẹ của Tiểu Manh sao?"

Ân Mộng ở một bên, sau khi thấy Ân Thời Tu nghe điện thoại, cô ấy vội vàng hỏi.

Ân Thời Tu hít một hơi thật sâu, gật đầu, rồi nhìn Ân Mộng,

"Có tin tức gì không?"

Ân Mộng mím môi và lắc đầu.

Ân Thời Tu lại hít một hơi thật sâu: "Xem ra chúng ta phải gọi cảnh sát... Mộng Mộng, cháu đi báo cảnh sát đi, chú trở về căn hộ, chuyển camera cho cục cảnh sát, bọn họ có lẽ có thể tìm ra manh mối chi tiết hơn."

"Vâng!"

Khi Ân Mộng nói xong, cô ấy cầm điện thoại di động lên và chuẩn bị gọi cảnh sát.

"Chị…"

Đan Minh Lãng khẽ quát lên, âm cuối cũng run lên.

"Cái gì?"

Ân Mộng thản nhiên hỏi, nhưng khi cô ấy nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Đan Minh Lãng, mồ hôi lấm tấm trên trán anh ta như hạt đậu nành, cô ấy lại thấy có gì đó không ổn.

Đan Minh Lãng nuốt nước bọt: "Đừng... đừng gọi cảnh sát."

Ân Thời Tu bước hai bước, nhưng lại dừng lại khi nghe Đan Minh Lãng nói.

"Sao không gọi cảnh sát?"

Ân Mộng có linh cảm rằng em trai mình... có thể đã gây ra tai họa.

"Mợ, mợ út... là do em và anh trai đưa đi."

"Bùm!"

Thật trùng hợp, vào lúc này, Ân Thiệu Huy và Chu Mộng Cầm đang bấm đồng hồ.

Vốn tưởng rằng chắc là Ân Thời Tu gây loạn đủ rồi, bọn họ cùng nhau ra khỏi phòng, vừa đứng ở bậc thang liền nghe được mấy lời cháu ngoại nói...

"Minh Lãng, em nói đùa sao?"

Ân Mộng nghiêm túc xác nhận lại.

Đan Minh Lãng vội vàng giải thích,

"Ngày đầu tiên mợ út đến nhà chơi, mợ ấy đã chọc giận ông bà ngoại! Cháu và anh trai đến trường của cô ấy, đàn chị của cô ấy nói với bọn em, mợ út là một con điếm vô liêm sỉ! Em và anh trai vô cùng tức giận, sau đó bọn em chỉ muốn dạy cho cô ấy một bài học, chỉ muốn…”

"Cô ấy đang ở đâu?"

Ân Thời Tu ngắt lời Đan Minh Lãng bằng một giọng lạnh lùng.

Đan Minh Lãng sợ đến mức lạnh cả sống lưng, cơ thể co rút lại và ấp úng:

"Biệt thự nghỉ dưỡng ở núi Cửu Linh... trong nhà kho."

"..."

Trái tim của Ân Thời Tu như bị bóp nghẹt, ánh mắt lạnh lùng quét qua Đan Minh Lãng, nhưng anh cũng không dừng lại quá nhiều, anh hít một hơi thật sâu và chỉ hỏi một câu:

"Trưa nay Minh Húc trở về rồi rời đi, có phải đi đón cô ấy không?"

"Cậu út..."

Mồ hôi trên trán của Đan Minh Lãng chảy xuống, thành thật nói: "Lúc anh trai đến thì cô ấy đã... biến mất."

"..."

"Anh trai định lên núi thả cô ấy ra ngoài, nhưng khi anh ấy đến thì khóa cửa đã bị đạp hư, chắc là cô ấy đã tự mình chạy ra ngoài... cho nên..."

Ân Thời Tu nắm chặt tay, khớp ngón tay va chạm kêu răng rắc.

"Bọn mày giỏi lắm!"

Nói xong, Ân Thời Tu rời khỏi nhà, lên xe và lái ra ngoài.

Đan Minh Lãng nhìn Ân Mộng với vẻ mặt tuyệt vọng:

"Chị, làm sao bây giờ?"

"Em và Minh Húc mất trí rồi à! Đến trường hỏi thăm cô ấy ư? Chị của em ở cùng ký túc xá với cô ấy hơn một năm rồi! Sao em không hỏi chị hả?"

"…Hả?"

Đan Minh Lãng sửng sốt.

"Mấy đứa không biết cô ấy có thai sao? Bụng cô ấy to như vậy, mấy đứa mù hả! Nếu như Tiểu Manh xảy ra chuyện gì thì mấy đứa chờ chết đi!"

"...Em, em tưởng sáng nay anh trai đã thả cô ấy ra rồi, nhưng... anh trai nghĩ rằng em đã đi, sau đó..."

"Lên xe rồi nói."

Ông cụ bước nhanh xuống lầu, Chu Mộng Cầm liếc Đan Minh Lãng, lạnh lùng nói.

"… Vâng."

Đan Minh Lãng vội vàng đi theo hai vị trưởng lão, Ân Mộng gọi điện và yêu cầu tài xế lái xe đến cổng Chính Uyển.

Trên đường đi, Đan Minh Lãng giải thích chi tiết những gì đã xảy ra, không dám giả mạo một từ nào.

Nghe xong, sắc mặt Ân Thiệu Huy và Chu Mộng Cầm đều biến thành màu đen.

Sớm muộn gì, trái tim của hai vị trưởng lão này cũng sẽ bị đám hậu bối này băm nát thôi.

Chu Mộng Cầm đã lớn tuổi và đã sinh bốn đứa con, nên bà đương nhiên biết việc nhốt một phụ nữ mang thai trong nhà kho ẩm thấp trên núi trong thời tiết như thế này mà không được ăn uống gần 24 giờ nguy hiểm như thế nào.

Mặc dù bà không hài lòng với con dâu nhưng thứ trong bụng cô là máu mủ của nhà họ Ân.

Cho dù cô không xứng làm con dâu nhà họ, nhưng dù có tệ đến đâu thì cũng là con gái cành vàng lá ngọc của nhà người ta...

Ân Mộng nói với họ rằng Tiểu Manh đã gọi cho bố mẹ cô rồi, cô không sao, nhưng không biết mình đang ở đâu hay cô có bị thương ở đâu không...

Ân Thiệu Huy vỗ nhẹ vào tay vợ, an ủi bà đừng quá lo lắng.

Đan Minh Lãng chớp đôi mắt to, khuôn mặt tuấn tú như tro tàn.

... Xong đời rồi.



Tô Tiểu Manh rất đói, nhưng sau khi ăn hai bát cháo lớn và ăn một miếng bánh lớn, ông cụ bạch đã ngăn cô ăn thêm nữa.

"Lên phòng cho khách ở lầu ba tắm nước nóng thay quần áo đi, phòng ở lầu ba có mấy bộ quần áo sạch, thay vào rồi sau đó ngủ một giấc ngon lành, sáng mai ông nội sẽ đưa cháu xuống núi."

"Ông ơi... chuyện này có làm phiền ông nhiều không?"

Ông cụ Bạch gật đầu, sau đó cười nói:

"Từ khi ông đang câu cá, sau đó cô gái bẩn thỉu này xuất hiện, ông đã bị quấy rầy rồi."

Tô Tiểu Manh xấu hổ.

"Được rồi, còn có bụng lớn như vậy, mau đi nghỉ ngơi đi, cháu không ngủ nhưng bọn nhỏ cũng cần ngủ chứ?"

"…Vâng ạ."

Thật ra Tô Tiểu Manh thật sự không mở mắt nổi, cho nên cô cũng không có từ chối, mặt dày chút thôi!

Lên tầng trên.

Sau khi bước vào cái gọi là phòng dành cho khách, căn phòng rất sạch sẽ, như thể có người đã lau chùi và thông gió cho nó.

Trong phòng vẫn còn thoang thoảng hương hoa mận quen thuộc.

Tô Tiểu Manh ngửi hai lần, cảm thấy rất thoải mái, mẹ cô thỉnh thoảng sẽ đặt loại dầu thơm này ở nhà.

Căn phòng được trang bị phòng tắm và nhà vệ sinh, trông không giống như một phòng cho khách bình thường.

Tô Tiểu Manh lấy quần áo sạch trong tủ quần áo, trong ngăn kéo còn có đồ lót mới.

Cô gãi gãi đầu, thầm nghĩ đây hẳn là gian phòng cho cháu gái nhà ông nội ở...

Sau khi xả nước nóng, cô ngâm mình trong đó.

"Hít..."

Da tay và cổ tay bị rách nên hơi đau, cô cố nén đau dựa vào bồn tắm.

Đồ vệ sinh cá nhân bên bồn tắm rất đầy đủ…

Tô Tiểu Manh không nghĩ nhiều, cầm dùng luôn, sau khi ngâm khoảng 20 phút, cô gần như ngủ thϊếp đi.

Sau khi mặc quần áo và sấy khô một nửa mái tóc, cô nằm xuống giường và chìm vào giấc ngủ.



Ân Thời Tu lái xe lên núi, đúng vào giờ cao điểm của khu đô thị, bị kẹt trên đường cao tốc hơn nửa giờ, khi anh lên đến núi đã hơn bảy giờ, và trời đã tối.

Khi t đến biệt thự của gia đình, anh thấy Đan Minh Húc đứng ở cửa từ xa, một ngọn đèn nhỏ bên cửa chiếu vào mặt anh ta...

Khi Ân Thời Tu bước đến gần anh ta, Đan Minh Húc mím môi và cúi đầu:

"Cậu... cháu xin lỗi."

"Người đâu?"

"Cháu không tìm thấy."

"Tìm bên biệt thự Nghi Tĩnh của ông cụ Bạch chưa?"

"Ý cậu là..."

Đan Minh Húc thực sự không nghĩ tới điều này: "Hôm nay ông cụ Bạch cũng ở trên núi sao?"

Ân Thời Tu liếc nhìn anh ta, rồi sải bước về phía Biệt thự Nghi Tĩnh.

Đan Minh Húc vội vàng đi theo sau anh.

Trên ngọn núi này không có điện thoại công cộng, điện thoại công cộng duy nhất nằm trong phòng bảo vệ dưới chân núi.

Trước khi lên anh đã hỏi, ông chú ở cổng nói không thấy ai xuống núi cả.

Đã như vậy, rất có thể Tiểu Manh còn ở trên núi, biệt thự của nhà mình thì cô không vào được, chỉ còn lại biệt thự Nghi Tĩnh của ông Bạch.

Khi Ân Thời Tu đến, ông Bạch đang nấu ăn, nhìn thấy là Ân Thời Tu, ông hơi sửng sốt một lúc, sau đó dường như hiểu ra điều gì đó.

"Bác Bạch, cháu mạn phép làm phiền bác."

"... Tôi nhớ rồi, là con trai út của Thiệu Huy?"

Ân Thời Tu gật đầu: "Trước đây cháu ra nước ngoài nên không thường xuyên đến thăm bác được."

"Có chuyện gì không?"

"Cháu muốn hỏi... Vợ cháu Tô Tiểu Manh có ở đây không?"

"Tô Tiểu Manh? Là ai?"

Ông cụ Bạch khó hiểu.

Trái tim của Ân Thời Tu lập tức chùng xuống, không ở đây sao?

"Đó là một cô gái trạc tuổi tôi, nhưng chỉ cao chừng này, tóc dài đến vai, mắt to và bụng to như vậy!"

Đan Minh Húc nhanh chóng mô tả những đặc điểm chính của Tiểu Manh.

Nếu như thật sự không ở nhà ông cụ Bạch thì anh ta cũng xong đời rồi.

"Buổi chiều tôi mới lên núi, chưa từng gặp cô gái nào mà cậu nhắc cả. Ơ... Nhưng cậu kết hôn khi nào, tại sao Ân lão đệ không thông báo cho tôi?"

Ông cụ Bạch cười ha hả nói.

Giờ phút này Ân Thời Tu không còn tâm tư nói chuyện với ông cụ Bạch.

Anh chỉ xác nhận lại lần nữa:

"Bác Bạch, bác thật sự không nhìn thấy Tiểu Manh sao?"

"Núi Cửu Linh này mặc dù không lớn, nhưng cũng không nhỏ, đã lâu rồi tôi không có tới nơi này, thật đúng là không nhìn thấy."

Ông cụ Bạch nói chắc nịch.

Đôi môi của Ân Thời Tu trở nên tái nhợt, anh hít một hơi thật sâu”

"Làm phiền bác Bạch rồi, Thời Tu tạm thời rời đi, hôm khác sẽ tới thăm bác."

"Không ở lại ăn tối sao?"

"Không ạ, cảm ơn."

"Được, trời tối rồi, đi đường cẩn thận.”

Ân Thời Tu quay lưng bỏ đi, ông cụ Bạch tiếp tục nấu bữa tối như không có chuyện gì xảy ra.

Cái cau mày của Đan Minh Húc còn tệ hơn Ân Thời Tu, anh ta nhìn quanh nhà, dù sao vẫn cảm thấy...

Ân Thời Tu nhắm mắt lại, cảm thấy rất sốt ruột.

Bình tĩnh... Ân Thời Tu, nghĩ lại đi, nghĩ xem cô gái đó có thể đi đâu, cô ấy có thể sử dụng điện thoại ở đâu.

Anh đứng trước cổng biệt thự Nghi Tĩnh, bình tĩnh lại và suy nghĩ về điều đó, nhưng sau khi suy nghĩ rất lâu, anh vẫn không thể nghĩ ra được lý do.

Anh cáu kỉnh đá bay những viên đá bên cạnh.

Lúc này, con chó Labrador lại sủa.

Ân Thời Tu quay đầu và liếc nhìn con chó, đôi mắt anh lóe lên dữ dội trong giây lát, giống như anh muốn làm thịt con chó luôn vậy.

Labrador từ trước đến nay luôn dũng cảm, nó không sợ sát khí trong mắt Ân Thời Tu, vì thế nó sủa vào mặt Ân Thời Tu hai tiếng.

Ân Thời Tu hít một hơi thật sâu, đương nhiên là anh không thể làm gì con chó của ông cụ Bạch

Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, Đan Minh Húc đã hét lên.

"Cậu, chờ một chút."

Ân Thời Tu nhìn Đan Minh Húc, thấy anh ta chỉ vào cái lỗ chó ngoài trời: "Cái đó, miếng vải đó! Tấm vải đen đó là thứ cháu dùng để buộc mắt Tô Tiểu Manh!"

"..."

Nói xong lời này, Ân Thời Tu cau mày, trừng mắt nhìn anh ta:

"Mày trói mắt cô ấy sao?"

Đan Minh Húc vội vàng hắng giọng và giải thích: "Lúc đầu cháu sợ cô ấy nhìn thấy mặt cháu... nên cháu mới buộc lại."

Ân Thời Tu lạnh lùng nhìn anh ta, anh không có thời gian để tranh luận với anh ta, vì vậy anh xác nhận lại:

"Có chắc là mảnh vải không?"

Đan Minh Húc gật đầu: "Đây là cà vạt của Minh Lãng, cháu đã cắt mà."

"..."

Ân Thời Tu thực sự không biết phải nói gì về cặp song sinh này.

Điều khủng khϊếp nhất là...

Tại sao bác Bạch lại nói dối anh?

Sau khi vào cửa trở lại, ông cụ Bạch đang mang bữa tối đơn giản mà ông đã chuẩn bị sẵn vào phòng khách, khi thấy Ân Thời Tu quay lại, ông không ngạc nhiên nhưng vẫn giả vờ không hiểu hỏi:

"Sao thế? Còn chuyện gì à?"

"Bác Bạch... cô gái đó rất quan trọng đối với cháu."

"..."

Ông cụ Bạch không nói lời nào, chỉ cầm lấy bát đũa ngồi xuống bàn ăn, thậm chí không thèm nhìn Ân Thời Tu.

Thấy ông cụ không nói gì, trong lòng Ân Thời Tu biết đúng là Tiểu Manh đang ở đây.

"Đều là hiểu lầm. Cháu biết cô gái đó nhất định đã chịu uất ức, cho nên mới bảo bác đừng nói cho cháu biết, nhưng..."

"Nếu đã quan trọng như vậy, tại sao không bảo vệ tốt hơn?"

Ông cụ Bạch nhàn nhạt hỏi.

Ân Thời Tu nhất thời không nói nên lời.

Tại sao không bảo vệ tốt hơn? Câu hỏi này đã được hỏi hàng ngàn lần kể từ đêm qua.

"Ông Bạch, đều là lỗi của cháu, không liên quan gì đến cậu út, là cháu và anh cháu hiểu lầm mợ út, cháu biết cháu sai rồi..."

Ông già Bạch ngước nhìn Đan Minh Húc.

Đứa trẻ này rất đẹp trai, đôi mắt trong veo, không phải loại người xấu, nhưng...

"Cháu sai?"

"Vâng, cháu sai rồi!"

"Người có thể phạm sai lầm, nhưng có một số sai lầm, một khi phạm phải, sẽ hỏng cả đời, cậu nhóc, cậu phạm sai lầm quá nhiều rồi đúng không?"

Đan Minh Húc mới mười chín tuổi, khi nghe thấy điều này, anh ta khá sợ hãi, cúi đầu không dám nói gì...

Ông cụ Bạch nhìn Ân Thời Tu:

"Khi cô gái đó đến trước mặt tôi, cô ấy trông như một cái xác sống. Một người phụ nữ mang thai song sinh bị nhốt trong nhà kho cả ngày không ăn không uống. Tôi chỉ muốn hỏi, có bao nhiêu người có thể có mạng lớn như thế?"

"..."

"Nếu là người quan trọng, tại sao bây giờ cậu mới tìm tới?"

Ân Thời Tu im lặng.

Đó là vì sự bướng bỉnh của anh, bởi vì anh làm loạn, mất cả ngày để tranh cãi với mẹ một cách vô nghĩa.

"Bác Bạch, cháu muốn... gặp cô ấy, được không?"

"Hừ!"

Ông cụ Bạch khịt mũi giận dữ:

"Tôi chỉ là người ngoài, không quản được chuyện gia đình của cậu, mấy lời tôi vừa nói, nếu cậu không muốn nghe thì cứ coi như tôi đánh rắm đi, cảm thấy có lý thì cứ coi như là lời phê bình thiện chí của bậc trưởng bối thôi.”

"Vâng, Thời Tú hiểu rồi."

Ông già Bạch liếc nhìn Ân Thời Tu, đứa con trai này của Ân Thiệu Huy ít nhất vẫn có quy củ.

Với thái độ này, ông cụ Bạch cũng không làm khó anh nữa, nhưng ông vẫn bỏ lại một câu:

"Nói cách khác, cô bé kia không phải cháu gái ruột của tôi, nếu cô bé đó là cháu gái ruột thịt của tôi, là một người ông, nếu như không chặt một chân của cậu thì chuyện này vĩnh viễn không có hồi kết!"

Ông cụ Bạch nhớ lại cảnh nhìn thấy Tô Tiểu Manh ở bên suối, trong lòng vô cùng tức giận!

Cháu gái mà ông chưa từng gặp... có lẽ bây giờ cũng trạc tuổi Tiểu Manh.

Ông nói một lời cay nghiệt như thế, có thể coi như một lối thoát cho cô gái đó.

"Cô gái đó đang ngủ ở phòng lầu ba, đừng đánh thức cô ấy."

"Vâng."

Ân Thời Tu đáp lại, bước nhanh lên cầu thang, đứng trước cửa phòng ngủ.

Anh hít một hơi thật sâu, rồi từ từ mở cửa...

Căn phòng rất yên tĩnh, hương hoa thoang thoảng, Tô Tiểu Manh đang nằm tren chiếc giường lớn màu trắng.

Cô đang nằm ngửa với cái bụng nhô cao hơn một tầng.

Nhìn thấy cô ngủ không yên ở nơi đó, Ân Thời Tu xoa trán, l*иg ngực nhất thời hỗn loạn, tâm tình có chút bất ổn.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, anh tiến lại gần.

Cô vẫn là cô gái dễ thương của anh, nhưng mặt, cổ và tay của cô... đều bị thương.

Nhất là trên cổ tay kia, hai vòng tròn đỏ tươi vẫn còn hằn vết máu...

Trái tim chao đảo này cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng cơn đau lại nhanh chóng khiến anh khó thở.

Cảm giác tội lỗi, áy náy và sự đau khổ trong lòng gần như lấn át anh.

"Mạnh Manh..."



Không lâu sau, Ân Thiệu Huy và Chu Mộng Cầm cũng đến biệt thự Nghi Tĩnh.

Trước khi hai người lớn tuổi kịp phát ra âm thanh, Đan Minh Lãng đã lao tới khi nhìn thấy anh trai mình.

"Anh ơi... chúng ta chết chắc rồi! Huhu..."

"..."

"..."