Tô Tiểu Manh say rượu quá độ, đến khi tỉnh dậy vẫn thấy choáng váng đau đầu, cả người rã rời, lại còn có xanh tím từng vệt trên người.
Cô còn không suy nghĩ nhiều, chỉ khó hiểu làm sao say rượu xong lại lăn lộn bản thân thành thế này.
Sau đó cô còn gặp chú của bạn thân mình, không ngờ lại là một chàng trai rất soái, không phải người lớn tuổi nghiêm nghị có râu hay bụng bia như cô nghĩ.
Có điều, tại sao cô cảm giác Ân Thời Tu rất rất quen thuộc, từ thân hình, giọng nói, điệu bộ của anh….
——————
"Tô Tiểu Manh, đêm đó chúng ta..."
Ân Thời Tu nói một câu dọa cho cô tỉnh ngủ.
Anh là bạn tốt của chú nhỏ, đã ba mươi hai tuổi, chính là một quyền quý chân chính ở kinh thành, cô chỉ là một người nhỏ nhoi càng không dám trêu chọc.
"Chú à, chú xem lúc đó đầu óc cháu có chút ngu ngốc, chỉ có thể xem như là phần dưới hoạt động, mà cháu cũng mê man, cái gì cũng không nhớ rõ, hay là làm lại được không?"
"... Được."
Ba tháng sau, qua lời cháu gái anh biết được Tô Tiểu Manh mang thai.
"Cháu phải sinh đứa bé này! Không được càn quấy!"
"Chú à, cháu chỉ là muốn ăn lẩu cay..."
"... Được."
Hơn nửa đêm anh đưa cô ra cửa hàng để lấy nguyện liệu nấu ăn, tay chân lạnh muốn đông cứng.
"Chú, cháu không muốn sinh nữa, cháu sợ, nó động quá! Cháu đau..."