Khi âm thanh quen thuộc kia vang lên, thân thể của tất cả mọi người hoàn toàn cứng đờ, trong một nháy mắt đó, bọn họ hoài nghi rằng liệu có phải mình đã nghe nhầm không?
Giọng nói kia... Là Lâm Thiệu Huy sao? Điều này sao có thể xảy ra được chứ! Tên kia, đáng lẽ đã phải chết ở trong tay của Cuồng thần Huyết Ngục mới đúng.
Tất cả mọi người vô cùng kinh dị nhìn lại, lại đột nhiên nhìn thấy sau khi phòng họp mở ra, Lâm Thiệu Huy mà tất cả mọi người đều nghĩ là đã chết thành trăm mảnh ở bên trong phòng họp, lại đột ngột đứng ở cửa.
Ánh mắt lạnh lẽo như đao, nhìn chằm chăm về Hoàng Phủ Hiên.
Đây là chuyện không có khả năng!
Toàn trường đều xôn xao, tất cả mọi người đều giống như gặp quỷ!
Cuồng thần Huyết Ngục đã đi vào, vì sao thằng nhóc này còn có thể toàn thân nguyên vẹn mà đi ra ngoài được?
Không đúng, điều này chắc chắn không đúng!
Đến cùng là sai sót ở chỗ nào!
Lúc này, tất cả mọi người đều sắp sợ đến mức tè cả ra quần, một màn trước mắt này đối với bọn họ mà nói, quá mức quỷ dị Vì sao thằng nhóc này lại không có việc gì?
Toàn bộ hành lang lập tức yên tĩnh, im ắng, thân thể của tất cả mọi người đều đang điên cuồng run rẩy, chỉ vì một màn trước mắt này quá chấn động, thật giống như một người bệnh ung thư giai đoạn cuối đã sắp chết, đột nhiên trong vòng một đêm lại hoàn toàn khôi phục!
Quả thực là kỳ tích
Bây giờ Lâm Thiệu Huy ở trong mắt của bọn họ, chính là như vậy.
Một người vốn nên chết không toàn thây, kết quả lại không hề tổn hao một sợi tóc nào cả, nghênh ngang đi ra từ trong phòng họp.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói, đã rất rung động và là chuyện không thể xảy ra!
Đến cả đám người Bạch Tổ Y, lúc này cũng ngày ra như phỗng, không thể tin được Lâm Thiệu Huy vậy mà lại có thể sống sót. “Anh, vì sao anh không chết?” Cằm của Hoàng Phủ Hiền đều sắp rơi xuống đất mất rồi, con mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.
Anh ta khó mà chấp nhận được một tình huống bất ngờ và ngạc nhiên như thế này. “Tôi đã nói, tôi là Vương của Huyết Ngục. Lâm Thiệu Huy mỉm cười nói.
Cái gì!
Sắc mặt của đám người đều thay đổi, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám.
Thắng nhóc này còn muốn làm màu sao?
Chuyện cho tới bây giờ, tất cả mọi người vẫn là không thể tin nổi, thằng con rể phế vật của nhà họ Bạch, một tên ăn bám vô dụng, vậy mà lại là người đàn ông mạnh nhất cao quý kia!
Điều này, tuyệt đối không có khả năng!
Không đúng, thằng nhóc này chắc chắn là thừa dịp Cuồng thần Huyết Ngục và đám người Chiến thần Long Hổ hỗn chiến để chạy tron!
Hoàng Phủ Hiên hét lớn một tiếng, trong mắt hiện ra sự ác độc: “Thằng nhãi kia, anh cho rằng như vậy thì có thể lừa gạt chúng tôi sao?” “Người tới, bắt anh ta lại! Đừng để anh ta chay!"
Nghe xong lời này, mọi người đều hiểu rõ, trên mặt là nụ cười lạnh lùng, khinh bỉ.
Sau đó, Tư Mã Thiên Quang trực tiếp nhanh chân đi lên, sau đó giận dữ căm tức nhìn Lâm Thiệu Huy, trong mắt lộ ra sự rét lạnh! “Đánh gãy chân anh ta đi! Để tôi xem xem, anh ta có thể chạy như thế nào!”
Những người khác cũng vô cùng kích động, vội vàng mệnh lệnh cho vệ sĩ của mình, muốn đánh Lâm Thiệu Huy thành tàn phế.
Đây chính là một cơ hội để lấy lòng Cuồng thần Huyết Ngục, sao có thể bỏ lỡ được cơ chứ!
Ram!
Vừa dứt lời, cửa chính đã bị đẩy ra!
Cuồng thần Huyết Ngục dẫn đầu đi ra, trên mặt bừng bừng sát khí.
Nhìn đến đây, Hoàng Phủ Hiên lập tức mừng rỡ như điên, vội vàng nói: “Ngài Cuồng thần, cái thằng chết tiệt này muốn chạy trốn, nhưng đã bị chúng tôi ngăn cản, ngài nhanh gϊếŧ anh ta đi!”
Thấy vậy đám người Bạch Tổ Y, Trịnh Hồng Liên, Diệp Vô Nhai đều vô cùng lo lắng, vô cùng khẩn trương nhìn Cuồng thần Huyết Ngục.
Bởi vì bọn họ đều biết, chỉ cần một câu nói tiếp theo của Cuồng thần Huyết Ngục, liền có thể quyết định sống chết của Lâm Thiệu Huy!
Thế nhưng!
Cuồng thần Huyết Ngục nhìn Lâm Thiệu
Huy một chút, rồi ánh mắt lại quay về trên người của Hoàng Phủ Hiên: “Anh muốn anh ta chết sao?"
Cuồng thần Huyết Ngục, vậy mà tại hỏi thăm ý kiến của anh ta sao?
Hoàng Phủ Hiên quả thực kích động đến mức gương mặt ửng hồng, sau đó điên cuồng gật đầu: "Đúng đúng đúng, tôi hận không thể chém anh ta thành trăm mảnh!”
Lúc này, sắc mặt của Cuồng thần Huyết Ngục lập tức u ám như đáy biển sâu, trầm giọng nói: “Tôi mới hợp tác với ngài Thiệu Huy, anh liền muốn tôi gϊếŧ người hợp tác của mình sao?"
Âm!
Một câu, tựa như sấm sét giữa trời nắng, hung hăng đánh vào trong đầu óc của mọi người, khiến cho những người ở đây như bị điểm huyệt.
Toàn thân run rẩy!
Người... người hợp tác!
Thắng nhãi này rõ ràng đã vũ nhục Vua Huyết Ngục, thế nhưng Cuồng thần Huyết
Ngục không những không gϊếŧ anh ta, ngược lại còn muốn hợp tác với anh ta sao?
Là do bọn họ điên rồi, hay là do Vua Huyết Ngục điên rồi? “Hiểu lầm giữa Huyết Ngục và ngài Thiệu Huy đã được giải trừ, từ nay về sau Huyết Ngục và ngài Thiệu Huy đây chính bạn bè.”
Cuồng thần Huyết Ngục hừ lạnh một tiếng, nói: “Từ hôm nay trở đi, nếu là kẻ thù của ngài Thiệu Huy, thì chính là kẻ thù của Huyết Ngục chúng tôi!”