Trước khi kết hôn với Trần Mục Quân.
Tôi có một người bạn trai mà tôi đã hẹn hò được ba năm.
Tên anh ta là Chu Tề.
Chúng tôi là bạn cùng lớp đại học.
Tôi học hội họa, anh ta học thiết kế, cả hai chúng tôi đều học nghệ thuật và có nhiều tiếng nói chung.
Tôi đã nghe tên của Chu Tề khi mới học đại học.
Ảnh của anh ta đã được đăng lên trang tuyển sinh web chính thức của trường chúng tôi được một năm rồi, lại còn là nam thần sân cỏ của trường chúng tôi.
Nhưng Chu Tề trông không giống một sinh viên nghệ thuật, anh ta thông minh và sáng sủa, còn thích chơi bóng rổ.
Chỉ cần buổi chiều không có tiết học, người ta sẽ thấy anh ta mặc đồng phục chơi trên sân, vẻ ngoài đẹp trai hào hoa đã thu hút rất nhiều nữ sinh, được một chàng trai hào hoa như vậy thích hẳn là một chuyện đáng tự hào. Nhưng thực tế lại không phải.
Chu Tề là một cậu bạn rất trẻ con.
Anh ta không bao giờ từ chối lời tỏ tình của mấy cô gái.
Cũng vì điều này mà chúng tôi đã vô số lần cãi nhau.
Tôi cũng đã khóc mấy lần.
Người xin lỗi trước là Chu Tề, và cũng chính anh ta lại tiếp tục mắc lỗi.
Cuối cùng, vào đêm trước ngày tốt nghiệp.
Sau khi tôi biết chuyện Chu Tề nghe theo sự sắp đặt của gia đình và chọn ra nước ngoài cùng một cô gái khác, tôi đã chia tay anh ta.
"Từ nhỏ anh đã lớn lên cùng cô ấy, người nhà cho cô ấy đi cùng anh là bởi vì lo lắng thôi. Sao em cứ phải suy nghĩ nhiều vậy? Chẳng qua là em không đủ tin tưởng anh thôi."
Hôm sau, Chu Tề và tôi cãi nhau.
Anh ta vẫn chọn đáp chuyến bay ra nước ngoài, hơn một năm chúng tôi gần như không liên lạc, không ngờ nửa năm sau ngày cưới của tôi, anh ta lại quay về.
"A Ôn."
Chu Tề trông vẫn như trước, lúc gọi tên tôi, ánh mắt của anh ta lập tức sáng bừng lên, toàn thân tràn đầy tinh thần trẻ trung.
"Đã lâu không gặp, A Ôn, anh về rồi."
Định mệnh, đôi khi nó thật kỳ diệu.
Tôi quan sát bọt trong cốc tan đi, để lộ màu sắc ban đầu của chất lỏng.
Chu Tề ngồi đối diện với tôi.
Hỏi thăm tình hình của tôi.
Tôi nói mình vẫn ổn.
Cuộc đối thoại và bầu không khí thực sự có hơi khó xử.
Tôi nghĩ một lúc, hỏi anh ta về lúc nào, và tại sao lại tìm thấy tôi ở đây.
"Hai ngày trước nghe nói ngươi mở phòng thu, cho nên cùng bạn bè hỏi địa chỉ phòng thu của ngươi, định tới thử vận may, không ngờ ngươi lại mở phòng thu ở đây."
Studio của tôi gần trường đại học mà chúng tôi đã học trước đây.
Mọi người đều biết rằng tôi và Chu Tề đã yêu nhau trước đây.
Chúng tôi cũng có nhiều bạn bè chung.
Nhưng không hiểu sao họ đều cho rằng tôi mở studio gần trường đại học là vì còn hoài niệm gì đó, ngay cả Chu Tề cũng hiểu lầm.
Tôi cười nói: "Sở dĩ tôi mở studio này là vì trước đây có một đàn em khóa dưới hạ giá nhượng lại cho tôi, tôi mới tiện tay kinh doanh, hơn nữa... Tôi cũng đã kết hôn rồi."
Nụ cười của Chu Tề ở phía đối diện lập tức đông cứng lại.
Tôi thấy mặt anh ta tái đi một lúc, sau đó anh ta lắp bắp: “Anh, anh biết.” Anh ta gãi đầu chuyển đề tài.
"Nghe nói studio của em đang tìm giáo viên, em thấy anh có thể làm được không?"
Lần này đến lượt tôi thắc mắc.
Chu Tề giải thích: "Chỉ là đúng lúc anh được rảnh hai tháng, muốn tìm một công việc bán thời gian." Tôi không muốn đồng ý.
Với mối quan hệ trước đây của tôi với Chu Tề.
Bây giờ dù thế nào khi gặp mặt, chúng tôi cũng nên giữ khoảng cách, Chu Tề không thích hợp để làm giáo viên phòng thu của chúng tôi.
Chu Tề: "Thích hợp hay không, chẳng phải nên xem năng lực sao? A Ôn, em còn chưa để anh dạy, sao đã vội nói anh không thích hợp? Hay em đang lo lắng cái gì?"
Tôi:
“Được, vậy ngày mai anh lên lớp thử đi.” Chu Tề mở miệng cười, vừa đúng giờ cơm tối, anh ta mời tôi cùng ăn cơm.
"Dù gì anh cũng vừa mới trở về, chẳng lẽ em không thể dành thời gian đi ăn với anh một bữa cơm sao?"
Ban đầu Chu Tề và tôi đã chia tay trong hòa bình.
Chưa đến mức cả hai phải quay ra ghét nhau.
Tôi gật đầu.
Chu Tề đưa tôi đến nhà ăn của trường.
Tôi đưa ra một cái cớ hoàn hảo, nói là nhớ hương vị món ăn hồi còn đi học.
Khi đi ngang qua căng tin.
Tôi chợt nghĩ đến Trần Mục Quân.
Không biết anh ấy dạy xong chưa.