Chương 4

Trần Mục Quân không phải là người có nhiều ham muốn, anh ấy nhẫn nhịn và kiềm chế, hiếm khi mất kiểm soát, chúng tôi tôn trọng lẫn nhau, cứ thế mà bình yên trôi qua từng ngày.

Chúng tôi lấy nhau được nửa năm, và cưới nhau trong một ngày.

Không có sự khác biệt.

Một tuần trước.

Tôi đã đi dạo phố mua sắm với Phó Đa Đa.

Tôi gặp Trần Mục Quân tại nhà hàng nơi tôi đang ăn.

Rất đông người.

Thoạt nhìn thì thấy có vẻ như mọi người trong văn phòng hoặc nhóm nghiên cứu đang ăn tối cùng nhau.

Thực ra người thu hút tôi không phải là Trần Mục Quân.

Đó là một nữ sinh bên cạnh Trần Mục Quân.

Cô ấy trông giống Trần Mục Quân.

Cũng giỏi giang tự tin, hào phóng dịu dàng.

Hai người đi cạnh nhau, vừa đi vừa nói chuyện.

Trần Mục Quân hơi nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.

Nhìn từ xa có thể thấy được bầu không khí rất hài hòa ăn ý.

Phó Đa Đa ngạc nhiên: "Đó không phải là chồng của cậu sao? Anh ấy cũng ăn ở đây à?"

"Ừm, đúng vậy."

Cô ấy tặc lưỡi hai lần: "Thảo nào cậu lại chọn nơi này." Thực ra tôi cũng không biết mình sẽ gặp Trần Mục Quân ở đây, cho dù tôi và Trần Mục Quân kết hôn thì cuộc sống của chúng tôi vẫn giống y như trước.

Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi.

Anh ấy không bao giờ hỏi tôi đi chơi với ai.

Tôi cũng sẽ không hỏi, người phụ nữ bên cạnh anh ấy đêm nay là ai, mặc dù trái tim tôi không hiểu sao lại bị nghẹn lại.

Thế rồi tôi chợt nhận ra rằng biểu hiện giả dối về một cuộc hôn nhân yên bình thật nhàm chán, có những lúc tôi nghĩ, tôi và Trần Mục Quân không hề yêu nhau mà lại ở bên cạnh nhau.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một ngày nào đó Trần Mục Quân gặp được tình yêu đích thực của đời mình? Tôi đã sớm có câu trả lời cho câu hỏi này, đó là: nhượng bộ.

Chỉ đáng tiếc là tôi chưa bao giờ thấy Trần Mục Quân có cái gọi là tình yêu đích thực. Sau một lần tôi đi nghe một trong những lần giảng dạy cua anh ấy, tôi chợt nhận ra.

Có lẽ... vật lý chính là tình yêu đích thực của Trần Mục Quân.

Là giáo sư hàn lâm trẻ tuổi nhất trong trường.

Các bài giảng của Trần Mục Quân luôn rất khó nhằn.

Mặc dù nhiều người đi nghe là vì gương mặt của anh ấy.

Nhưng không thể phủ nhận rằng,

Nhìn vào một khuôn mặt như vậy giảng về vật lý trên sân khấu.

Những thứ tối nghĩa và nhàm chán đó không đến nỗi không thể chịu nổi.

Rốt cuộc Trần Mục Quân bị ám ảnh bởi vật lý đến mức độ nào vậy?

Quên ăn là chuyện bình thường.

Thậm chí có khi anh ấy còn ở trong phòng thí nghiệm cả tuần không về nhà.

Chuyện này khiến Phó Đa Đa không khỏi nghi ngờ.

"Không phải chứ, ở tuổi như sói như hổ của Trần Mục Quân, vật lý còn hơn vợ đẹp sao?"

Tôi:

“Tớ nghi ngờ anh ấy đang chơi gái bên ngoài.”

Nhưng tôi không có bằng chứng.

"Vậy còn tốt. Trước đó tớ từng nghe bố mẹ Trần Mục Quân nói, có những khi anh ấy còn mười ngày nửa tháng không về nhà, chỉ chuyên tâm làm thí nghiệm."

"Chậc chậc chậc, đây chính là kết cấu khó phá bỏ, nằm ngoài tầm với của người phàm rồi." Phó Đa Đa than thở đôi câu.

Sau đó ôm lấy tôi: "May mà cậu còn có tới hahahahaha."