Chương 34: Hôn môi là một chuyện đáng sợ – P.2

Chuyện đầu tiên sau khi bước lên năm thứ hai:

phát tiền.

Tô Ái Ái thật không ngờ cô ngốc nghếch như vậy mà cũng có thể có được một suất học bổng, nhưng nói chung khi nói đến đại học người ta đều bảo sinh viên nữ hầu như là chăm chỉ hơn sinh viên nam. Trong phòng vẫn còn có một người nữa được học bổng, là Tiểu Mỹ, Ái Ái đạt loại hai, còn cô nàng đạt loại ba,

Hai người vô cùng vui vẻ đi tới phòng tài vụ lĩnh tiền, lần đầu tiên tự bản thân kiếm được tiền đâu có dễ, hơn nữa Ái Ái còn là một con quỷ nhỏ tham tiền, ôm bọc tiền màu hồng hồng trong ngực, miệng cũng cười đến há cả ra, lại còn phải cúi đầu làm ra vẻ khiêm tốn gương mẫu.

Người phát tiền nói: “Sau này tiếp tục cố gắng!”

Tô Ái Ái gật đầu thật mạnh.

Người phát tiền còn nói: “Haiz, thực ra thì, thành tích của cháu và bạn Tiểu A cùng lớp cũng không khác nhau mấy, nhưng người ta lại cao hơn vài điểm, hơn nữa bạn ấy lại là học sinh nghèo vượt khó, điều kiện của cháu cũng không tệ, loại nhất giành cho bạn ấy nhé!”

Tô Ái Ái vẫn đang trong trạng thái gật đầu mạnh, nhưng khi nghe kĩ lại, ấy, không đúng, lúc này mới ngẩng đầu lên.

Cô nhìn vào đôi mắt đầy ý khuyên bảo nhẹ nhàng của người phát tiền, thôi, bỏ đi bỏ đi, ai bảo người ta cao hơn cô vài điểm, ai bảo người ta lại là học sinh nghèo vượt khó, cũng không dễ dàng gì, bây giờ cô được cầm nhiều tiền như vậy đã là không tệ rồi.

Về phòng, Đường Đường và lão Tiền, hai người không có học bổng nhưng còn có vẻ vui hơn cả người có học bổng, bốn người tham ăn đã liên hoan mấy bữa liền, còn dựa vào học bổng loại cao hay loại thấp để phân chia quy mô của bữa ăn, phân ra thành từng bữa, ngày hôm nay ăn bánh chẻo Đông Bắc, ngày mai thì Ba Thục Nhân Gia… Một chút học bổng thì có thể nhiều đến mức nào? Chẳng mấy chốc đã ăn thấy đáy. Ăn nhiều đến mức hết cả thẻ cơm tháng này,, Tô Ái Ái không thể làm gì khác hơn là mặt dày đi ăn ké của Âu Dương, Âu Dương công tử nói: “Ái Ái cô nương, em đúng là đồ trọng bạn khinh sắc, ăn đến mức cả khớp xương cũng không còn mới nhớ tới anh!” Ái Ái cô nương vừa uống yakult Âu Dương mua cho cô sau khi ăn xong vừa lau miệng: “Tục ngữ nói điều tốt là phải chia sẻ với mọi người, em đem học bổng của mình đưa cho anh cầm, sau đó anh đưa học bổng của anh cho em cầm nhé?” Âu dương gõ lên trán cô, lườm: “Em đúng là học sinh giỏi của Lỗ Tấn tiên sinh đấy, phát huy “chủ nghĩa đổi trác” thật là lâm li tinh xảo nha!”

Vài ngày sau, lão Tiền tức giận xông vào phòng, vừa đẩy cửa ra đã bắt đầu kêu gào: “Ái Ái, cậu có biết ai được học bổng loại nhất không?”

Tô Ái Ái đang đọc tạp chí, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Biết, là Tiểu A cùng lớp!”

Lão Tiền tiến lên vài bước giật tờ báo trong tay cô ra: “Vậy cậu có biết tại sao người ta lại được không?”

Tô Ái Ái nghiêng người vươn tay ra muốn cướp lại tờ tạp chí, tay lập tức bị lão Tiền tóm được, hết cách, đành phải tức tối nói: “bạn ấy cao hơn tớ vài điểm.” Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm.

Wow, Takizawa Hideaki đẹp trai quá!

Lão Tiền “Bộp” một tiếng đập thẳng tờ tạp chí xuống mặt bàn, Ái Ái định đưa tay ra cứu vớt Takizawa Hideaki, nhưng năm móng vuốt của lão Tiền trong nháy mắt đã đặt lên khuôn mặt cực kì đẹp trai kia, Tô Ái Ái cảm thấy thật đau lòng!

Lão Tiền nói với giọng đầy căm phẫn: “Tớ hôm nay gặp được mấy người bạn cùng lớp, mấy người đó nói thực ra Tiểu A kia điểm thi cũng chỉ bằng cậu mà thôi, sau đó người ta biết người ganh đua với người ta là cậu, cho nên ngay lập tức đi tới văn phòng thầy giáo đòi phúc tra bài thi, bản thân cô ta thấy bài của mình không lên được điểm nữa bèn lấy bài của cậu, vừa nhìn đã chỉ ra ngay được một lỗi sai trên bài thi, kiên quyết bắt phải hạ vài điểm của cậu xuống!”

Đường Đường ngồi bật dậy: “Oài, lại có chuyện như vậy sao?”

Năm móng vuốt của lão Tiền đấm lên đấm xuống N lần trên gương mặt của bạn Takizawa Hideaki, giống như đã thành con nghiện, mắng: “Mẹ nó, thật chưa từng thấy người nào bỉ ổi như vậy!”

Tô Ái Ái ngẩn người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai đã bị tàn phá đến méo xẹo của Takizawa. Ồ! Đúng là vô cùng quá đáng!

Nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, cô nói: “Người phát tiền nói cô ấy là học sinh nghèo vượt khó mà…” Nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Mỹ: “Tiểu Mỹ cũng nghe thấy, phải không?”

Tiểu Mỹ gật đầu: “Người ta nói là hoàn cảnh gia đình khó khăn lắm, nên nhường cho bạn ấy mà!”

Lão Tiền tiếp tục đập bàn: “cái shit! Cô ta mà khó khăn gì chứ, cô ta dùng toàn bộ số tiền học bổng của mình để mua một chiếc MP3 mới!”

Đường Đường kéo Ái Ái: “Ái Ái, đi, đi đòi tiền về, chúng ta cũng đi phúc tra bài thi xem sao!”

Chênh lệch ở đây là tới một nghìn đồng đấy, trị giá hai bữa cơm ở Ba Thục Nhân Gia lận, đến lúc đó cầm tiền đến mời Âu Dương uống mười mấy chai Yakult vẫn còn thừa đầy, Tô Ái Ái cũng bật dậy, một tay đập xuống mặt bàn: “Phải đòi tiền về!”

Tiểu Mỹ suy nghĩ một chút: “Tiền thì đã tiêu rồi, đi đâu mà đòi đây, thực ra tiền không quan trọng nhưng học bổng này sau này còn được viết vào trong hồ sơ đấy, loại hai và loại nhất khác nhau rất nhiều! Chí ít cũng phải được tờ giấy khen!”

Tô Ái Ái đi giày, ưỡn thẳng lưng: “Được lắm, đi đòi tiền trước, nếu không được tiền thì cũng phải được giấy khen.”

Một giờ sau, Ái Ái ủ rũ về phòng: “Tớ mới đi vào chưa bao lâu thì Tiểu A đã tới, thầy giáo chủ nhiệm của bọn mình nói, tiền thì cũng đã phát rồi, phải có tinh thần nhường nhịn nhau, giấy khen cũng đã viết rồi, lần sau nhất định sẽ chú ý hơn!”

Trong phòng lại bắt đầu ầm ĩ như một cái chợ, lão Tiền nói: “Ái Ái, cậu có muốn đi kiện không?”

Đường Đường nói: “chúng ta cùng đi kiện!”

Tiểu Mỹ nói: “Chúng ta viết thư cho ban giám hiệu.”

Tô Ái Ái lắc đầu, cô lau mặt cho Takizawa, chầm chậm nói: “Người phát tiền nói kết quả đã

vào sổ rồi bây giờ không thay đổi được nữa. Tớ sẽ không đi phúc tra bài của cô ấy, cô ta đã làm không có nghĩa là tớ cũng sẽ làm theo cô ta! Tớ sẽ nhường cô ta lần này, lần sau cô ta đừng có nghĩ đến chuyện phúc tra bài của tớ lần nữa! còn bảo tớ nhường nữa, không có cửa đâu.” Tô Ái Ái nghĩ lại cũng thấy tức, giọng càng ngày càng cao vυ"t, nhưng đến câu “không có cửa đâu” cuối cùng kia thì chẳng còn sức mà hét nữa.

Cô ôm tạp chí nằm lên giường lão Tiền, giở giở, lại cười lên như AQ: “Suy cho cùng chúng ta

cũng đã ăn nhiều như vậy rồi, nếu cầm được học bổng đó, không chừng dạ dày cả đám đều biến thành dạ dày lợn mất, bỏ đi, chúng ta đều đang giảm béo mà!”

Mọi người cũng cười phá lên, lão Tiền đang tháo trang sức, mắng cô: “Phòng của cậu toàn là người nghèo thôi!”

Tô Ái Ái “A” lên một tiếng, một tay gấp tạp chí lại: “Haiz, đúng là kiếm được một đồng không phải là dễ.”

Các cô gái trong phòng 513 lại bắt đầu cười vui vẻ.

Tô Ái Ái về sau cũng đem chuyện này kể lại cho Liệt Tình nghe

Liệt Tình nghe xong nói: “Hừ, trên đời này lúc nào cũng có những con người như vậy! Dám động đến tớ thì hãy đợi đấy, bà đây sẽ nhớ kỹ cả đời, mười năm sau sẽ quay lại báo thù, cô ta đừng nghĩ đến có một ngày được yên thân.”

Tô Ái Ái lắc đầu: “Nhớ lâu như vậy có phải là tự làm khó mình không?” Suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Liệt Tình, vì sao chúng ta chưa đi lên xã hội, xã hội đã tiến tới rồi?”

Ngày hôm đó, mấy cô gái cũng không nói đi nói lại nhiều. Tô Ái Ái cũng hiểu tuy rằng tất cả mọi người đều nói xã hội phức tạp, đại học chính là một xã hội nhỏ, lúc nào cũng sẽ có những người nhỏ nhen và hay tính toán như thế, nhưng thế giới của cô vẫn rất đơn thuần, cũng tình nguyện nghĩ người khác là người tốt, ví như Liệt Tình, ví như Phương Ca, ví như Âu dương, A Đan, Tô Dương… Nhưng, khi chuyện như vậy thực sự xảy ra với mình thì sự trưởng thành cũng sẽ tự nhiên đến với ta.

Những ngày tháng của tuổi hai mươi luôn trôi qua rất nhanh, phiền não về chuyện học bổng ấy rất nhanh đã bị phiền não tình yêu thay thế.

Buổi tối lúc Ái Ái và Đường Đường xuống lầu mua đồ ăn vặt, may mắn thế nào lại gặp được lão Tiền và người bạn trai nghiên cứu sinh đang ngồi dưới tàng cây anh nồng tôi đậm.

Nếu như là Tiểu Mỹ, hai người chắc chắn sẽ chỉ mỉm cười rồi lên phòng, nhưng đây lại là Đường Đường đã coi rình trộm là thú vui thì lại khác. Cho nên hai người sóng vai đứng trên lầu …

nhìn trộm.

Chỉ một lát sau hai người dưới tàng cây bắt đầu hôn môi.

Thực ra, dưới tàng cây ở trước khu nhà ký túc xá nữ mỗi tối đều sẽ không thiếu những đôi nam nữ si tình ngồi đây ôm hôn triền miên, lưu luyến không rời, nhưng đối tượng bây giờ lại là lão Tiền quen thuộc, Tô Ái Ái nhìn thấy khuôn mặt như đang say rượu xuân được ánh trăng chói rọi của lão Tiền, sững sờ đến mức không thể đem cô gái nhu tình như nước trước mắt này và cô gái trong phòng mỗi đêm trước khi ngủ nhất định sẽ “Lạch bạch lạch bạch” vỗ lên chân, thực hiện theo phương thức tự ngược để giảm béo, ngoài miệng luôn thường trực một câu: “Con gái phải yêu đương nhiều một chút!” liên hệ cùng nhau.

Haiz, tình yêu đúng là một chuyện kì quặc!

Lúc lão Tiền về phòng, Đường Đường liền lôi kéo Tô Ái Ái bắt đầu biểu diễn màn thâm tình vừa rồi, Tô Ái Ái dù chết cũng không theo, ngồi trên ghế cười.

Tiểu Mỹ nằm trên giường vừa nhắn tin cho bạn trai vừa cười đến không thở nổi.

Lão Tiền vừa tháo mắt kính vừa tức giận nói: “Cười, cười cái gì, chắc là cậu chưa hôn bạn trai bao giờ ấy!”

Đường Đường dừng lại, hỏi: “Nè, Tiểu Mỹ, khai thật mau, là chuyện từ bao giờ vậy?”

Tiểu Mỹ lập tức đỏ mặt.

Lão Tiền lại quay đầu nói với Ái Ái: “Cậu đấy! Cậu chưa từng bị tên Âu dương kinh nghiệm đầy mình kia bắt chẹt bao giờ đấy chứ?”

Tô Ái Ái ngẩn người, đỏ mặt, rất anh dũng lắc đầu: “Không có đâu, cậu đừng có mà nghĩ lung tung!”

Lão Tiền đeo kính, “à” một tiếng thật dài, cười gian: “Thì ra Ái Ái của chúng ta vẫn chưa có nụ hôn đầu.”

Mặt Tô Ái Ái càng đỏ.

Lão Tiền cười xong, nói rất ý vị: “Dù sao nụ hôn đầu của cậu cũng dâng cho Âu Dương mà thôi.”

Tô Ái Ái và Âu Dương lúc nào cũng trêu chọc nhau ầm ĩ, cũng lắm chỉ là hôn nhẹ vào má mà thôi, tuy biết rằng có thể sẽ thân mật hơn nữa nhưng cũng chẳng nghĩ tới vấn đề nụ hôn đầu hay không, nhớ tới khuôn mặt dưới ánh trăng của lão Tiền, cô vẫn mạnh miệng: “Yêu đương không nhất định là phải hôn môi.”

Lão Tiền lườm cô một cái: “Nằm mơ đi!” Suy nghĩ một chút lại nghiêm túc quan sát Tô Ái Ái lần nữa.

Tô Ái Ái đang sững sờ, khuôn mặt đánh lông mày đậm của lão Tiền đã phóng to trước mắt cô.

Lão Tiền như một chiến sĩ mày rậm tiếp tục nói: “Có điều, Ái Ái à, nếu cậu là nụ hôn đầu thì phải cẩn thận một chút. Những kiểu hồi ức thế này đối với cô gái như cậu rất là quan trọng, hơn nữa, con trai ấy mà, chinh phục được quá dễ thì sẽ không trân trọng đâu.”

Đường Đường hỏi: “Nè, hôn môi như vậy có cảm giác gì?”

Lão Tiền cười phá lên: “Có thích có không, tùy cảm nhận từng người.”

Tô Ái Ái vẫn dừng lại trong trọng tâm câu chuyện, cô hỏi Tiểu Mỹ: “Nếu con trai đã đồng ý hôn rồi thì sẽ không lo xảy ra chuyện nữa à?”

Tiểu Mỹ bỏ sách xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không thể nói như vậy nhưng hôn môi là một kiểu đồng ý ngầm, ý là đồng ý để cho mối quan hệ này tiến xa hơn, sau khi đã có lần dầu thì loại chuyện này càng lúc sẽ càng bình thường, tất nhiên người con trai sẽ càng ngày càng yêu cầu nhiều hơn, cho nên mới nói, chuyện hôn môi là phải cẩn thận một chút mới được.”

Mấy ngày sau, Tô Ái Ái gặp được A Đan đang tiễn bạn gái mới trong vườn trường, A Đan năm nay đã tìm được một đại mỹ nữ, hai người đang trong giai đoạn nồng cháy.

A Đan biết Ái Ái có học bổng tất nhiên sẽ bắt Ái Ái khao trà sữa, Ái Ái vào cửa hàng mua trà sữa, lúc đi ra thì trùng hợp nhìn thấy ánh mắt tạm biệt nhau của đôi trai gái, đưa trà sữa cho A Đan.

Hai người đi trên đường, Tô Ái Ái nhịn không được hỏi: “A Đan, khi con trai hôn con gái có phải đều cảm thấy du͙© vọиɠ chinh phục của mình đã được thỏa mãn hay không? Sẽ không làm chuyện gì có lỗi với đối phương chứ?”

Ngụm trà sữa trong miệng A Đan bị phun ra, khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh, hỏi như châm chọc: “Em gái, Âu Dương… cậu ta…làm gì em rồi?”

Tô Ái Ái dở khóc dở cười, lập tức xua tay: “Không không, anh ấy không làm gì cả, không liên quan gì đến anh ấy hết, em chỉ tiện miệng hỏi thôi!”

A Đan lau lau miệng: “Thực ra cũng không có gì, con trai theo đuổi con gái vất vả như vậy, lúc theo đuổi được rồi tất nhiên sẽ có một chút yêu cầu, chuyện này cũng có nghĩa là người con gái đã đặt anh ta trong mắt, đó không phải là cảm giác đạt được thành tựu sao?” Xoa xoa đầu, nói tiếp: “Hơn nữa, đạo lý là cái đó và con gái đều khó theo đuổi như nhau.”

Tô Ái Ái gật đầu, lão Tiền quả nhiên là rất hiểu con trai, lại hỏi: “Con trai có phải sẽ sinh ra càng nhiều yêu cầu khác cao hơn nữa không?”

A Đan không ngờ tới cô sẽ hỏi như vậy, chỉ biết cười khổ rồi suy nghĩ một chút và gật đầu: “Ai cũng sẽ sinh ra những yêu cầu khác cao hơn mà!”

Tô Ái Ái nuốt xong ngụm trà sữa cuối cùng, gật đầu, nói rất sâu xa: “Hôn môi đúng là chuyện đáng sợ nhỉ?”

Sau đó, rung đùi đắc ý đi luôn, để lại A Đan dưới làn gió se lạnh cuối hè rùng mình một cái: Âu dương huynh, có phải ta đây nói sai cái gì rồi không?

Tô Ái Ái vì chuyện này mà xấu hổ mấy ngày trời không dám gặp mặt Âu Dương, lúc gặp lại Âu dương là ở trong hội nghị khai giảng của câu lạc bộ văn nghệ.

Sau khi kết thúc chương trình, Âu Dương đưa Ái Ái về kí túc.

Tô Ái Ái đi trên đường nói với vẻ rất đáng thương: “năm ngoái lúc em vào trường thì gọi người ta là chị, năm nay người ta vào trường đã gọi em là chị rồi! hèn chi năm ngoái khi em gọi người ta là chị ánh mắt của người ta lại buồn bã như vậy!”

Âu Dương cười nhéo má cô: “Em nhiều chuyện quá, anh cũng bị người ta gọi là anh mà.”

Ái Ái không phục, lườm anh một cái: “Anh là chủ nhiệm câu lạc bộ cơ mà, đừng tính toán nữa, có bao nhiêu cô em xinh tươi đi theo anh gọi anh ơi, anh ơi kìa!”

Âm cuối được kéo thật dài lập tức khiến Âu dương mỉm cười, từ trong túi móc ra một chiếc kẹo bạc hà, đầu tiên là xé vỏ một chiếc nhét vào miệng Ái Ái, rồi sau đó mới tự bóc cho mình.

Trong miệng Tô Ái Ái bị nhét kẹo, chỉ phát được ra những tiếng ú a ú ớ mà thôi.

Haiz, tên Âu Dương này, lúc trước cô cứ buồn rầu mãi vì khi ở bên nhau cô và anh chỉ biết cãi nhau ầm ĩ, đột nhiên lúc này cô lại cảm thấy không hẳn là kinh khủng như thế.

Hãi người lại trêu chọc nhau cho tận đến khi đi đến trước khu kí túc nữ, đây là vùng đất đáng sợ nhất trong suy nghĩ của Tô Ái Ái, cây tình nhân ở ngay bên cạnh, không để ý một chút mà bản thân đã biến thành nhân vật chính từ bao giờ rồi?

Tô Ái Ái khoát khoát tay: “bạn nhỏ Âu Dương, em lên nhé!” Chuẩn bị nhấc chân!

Âu dương kéo Ái Ái lại: “bạn nhỏ Ái Ái, có phải bạn đã quên làm gì rồi không?”

Đồng tử Ái Ái đảo quanh mấy vòng suy nghĩ một chút bèn vươn tay ra, nhón chân, vỗ vỗ đỉnh đầu Âu Dương, không biết coi anh là cún con hay là con trai mình, cười: “Được rồi, được rồi, ngủ ngon!”

Vỗ đầu người ta xong rồi đi luôn.

Âu dương mỉm cười, đứng nguyên đó tức giận gọi: “Tô Ái Ái, quay lại, quay lại đây!”

Tô Ái Ái không có cách nào khác, rất miễn cưỡng xoay người, bước từng bước nhỏ quay lại đó, cộc cằn hỏi: “Để làm gì?”

Âu Dương không giận cũng không ầm ĩ, buồn cười, khuôn mặt mỉm cười trong bóng đêm phóng điện đến mười phần, kéo tay cô, dịu dàng hỏi: “Em nghĩ để làm gì?”

ở đây, trong một đêm cuối hè, xa xa, có một nam sinh ở tầng một khu kí túc nam cởi trần cầm chậu rửa mặt đi tắm, “bình bịch bình bịch” tiếng chạy trên hành lang vang dội. gần đây, dì quản lý hắng giọng nói: “Sắp tắt đèn nhé!” Không biết là khu nào, giọng nam cao rống lên: “Chết cũng phải yêu…” Âm cuối bị cắt đứt như bất ngờ bị người ta bóp cổ. Khu ký túc nữ lập tức bị tắt đèn, tiếng chậu rửa mặt bắt đầu “choang choang loảng xoảng”, rất nhiều người “A” lên một tiếng, toàn bộ đèn trở nên đen sì…

Gió đêm bất chợt làm xào xạc tán lá, khuôn mặt tinh tế của người nọ kéo dài, rực rỡ dưới ánh trăng mờ ảo, môi mỏng màu hồng, lông mày rõ ràng, ánh trăng đột nhiên chiếu rõ lên khóe môi cao vυ"t đó.

Rốt cuộc là hôn hay không hôn? Tim Tô Ái Ái đập thình thịch, trong đầu một trận chém gϊếŧ đang diễn ra.

Đầu Âu Dương tiến tới rất gần, mùi hương bạc hà tràn đầy không gian xung quanh, theo làn gió đêm tiến thẳng vào trong tim

Không phải chứ, hôn thật sao?

Tô Ái Ái là một người nhát gan, con quỷ hay xấu hổ,Tô Ái Ái này nghiêng đầu sang một bên, môi Âu Dương chạm lên má cô, bên má đó thoắt cái đỏ rực lên, rồi màu đỏ lan ra cả khuôn mặt/

Tô Ái Ái không dám ngẩng đầu, vội vàng lẩm bẩm: “Ngủ ngon!”

Con thỏ nhỏ nhảy càng nhanh hơn, chạy nhanh trên cầu thang rồi biến mất không thấy đâu nữa

Âu dương đứng ở dưới khu nhà ký túc nữ thở dài, chậm rãi đút hai tay vào túi quần, lòng bàn tay vẫn ấm áp như thế, trên môi vẫn còn dư vị mềm mại của da thịt cô…

Nhưng bạn học Âu Dương đáng thương đến bây giờ vẫn không biết nguyên nhân tại sao Tô Ái Ái không chịu tiếp nhận mình!

Bạn học Âu Dương… Ông trời sẽ phù hộ cho bạn!

Con thỏ nhỏ Tô Ái Ái ngồi trên bậc thang đen kịt, sờ lên nửa bên mặt nóng bừng của mình, dường như ngay cả hàm răng cũng bị lửa thiêu đốt…

Liệt Tình, dường như chúng ta khi đó đều ngại ngùng như vậy. Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm nhau,lần đầu tiên hôn môi… Sau đó, rất rất lâu sau đó tớ đột nhiên nhớ về những cái lần đầu tiên như vậy, hồi tưởng về nỗi xấu hổ khi ấy. Tớ thường nghĩ, nếu như lúc đó tớ có thể dũng cảm một chút mà ôm lấy cậu thiếu niên đầu tiên kia, nếu như khi ấy tớ có thể liều lĩnh hôn lên đôi môi đó… Tớ thường nghĩ đến những cái nếu như như vậy, thế nhưng loại nếu như này cũng giống như những cái lần đầu tiên kia, giống như một chút ngại ngùng năm ấy, dần dần đã biến mất hoàn toàn…

_________________