Đó là lời đối thoại đầu tiên của buổi chiều.
Tô Ái Ái đứng ở cạnh bàn ăn lựu, lúc còn ở nhà đều là mẹ Tô bóc tách sạch sẽ rồi đưa cho cô ăn, nhưng cô không hề biết thì ra ăn lựu lại là một việc phiền phức như vậy, bóc từng lớp từng lớp vỏ, rồi lại tách từng tép từng tép một ra, thứ nước màu hồng hồng trong đó chảy ra tràn đầy trên tay cô, còn chui cả vào trong móng tay nữa.
Tiểu Mỹ ngồi trên giường đan áo len cho bạn trai, ánh mặt trời
ấm áp chiếu trên que đan bằng inox sáng chói.
Đường ĐƯờng quăng tạp chí xuống rồi thở dài thườn thượt: “Nếu như tớ có người yêu, tớ cũng sẽ đan áo len cho anh ấy!”
Lão Tiền đang kẻ lông mày, lại đi hẹn hò, cô đổi màu kẻ mắt, cười khẽ: “Giỏi thật đấy, nếu như tớ yêu một người, kết hôn với anh ta cũng được, nhưng giặt quần áo, nấu cơm, những chuyện như vậy thì đừng tìm tớ.”
Tô Ái Ái tách được vài tép lựu rồi xếp vào trong chiếc chén Thanh Hoa, thịt lựu màu hồng nhạt lấp lánh lên một thứ ánh sáng óng ánh, cô tiếp tục bóc thêm một vài tép nữa, vừa vặn làm tay dính đầy nước.
Cô nói: “Nếu tớ yêu một người, tớ sẽ tách cho anh ấy cả một quả lựu.”
Nếu như cô yêu một người, cả một buổi chiều cô sẽ ngồi thế này, tinh tế tách cho anh cả một quả lựu, sau khi cắt đôi quả lựu ra, bóc từng tầng từng tầng lớp màng màu trắng ra, sau đó bóc từng tép từng tép, mỗi tép lựu nhỏ đều có một hạt lựu bé xíu bên trong.
Chỉ là, người kia đang ở đâu đây?
Điện thoại di động rung lên, Tô Ái Ái rửa tay, là tin nhắn của Tô Dương, bắt đầu từ ngày hôm qua, sau khi cô đồng ý nhận lời làm bạn gái cậu, điện thoại di động của cô trở nên vô cùng bận rộn.
Tô Dương hỏi: “Ái Ái, đang làm gì vậy? Ăn cơm chưa? Bắt đầu từ hôm qua, tớ luôn cảm thấy rất vui vẻ, thực sự rất vui vẻ, cậu thì sao? Có vui không?”
Trong lòng Tô Ái Ái hốt hoảng, nhíu mày nhưng vẫn trả lời: “Ừm, vui lắm. Tớ đang ở trong phòng…”
Tô Dương trả lời tin nhắn rất nhanh, thoắt cái điện thoại lại rung, Tô Ái Ái vẫn đang tách tép lựu, Tiểu Mỹ nói: “Kìa, anh đẹp trai nào nhắn tin kìa, mau đọc đi!”
Mắt Tô Ái Ái liếc nhìn di động, nói: “Chờ chút, tớ tách lựu xong đã.”
Di động vẫn đang rung, Tiểu Mỹ nhảy từ trên giường xuống, nhìn di động, chậm rãi nói: “là điện thoại của Phương Ca đó!”
Tô Ái Ái vội vàng cầm khăn lau tay, cầm điện thoại, hít sâu “Alô” một tiếng.
Giọng nói của Phương Ca vang lên bên tai: “Đang bận à?”
Ái Ái lắc đầu: “Không, rảnh lắm, có chuyện gì không?” cô nhớ tới tin nhắn QQ của Liệt Tình, Phương Ca đã biết rồi sao?
Phương Ca nói: “Tớ ở dưới lầu, cậu rản rỗi thì xuống đây được không?”
Tô Ái Ái nói: “Được, cậu chờ chút!” Vớ tạm chiếc áo khoác, cô vội vội vàng vàng xuống lầu.
Phương Ca đứng chờ ở dưới đó, thấy Tô Ái Ái liền mỉm cười, móc từ trong túi ra một hộp vitamin C Ngân Kiều, nụ cười của anh so với ánh nắng hôm nay còn ấm áp hơn nhiều: “Cho cậu này, hôm qua cậu giống như bị cảm ấy, uống đi!”
Trái tim Tô Ái Ái đột nhiên trở nên ấm áp, đón lấy, đặt vào túi áo khoác, cô hỏi: “Muốn đi dạo một lát không?”
Phương Ca gật đầu, hai người chậm rãi đi trong vườn trường, cây nhãn lại ra hoa nữa rồi, xong quanh có tiếng sinh viên đạp xe, “Kính koong” lướt qua họ.
Tay Tô Ái Ái đặt trên hộp thuốc trong túi áo, trên mặt hộp thuốc vẫn còn lưu lại hơi ấm của Phương Ca.
Cô suy nghĩ rất lâu rồi mới mở miệng: “Cậu biết chuyện của Liệt Tình chưa?”
Phương Ca gật đầu, biểu cảm trên mặt không rõ ràng cho lắm.
Tô Ái Ái cũng không biết nên nói gì nữa, cúi đầu đá đá hòn đá bên chân.
Đi đến gốc cây đa cổ thụ gần sân vận động, Phương Ca mở miệng trước: “Ái Ái, tớ nghĩ con người đôi khi không nên vì tình cảm mà dũng cảm quá. Có khi dũng cảm quá mức sẽ khiến đầu rơi máu chảy đấy.”
Âu Dương hôm qua sau khi đuổi theo cô thì không quay lại bữa cơm nữa, anh nghĩ ngợi rất lâu, có lẽ anh nên làm một vài điều cho cô gái này.
Tô Ái Ái nhịn không được mới hỏi: “Phương Ca, tình yêu…thực sự là có thể quên sao? Đã làm rất nhiều chuyện cho người đó, nói quên là có thể quên sao?”
Bởi vì tình bạn của tuổi trẻ là tình bạn thật lòng nhất, chân thành nhất, cho nên câu hỏi đó mới có thể thốt lên với cậu thanh niên này.
Ánh nắng xuyên qua lùm cây, gió nhẹ làm thổi tung vạt áo, mái tóc xõa trên vai tung bay theo làn gió.
Phương Ca nhẹ giọng nói: “Tớ nghĩ là sẽ không quên, người đã từng thích làm sao có thể quên được? Nhưng tình yêu đó dần dần sẽ chìm xuống, bởi vì mong đối phương được hạnh phúc, cho nên phải chọn cách yên lặng chúc phúc cho người đó!”
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giống như đang nói với chính mình: “Tớ có lúc sẽ nghĩ thế này, giữa người và người có một loại cân bằng rất kì diệu, có lẽ tình yêu là ích kỉ, nhưng ông trời thực sự rất công bằng, ông trời đã định trước sẽ cho cậu gặp ai trước, lại thoáng qua ai đó, nhưng cuối cùng thì cậu cũng sẽ tìm được hạnh phúc của bản thân, chỉ cần không phá vỡ thế cân bằng đó thì tất cả mọi người vẫn sẽ là bạn của nhau, vẫn có thể gặp lại, chỉ cần gặp lại là tốt rồi!”
Gió nhẹ nhàng làm thổi tung mái tóc đen của cậu thiếu niên này, anh nghiêng mặt sang nhìn Tô Ái Ái, ánh sáng trong đôi mắt to tròn vẫn không hề thay đổi, anh nói: “Ái Ái, đôi khi, chỉ yêu thôi là chưa đủ…”
Tô Ái Ái nghiêng mặt sang hướng khác, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mặt trời vẫn luôn ấm áp như thế, còn bầu trời thì vẫn luôn trong suốt như vậy, trong suốt đến mức dường như có thể nhỏ ra nước.
Tô Ái Ái không dám cúi đầu, sợ cúi đầu thì sẽ nhỏ ra nước thật.
Đúng vậy, chỉ yêu thôi là chưa đủ, tuổi niên thiếu thực sự là thời gian nhạy cảm nhất của họ.
Anh ở đây, Liệt Tình ở bên kia, anh sẽ không qua đó, Liệt Tình cũng không thể trở về, cho nên, chỉ yêu thôi là chưa đủ, dù có yêu nhưng cũng không thể ở bên nhau. Giả bộ kiên cường của cô ấy, trách nhiệm khó có thể buông của anh thì ra chính là xa vời như vậy, bọn họ đều biết, cho nên sớm đã lựa chọn.
Còn cô thì sao? Dường như chỉ có mình cô là vẫn chưa trưởng thành.
Nhãn cầu trong suốt của Phương Ca nhìn Tô Ái Ái, giọng nói cũng trở nên dịu nhẹ: “Tô Ái Ái, thực ra tớ đã muốn nói với cậu từ lâu rồi, cậu nhìn cậu đó, cậu là một cô gái tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được một chàng trai tốt, nhất định sẽ gặp được, cậu sẽ đợi được người thuộc về chính mình.”
Cành tay lay động tạo ra những tiếng “xào xạc xào xạc”, Phương Ca tiến lên phía trước, vươn tay, đặt lên vai Tô Ái Ái, suýt nữa Tô Ái Ái ngừng thở.
Cái ôm của Phương Ca không chặt lắm, anh vỗ vỗ lưng cô, là một cái ôm rất hữu nghị, tựa như một người bạn cũ đã lâu không gặp.
Tô Ái Ái cũng vươn tay ra, vỗ nhẹ lưng Phương Ca, đây là lần đầu tiên cô và Phương Ca ôm nhau như vậy. Ở trong vườn trường cổ kính, dưới gốc cây đa lớn xanh rì, trong tiết trời ấm áp của mùa xuân, một cái ôm thuần khiết như vậy, dường như đã là một thời đại rất xa rất xa rồi…
Trong mắt bắt đầu cảm thấy ẩm ướt, anh buông vai cô ra, nói: “Từ từ sẽ đến, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!”
Tô Ái Ái gật đầu thật mạnh.
Lúc đó, họ còn quá ngốc nghếch cho nên không thể lựa chọn những cách từ chối khéo léo, không biết từ chối kiểu gì mới gọi là lấy đại cục làm trọng, họ chỉ có thể lựa chọn cái ôm như thế, nhưng, đây là cái ôm ấm áp đến mức nào cơ chứ!
Tô Ái Ái nói: “Tớ về đây, cậu không cần tiễn nữa đâu.”
Phương Ca gật đầu.
Anh đứng ở dưới tán cây đa cổ thụ, cô từng bước từng bước rời đi.
Nắm chặt lấy hộp thuốc trong túi, đặt tay lên mắt…
Đúng vậy, người mà mình đã từng thích như vậy, làm sao có thể quên.
Đã từng cùng nhau trưởng thành, đã từng mỉm cười với tớ, đã từng trong những ngày tháng tớ mơ mơ màng màng cho tớ một màu sắc huyền bí lấp vào khoảng trống trong tình cảm của tớ, làm sao có thể quên được? Cho dù chưa từng là gì của nhau, tớ cũng sẽ tuyệt đối không quên, tuyệt đối sẽ không quên tâm trạng ngọt ngào khi thích một người, mang theo tình cảm đó, nhất định sau này chúng ta sẽ lớn lên, càng hiểu được cách quý trọng người trước mắt, sau đó, nhất định sẽ hạnh phúc!
Tô Ái Ái không quay đầu lại, cho dù rất muốn nhưng cũng cương quyết không quay đầu, cô chưa từng giống như bây giờ, cô rất muốn cảm ơn Phương Ca mà cô từng thích, một thiếu niên như vậy, chỉ bởi vì có tình cảm tuyệt đẹp đó cho nên cô mới có thể dễ dàng từ bỏ như thế…
Gió xuân nhẹ nhàng của tháng ba thổi qua vườn trường, lại một năm nữa, hoa anh đào lại sắp nở rồi!
Những ngày tháng này, mùa xuân đang gột rửa trên bức tường loang lổ, những hạt mưa đang nhẹ nhàng lướt qua ngón chân của tuổi thanh xuân, là mùa hoa rơi trên đầu vai người qua đường. Lúc này, tớ và cậu, không cố chấp yêu một người, không còn ngây ngô trẻ con, nhất định có thể hạnh phúc.
Sau khi Tô Ái Ái về phòng, lập tức nhận được cuộc gọi của Tô Dương, hỏi: “Ái Ái, cậu vừa đi đâu vậy?”
Tô Ái Ái bóc vỏ thuốc bỏ vào miệng một viên, nói: “Đi xuống lầu lấy đồ”
Tô Dương nói: “A, thế à?” Giọng nói dịu dàng, chắc chắn là rất vui, hỏi: “Ái Ái, cậu nhớ tớ không?”
Tô Ái Ái bất chợt không biết trả lời thế nào, cô rất sợ những câu hỏi kiểu này, toàn thân nổi da gà, những câu hỏi như vậy, Phương Ca sẽ không bao giờ hỏi, Âu Dương cũng là đánh chết không mở miệng hỏi.
Cô đột nhiên nhớ tới buổi hoàng hôn kia, nhãn cầu rực sáng của Âu Dương, anh nói: “Tô Ái Ái,em thật là ngốc nghếch!”
Tô Ái Ái ngạc nhiên, nghĩ cách muốn thoát khỏi cậu ta, nói: “Tớ lát nữa phải đi học toán cao cấp rồi, cậu đi ăn cơm đi, nói chuyện sau nhé.”
Cúp điện thoại, ngồi đờ ra trước đám vỏ lựu đã bóc xong.
Tiết toán cao cấp, Tô Dương lại nhắn tin tới: “Nhớ tớ không? Đang làm gì vậy? có vui không?”
Tô Ái Ái không trả lời, chỉ chăm chú nhìn tin nhắn, lại ném điện thoại vào ngăn bàn, Tiểu Mỹ ngồi bên cạnh dừng bút, liếc mắt sang: “Tạo nghiệp chướng à?”
Tô Ái Ái không để ý tới cô ấy, lại lôi điện thoại ra, suy nghĩ rất lâu mới đánh chữ: “Tô Dương, tớ nghĩ hôm qua tớ đã quyết định quá vội vàng, cậu để tớ suy nghĩ thêm đã, được không?” Nhìn lại nhìn, cắn răng, bấm nút gửi đi.
Rất nhanh điện thoại đã rung lên, là cuộc gọi của Tô Dương, Tô Ái Ái nhanh tay bấm tắt, nhắn tin: “Tớ đang ở trên lớp.”
Nửa ngày, Tô Dương mới trả lời: “là tớ có chỗ nào không tốt à? Tớ làm sai chuyện gì rồi sao? Cậu hối hận rồi à?”
Haiz, đúng là trẻ con, Tô Ái Ái day day thái dương, nhắn lại: “Không phải, cậu không có gì không tốt cả, cậu rất tốt, chỉ là tớ quá xúc động thôi.”
Lúc làm bài tập, Tô Dương lại nhắn tin tới: “Ái Ái, cậu làm sao có thể như vậy, tớ muốn gặp cậu, ngày mai tớ sẽ tới đó.”
Tô Ái Ái “A” lên một tiếng, rồi đập bàn một cái, cô đã phạm phải một lỗi cực lớn rồi!
Tô Ái Ái nhanh chóng trả lời: “Cậu đừng tới, thực sự không có gì đâu, tớ chỉ muốn suy nghĩ thêm thôi!”
Nhưng, Tô Dương lại không cho Tô Ái Ái cơ hội suy nghĩ, đúng là sáng hôm sau đã tới đây rồi.
Tô Ái Ái nghỉ một buổi học, đi đón cậu, như những người bạn bình thường dẫn cậu đi thăm vườn trường, sống chết cũng không chịu đề cập đến chuyện tin nhắn.
Hai người đi trên đường, Tô Ái Ái cố gắng chỉ chỉ vào những thứ xung quanh: “Đây là bảng tin, đây là hoạt động trung tâm của cuộc sống đại học, đây là kí túc xá của nam sinh…”
Tô Dương mím môi không nói gì, khuôn mặt baby trông rất buồn rầu.
Tô Ái Ái lại nói liến thoắng.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc đi tới kí túc xá nam sinh, Âu Dương đang cầm túi đựng bóng rổ, mặc áo đồng phục không cổ đi tới.
Tô Ái Ái không ngờ lại có thể chạm mặt như vậy, sau gáy nóng rát, cũng cảm thấy rất ngại, đang nghĩ không biết có nên chào hỏi Âu Dương hay không.
Không ngờ Âu Dương lại làm như không nhìn thấy cô, cứ lướt qua hai người như vậy…
Tô Ái Ái đứng ở đó, sửng sốt rất lâu, trong lòng bất chợt cảm thấy mất mát, Âu Dương lại không muốn đối diện với cô, làm như không trông thấy cô, thật là kì lạ!
Tô Dương kéo kéo Tô Ái Ái: “lại sao rồi?”
Tô Ái Ái lắc đầu không nói gì, tiếp tục đi.
“Ái Ái, tại sao lại muốn chia tay với tớ?” Cuối cùng Tô Dương cũng mở miệng.
Tô Ái Ái dừng bước, cô không dám quay đầu lại, bởi vì cô không biết nên nói gì hết,
Nói: “Xin lỗi, tớ quá vội vàng!” sao? Nói: “Tớ căn bản là không thích cậu!” sao?
Cô không nói được
Tô Ái Ái nhìn Tô Dương, dường như thấy bóng dáng của Phương Ca hiện lên trước mặt mình, rất muốn cậu ấy có thể vui vẻ, nhưng lại không thể nào cho cậu đấy phần vui vẻ đó, không đành lòng làm cậu ấy buồn nhưng cuối cùng người làm cậu ấy buồn lại là chính cô!
Haiz, cô thực sự không thể tinh tế tỉ mỉ như Phương Ca được, anh có thể cổ vũ để cô tràn ngập dũng khí mà từ bỏ.
Tô Ái Ái nhón chân, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”
Cô biết lời xin lỗi đó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cô chẳng có cách nào, cô hận vì sao bản thân lại gửi đi tin nhắn như vậy.
Lại hoặc là, vì sao mà không thể chịu được chứ? Chỉ còn mấy tháng nữa, đợi Tô Dương ra nước ngoài là được rồi, nhưng cô lại cảm thấy làm như vậy là có lỗi với Phương Ca, anh đã dạy cô cách phải buông tay, cô nhất định phải nắm lấy, tình yêu, là không thể miễn cưỡng được.
Tô Dương đi tới, cầm tay Tô Ái Ái: “Ái Ái, sao cậu có thể đối xử với tớ như thế? Sao có thể làm vậy?”…
Vẫn nói những câu như vậy.
Cậu bé này, bắt đầu từ lúc học thêm, bắt đầu từ lúc cậu dạy phụ đạo cho cô trong cửa hàng KFC, cô đã nợ cậu rất nhiều, chẳng bao giờ ngờ được lại có ngày cô làm tổn thương cậu thế này…
Tô Ái Ái buồn bã nhắm mắt lại, nói: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, tớ chưa chuẩn bị tốt!”
Tô Dương buông tay Tô Ái Ái ra, giờ khắc này, cậu bé này đột nhiên trở nên rất hiểu chuyện, cậu lạnh lùng nói: “Tô Ái Ái, cậu đây không phải là chưa chuẩn bị tốt, không có cô gái nào là không chờ mong tình yêu cả.”
Cậu nói từng chữ từng chữ một, rất rõ ràng: “Cậu chỉ là không yêu tớ mà thôi!”
Xoay người đi về phía khu giảng đường.
Tô Ái Ái đứng ở đó rất lâu, cô vẫn luôn nghĩ Tô Dương vẫn là một cậu bé, nhưng khi cậu ấy nói ra những lời như vậy, cô thực sự bị chấn động, thì ra, cậu ấy cái gì cũng biết.
Cô đi vài bước, Tô Dương lắc đầu nói: ‘Đừng đi theo nữa, tớ không sao, tớ về đây, để cậu yên tĩnh một chút!”
Tô Ái Ái không biết làm gì hơn là đứng lại, ánh nắng mùa xuân ấm áp chiếu trên vai cô, bóng dáng cậu thiếu niên kia càng lúc càng mờ, cô đột nhiên cảm thấy thật nặng nề, bất chợt cô đã có thể hiểu được tâm trạng của Phương Ca đối với cô, nhất định cũng là thế này, bất lực, nhưng lại không đành lòng buông tay…
Chỉ cần không nói ra là có thể làm bạn bè sao? Cười với nhau vui vẻ, chậm rãi giấu hết chúng ở trong lòng, sau đó… trưởng thành, chờ có một ngày, cả hai đều gặp được người thích hợp với mình, vẫn có thể nói chuyện với nhau mà vẫn có thể có cuộc sống hạnh phúc của bản thân, đó cũng coi như là BEST ENDING rồi.
Nhưng bây giờ cô nói ra mất rồi. Vì vậy ngay cả cái cớ đi an ủi cậu ấy cũng không có…
Chúng ta khi còn trẻ vẫn luôn muốn không làm tổn thương bất kì ai, cũng muốn làm cho mọi chuyện thật viên mãn, nhưng thực ra, chuyện đó là không thể!
Tô Ái Ái muốn lên lớp,cúi đầu, đi về khu giảng đường.
Ai ngờ đang định lên cầu thang, lại thấy Âu Dương ngồi chặn lối ở đó, ngẩng đầu nhìn cô.
Tô Ái Ái cảm thấy căng thẳng, lại có cảm giác có tật giật mình, giơ chân: “Anh định làm gì?”
Cô không hiểu, ở trước mặt cô, Tô Dương giống như một cậu bé ngốc nghếch, nhưng cô ở trước mặt tên Âu Dương này lại trở thành một con bé ấu trĩ, luôn cãi nhau, luôn thích giơ chân giơ tay.
Âu Dương không nói gì,đứng lên, cầm túi bóng rổ bước lên bậc cầu thang.
Tô Ái Ái có chút hoảng hốt, một tay kéo áo anh
Âu Dương lạnh lùng quát: “Buông tay!”
Tô Ái Ái lại càng hoảng sợ, nới lỏng tay
Âu Dương đứng trên bậc thang, quay người, tay đút trong túi quần, lớn tiếng nói: “Tô Ái Ái, tạm thời em đừng nói gì với anh cả!”
Tô Ái Ái không hiểu, hỏi: “Anh định làm cái gì vậy?”
Âu Dương vẫn không nói gì, giơ chân, đá lên bậc thang một cái, giống như một cậu bé đang phát tiết nỗi bực mình, khóe miệng xinh đẹp lại nói rất to: “Ờ, không biết, có lẽ là ghen tị thôi!”
Tô Ái Ái “Hả” một tiếng
Âu Dương lúc này mới quay người, ánh nắng buổi sáng chiếu trên khuôn mặt đầy khí chất của anh, hơi đỏ lên, anh tức giận nói: “Anh nói là anh ghen tị, em và một nam sinh mà anh không quen có thể sánh vai đi dạo trong vườn trường, chuyện đó tạo thành một tổn thương cực lớn đối với anh!”
Anh dừng lại một lát, ánh mắt sâu thẳm như muốn hút người ta vào trong, anh nói: “Tô Ái Ái, anh nghĩ anh đã thích em mất rồi.”
Cũng không để ý đến vẻ mặt đờ đẫn như gà gỗ của Tô Ái Ái, đi lên lầu.
Những chuyện sau đó, Tô Ái Ái đều không nhớ rõ nữa, mấy hôm nay họ đều rất mệt mỏi, đến mức cảm thấy mọi chuyện xảy ra đều không chân thực.
Cô ngồi trước màn hình vi tính, chat với Liệt Tình.
Liệt Tình cười điên cuồng, liên tiếp là những từ “hahaha…” Sau cùng còn hỏi: “Vậy vì sao cậu không chọn anh ấy đi?”
Tô Ái Ái ngẫm nghĩ một chút rồi gõ bàn phím: “Anh ấy quá ồn ào, lại quen biết rất nhiều người, không thích hợp với tớ! Không lâu dài được đâu!” suy nghĩ một chút rồi đánh thêm một câu nữa: “Đúng rồi, anh ấy còn hút thuốc nữa!”
Liệt Tình ở bên kia cười đến sắp vỡ cả bụng, cô bé này, rõ ràng là nghĩ đến người ta nhiều như vậy lại còn nói không thích hợp!
Cô gõ: “Ái Ái, con người sẽ hành động theo trái tim mách bảo! Chuyện bây giờ phải làm cho dù có cố gắng ép bản thân không làm thì sau cùng vẫn sẽ làm. Ví như, cái váy lúc trước cậu thích đó, lúc đó cậu cứ chê đắt mãi không mua, nhưng rồi lại nhớ mãi không quên, nghĩ ngợi cả một buổi tối lại kéo tớ đi mua. Đấy, chi bằng mua ngay lúc đầu có phải tốt không?”
Tô Ái Ái nghĩ rất lâu mới gõ: “Nhưng chắc chắn là không thể dài lâu được, anh ấy phong lưu, anh ấy hút thuốc, anh ấy lại còn…”
Liệt Tình gõ: “Ái Ái, vì sao lần nào cậu cũng chưa được mà đã lo mất rồi?”
Tô Ái Ái khóc thét “A” lên một tiếng, nằm úp mặt xuống, không dám ngẩng lên nữa.
Còn có một chén to đựng đầy tép lựu nằm chềnh ềnh trên bệ cửa sổ kìa…