Chương 5: Quá khứ chỉ còn là dĩ vãng
Có thể hôm nay là ngày đã được an bài phải vấn vương những gì đã qua. Một người đang phải trải qua chuyện mang bầu như Hi Hiểu, dưới sự khơi gợi của Lí Tử Duệ lại một lần nữa nhớ về người đó.
Cô thẫn thờ đứng rửa bát đũa, trong đầu lại hiện lên những kỉ niệm tươi đẹp trong quá khứ. Bởi vì đã từng rơi quá nhiều nước mắt, đến giờ cô mới phát hiện ra rằng, cho dù có nhớ nhung đến đâu thì đôi mắt của cô đã cạn khô mất rồi. Cô từ một con bé ngốc nghếch giờ đã trở thành một người đàn bà cứng cỏi như ngày hôm nay.
Có lẽ bởi vẫn còn chút vấn vương nên đêm trước khi cô định phá bỏ cái thái, anh ta đã trở thành cơn ác mộng của cô.
Và rồi, hôm nay, cái kết luận “không thể phá thai” của cô đã khiến cô phải chịu đựng sự tàn khốc này.
Ngày hôm sau, Nhan Hi Hiểu vẫn dậy sớm như thường lễ, cô làm bữa sáng cho Lí Tử Duệ theo thói quen. Nhưng nhìn thấy Lí Tử Duệ khoan khoái thưởng thức bữa sáng, cô lại không kiểm soát được cơn buồn ngủ đang kéo đến. Tiếng nói của Lí Tử Duệ thoảng qua tai: -Hi Hiểu?
-Hả?- Hi Hiểu giật mình ngẩng đầu, cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, vì vậy ngay cả trong giọng nói của phảng phất sự mệt mỏi:
-Sao thế?
-Nếu như cô ngủ chưa đủ thì không cần phải chuẩn bị bữa sáng cho tôi đâu!- trong mắt của Lí Tử Duệ ánh lên sự thương cảm: -Nhìn thấy cô mới sáng sớm đã mắt nhắm mắt mở như thế này, tôi thực sự không đành!
-Tôi cũng không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ quá!- Hi Hiểu ngại ngùng lắc lắc đầu: -Không sao đâu, đợi anh đi rồi tôi sẽ ngủ bù!
Nhìn thấy Lí Tử Duệ đã đi làm, Hi Hiểu mới thu dọn qua loa đống bát đĩa rồi bò lên giường. Thực ra trải qua một quá trình giày vò, cơn buồn ngủ của cô đã bớt đi ít nhiều. Bản thân cô không phải là một người ngủ nhiều, lẽ nào là do….
Trong đầu cô chợt thoáng qua một suy nghĩ, lẽ nào đây chính là những phản ứng khi mang thai?
Vội vàng ngồi dậy tìm kiếm tài liệu có liên quan đến việc mang thai. Quả nhiên, thèm ngủ là dấu hiệu đầu tiên. Lại tiếp tục tra cứu những vấn đề có liên quan đến “vách tử ©υиɠ quá mỏng”, cũng thu được không ít kiến thức. Nhưng hiện giờ, tâm trạng bức bối và sốt ruột ngày càng lớn lên trong lòng cô. Sau khi tra cứu hết những tài liệu này, Hi Hiểu chợt cảm thấy cuộc sống sau này của mình hoàn toàn vô vọng. Cô chán nản gấp cuốn sổ lại, chui vào trong chăn định tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này mê man và tiêu cực. Trong khi cô đang ngủ, Lí Tử Duệ có gọi điện về nhà, chắc là vì cảm thấy bộ dạng lúc sáng của cô không được ổn cho lắm, anh còn dặn dò này nọ. Hi Hiểu lúc ấy vẫn đang chìm trong mộng mị chỉ ậm ừ cho xong rồi lại chìm vào giấc ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu cô chợt thoáng qua một ý nghĩ: cái anh chàng Lí Tử Duệ này, ngay cả trong những lời hỏi thăm người khác cũng có mang sự kiêu ngạo và khách sáo như của cấp trên đối với cấp dưới.
Lại một lần nữa không cam tâm tỉnh giấc bởi vì có tiếng chuông cửa.
Nhớ lại Lí Tử Duệ đã nói trong điện thoại rằng nếu có thời gian rảnh sẽ về nhà xem cô thế nào. Hi Hiểu chợt mở to mắt, trực giác mách bảo cô rằng Lí Tử Duệ về nhà. Cứ tưởng rằng anh nhấn chuông hai lần không được sẽ móc chìa khóa ra mở cửa, nào ngờ chuông cửa cứ reo lên liên hồi. Hi Hiểu mặc dù không muốn nhưng cũng đành bò dậy, đi chân trần ra mở cửa, miệng lẩm bẩm: -Anh lại quên không mang chìa khóa….
Chưa kịp nói hết câu thì bên tai cô đã vang lên giọng nói quen thuộc:
-Hiểu Hiểu!
Giọng nói này khiến cho cơn buồn ngủ của cô dường như bay biến sạch. Cô giật mình ngẩng đầu, trước mắt là một người mà cô đã từng quen. Có thể là bởi vì nhìn thấy dáng vẻ ngỡ ngàng của cô, người kia liền chẳng chút khách sáo, bẹo lên má của cô: -Hiểu Hiểu, mợ của cháu đây mà!
-Mợ?
Mẹ của Hi Hiểu là con thứ hai trong gia đình, trên có một chị gái hơn tám tuổi, dưới có một em trai nhỏ hơn một tuổi. Lúc còn nhỏ Hi Hiểu chưa từng gặp bác, nghe nói bác ấy vì ung thư phổi đã qua đời từ sớm. Mà vụ tai nạn khủng khϊếp đó đã cướp mất cả bố lẫn mẹ của Hi Hiểu. Lúc ấy, chuyện nhận nuôi Hi Hiểu trở thành một vấn đề “nhạy cảm”.
Bố của Hi Hiểu là con trai độc nhất của gia đình, gia đình lại ở một thành phố khác, đương nhiên không thể chờ mong gì được. Lúc đó, nhiệm vụ nuôi dưỡng cô đương nhiên được đặt lên vai cậu của Hi Hiểu. Thế nhưng cô chỉ ở nhà của cậu mình khoảng hai năm. Một hôm nào đó, cậu của Hi Hiểu đột nhiên gửi cô đến nhà ông ngoại, nói rằng bản thân bận rộn công việc, không có thời gian chăm sóc cho cô.
Còn cô, thỉnh thoảng về thành phố C cũng chỉ là để thăm ông ngoại. Còn những người như cậu mợ thì kể từ đó cô không hề gặp mặt.
Vì vậy, hôm nay, người mợ như vừa nhảy ra từ giấc mộng này đã khiến cho Hi Hiểu sững sờ không biết phải làm sao. Cô nghiêng đầu, mở to mắt kinh ngạc như gặp ma giữa ban ngày.
Mãi cho đến khi mợ cô lại một lần nữa định đưa tay lên bẹo má cô thì Hi Hiểu mới chợt sực tỉnh: -Mợ, cơn gió nào đưa mợ đến đây thế?
-Xem cháu nói gì kìa…-mợ trợn mắt lườm cô: -Cháu là cháu gái của mợ, mợ đến thăm cháu chẳng nhẽ còn phải chờ sự phê chuẩn của pháp luật?
-Đương nhiên là không ạ…- Hi Hiểu cười ngốc nghếch.
-Không phải thì mau cho mợ vào nhà đi!- mợ liền nắm lấy cánh tay Hi Hiểu rồi lôi cô vào trong nhà. Chợt nhìn thấy Hi Hiểu đi chân đất, mợ liền la lên: -Hi Hiểu, lớn thế này rồi sao cháu vẫn đi chân đất ra ngoài hả?
-À, mợ đợi một lát, cháu đi dép ngay đây…- nhân cơ hội thoát ra khỏi bàn tay ươn ướt của mợ, Hi Hiểu vội vàng chạy ngay vào phòng ngủ.
Nhìn mình ở trong gương, Hi Hiểu thật không dám tin vào mắt mình. Người mợ đã mất tích bao nhiêu năm nay không biết từ đâu lại nhảy ra đây thế nhỉ?
Còn đang chìm đắm trong những suy nghĩ mông lung thì tiếng động bên ngoài phòng khách đã lôi Hi Hiểu quay lại với hiện thực. Mợ cô đang bày những món quà mang đến lên bàn uống nước, toàn là những đặc sản quê nhà: -Đây là mứt hoa quả, ông ngoại nói cháu thích ăn nhất là món này, mợ liền mang hai túi lên cho cháu….
-Đây là bánh cuốn, cũng là đặc sản của chúng ta, trên ti vi nói ở những nơi khác có tiền cũng không mua nổi đâu. Vì thế mợ mang lên một ít cho….
……….
Chỉ một lúc sau, trên bàn uống nước đã chất đầy thức ăn. Hi Hiểu kinh ngạc nhìn đống đồ ăn ngồn ngộn trước mắt, cứ như thể mợ cô đã vận chuyển vả núi đồ ăn ở thành phố C đến đây vậy. Đột nhiên mợ cô vỗ đùi cái đốp rồi cao giọng: -À phải rồi, ông ngoại còn bảo mợ mang cái này đến….- nói rồi mợ lôi từ trong túi ra một cái gối, hươ hươ trước mặt cô: -Ông bảo lần trước cháu về nhà nói là ngủ trên cái gối của nhà rất ngon giấc liền nhờ người làm cho cháu một cái mới, bảo mợ mang đến….
Một câu “ông ngoại”, hai câu “ông ngoại”. Lẽ nào mợ chính là “trinh sát” mà ông ngoại phái đến để thăm dò? Thấy mợ mãi mà không chịu nói mục đích đến đây, Hi Hiểu đành phải giả vờ vừa lật đống đồ ăn trước mặt vừa dò hỏi: -Thế…lần này mợ đến đây là vì công việc à?
Mợ ngẩng đầu nhìn Hi Hiểu, toét miệng cười: -Không phải, mợ đến đây là để thăm cháu gái của mợ.
Sự thân mật bất ngờ của mợ khiến cho Hi Hiểu bất giác rùng mình:
-Mợ….
-Cái con nhóc này, lấy chồng mà chẳng chịu nói với gia đình một tiếng, cứ phải khiến cho mọi người bất ngờ. Nếu như không phải ông ngoại nói là cháu dẫn chồng về thì vợ chồng mợ vẫn không hay biết gì…-mợ Hi Hiểu mệt quá liền ngả người ra ghế sô pha: -Ông ngoại nhớ cháu lắm…
-Vâng ạ!
-Hiểu Hiểu, chồng cháu làm gì mà giàu có thế?- mắt mợ Hi Hiểu chợt sáng lên: -Có thể mua được căn nhà to thế này, nghe nói còn giúp cháu giải quyết được vấn đề hộ khẩu à?
-Vâng ạ!
-Thật chẳng ngờ con nhóc con này lại có bản lĩnh như thế! Lúc còn nhỏ cứ ngốc ngốc là…thế mà lại có mắt nhìn đàn ông gớm!- mợ Hi Hiểu đột nhiên nghiêng người, liếc mắt nhìn cô: Hiểu Hiểu, chồng cháu giỏi giang như thế, chi bằng sau này cháu hãy giúp Xán Xán nhập hộ khẩu vào thành phố J đi.
Xán Xán?- Hi Hiểu kinh ngạc thốt lên: -Chẳng phải em nó mới học lớp 11 thôi sao?
-Đúng thế, sang năm là nó thi đại học rồi, định thi vào trường đại học sư phạm của thành phố J…- mợ Hi Hiểu uống một ngụm nước rồi nói tiếp: -Thành phố J này quả là một nơi ở tốt, có ai lại không muốn đến đây chứ? Chỉ có điều trước đây người ta có thể nhập hộ khẩu vào thành phố J nhờ thi đỗ đại học, chẳng như bây giờ, nhà nước đề ra luật mới, còn có thể chuyển hộ khẩu được sao?
Nghe mấy câu đó Hi Hiểu chợt vỡ lẽ. Thấy mợ ra sức khen ngợi Lí Tử Duệ, Hi Hiểu thầm nhủ có khi hôm nay mợ mình đến đây là để nghe ngóng về vấn đề hộ khẩu.
Trong đầu cô vang lên tiếng chuông cảnh báo. Cô chợt thấy cánh tay mình đau nhói, ngẩng đầu lên bắt gặp ngay khuôn mặt tươi cười của mợ: -Chẳng phải là cháu không biết mợ là người thẳng thắn, nhanh mồm nhanh miệng. Chẳng qua mợ chỉ tiện miệng nhắc đến chuyện này rồi, cháu đừng để bụng làm gì. Lần này mợ đến đây thực sự chỉ là để thăm cháu thôi.
Bà ta nói như vậy chẳng khác gì lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử, khiến cho Hi Hiểu vô cùng khó xử: -Mợ nói gì vậy, mợ đến thăm cháu, cháu vui còn không kịp. Thế này đi, cháu ra ngoài mua chút đồ ăn nhé!
Trong nhà không dự trữ nhiều đồ ăn, rau xanh với hoa quả chẳng còn lại bao nhiêu. Vì vậy lần này đi mua hàng, Hi Hiểu quả thực đã hoàn thành một công trình lớn.
Đợi đến khi cô mua sắm đầy đủ mọi thứ, nhìn vào đồng hồ thì đã là 11 giờ. Cô vội vã trở về nhà, miệng thở hồng hộc, tay rút chìa khóa nhà định mở cửa thì đột nhiên cánh cửa mở ra, Hi Hiểu ngẩng đầu nhìn, bắt gắp đôi mắt đen láy của Lí Tử Duệ.
-Sao anh đã về rồi?- cô ngây người kinh ngạc, để mặc cho anh đưa tay đón lấy những túi xách trên tay mình: -Vẫn còn sớm mà!
-Chẳng phải sáng nay cô cứ mơ mơ màng màng hay sao, tôi không yên tâm! Vừa nãy gọi điện thoại lại không có ai bắt máy nên tôi đi thẳng về đây….-Lí Tử Duệ lườm cô chẳng chút thiện cảm rồi đặt hết những món đồ cô mua vào trong bếp: -Lúc vào nhà, tôi còn tưởng là vào nhầm nhà của người khác!
Hi Hiểu ngại ngùng cúi thấp đầu lè lưỡi: -Xin lỗi nhé, tôi cũng không biết là mợ lại đột nhiên đến….
-Chẳng nhẽ cô không biết đằng gọi điện thoại trước cho tôi hay sao?- Lí Tử Duệ nhíu mày, cầm khăn mặt lên lau tay rồi nói bằng giọng oán trách: -Điện thoại di động là để làm cái gì? Chẳng phải để cho tiện mới sáng tạo ra điện thoại di động hay sao. Lần sau cô cứ thử không mang điện thoại theo xem?
-Không dám, không dám ạ!- Hi Hiểu không biết rằng Lí Tử Duệ lại có thể lắm lời đến thế, thế nên cô đành tích cực nhận lỗi về phía mình rồi nhanh chóng lảng sang chuyện khác: -À phải rồi, chiều nay anh có phải đi làm không?
-Đương nhiên là có rồi!- Lí Tử Duệ gật đầu, móc điện thoại trong túi ra xem giờ: -Xe của tổng giám đốc Tôn đang đợi ở bên ngoài, nếu như không phải vì đợi cô thì tôi đã về công ty từ lâu rồi!
Thấy Lí Tử Duệ một lòng vì mình, Nhan Hi Hiểu lại cảm thấy vô cùng cảm động. Cô lôi hai túi bánh quy mới mua ở siêu thị ra, nhét vào tay anh và nói: -Mới mua ở siêu thị đấy, chiều nếu có đói thì anh mang ra mà ăn!
Lí Tử Duệ ừ một tiếng chẳng chút khách sáo. Trước khi đi anh còn ra phòng khách chào tạm biệt mợ của Hi Hiểu: -Mợ ơi, chiều cháu phải đi làm, cháu đi trước đây ạ! Mợ cứ ngồi chơi nhé!
-Cháu đi đi!- nhìn thấy Lí Tử Duệ đích thân tới chào tạm biệt, mợ Hi Hiểu nở nụ cười tươi rói rồi vui vẻ tiễn Tử Duệ ra tận cửa. Cho đến khi bóng dáng của Lí Tử Duệ đã khuất ở trong thang máy, mợ của Hi Hiểu vẫn không ngớt lời khen ngợi: -Hi Hiểu, cháu thật là có mắt nhìn người. Mợ cứ nghĩ những người có tiền thường xấu xí như ma, nào ngờ chồng cháu lại đẹp trai chẳng khác gì mấy anh diễn viên trên ti vi….
Mặc dù từ trước đến giờ hai người không phải là quan hệ vợ chồng thực sự nhưng khi nghe thấy mợ mình hết lời khen ngợi Tử Duệ, trong lòng Hi Hiểu cũng cảm thấy vô cùng tự hào và vui sướиɠ. Cô vừa thái thức ăn vừa nói chuyện với mợ: -Mợ cứ nói quá, anh ấy cũng bình thường như bao người khác thôi mà!
Suốt cả bữa cơm, mợ của Hi Hiểu luôn miệng khen ngợi Lí Tử Duệ cứ như thể đã bị trúng bùa mê thuốc lú của anh vậy, nào là: thấu tình đạt lí, nào là phong độ hơn người, nào là thông minh xuất chúng…Gần như tất cả những lời khen ngợi êm tai đều được mợ Hi Hiểu dùng để miêu tả người đàn ông này. Đúng vào lúc sự vui sướиɠ của Hi Hiểu đang lên đến đỉnh điểm thì mợ của cô bất ngờ ném một “quả lựu đạn” vào mặt cô: – Hiểu Hiểu, nhà của cháu nhiều phòng nhỉ….Mợ thấy hình như có đến tận hai phòng ngủ, thế thì phòng nào là dành cho khách thế?
-Phòng cho khách ạ?
-Đúng vậy, mợ không có ý chiếm chỗ của các cháu đâu!- mợ Hi Hiểu đột nhiên đứng dậy, ngó nghiêng khắp nhà. Lúc đến trước cửa phòng của Lí Tử Duệ, Hi Hiểu tưởng rằng cửa phòng anh đã khóa, nào ngợ mợ cô chỉ đẩy nhẹ cánh cửa đã mở ra. Mợ Hi Hiểu thò đầu nhìn vào bên trong rồi thốt lên: -Đây chắc là phòng ngủ chính nhỉ?
-Vâng, là phòng ngủ chính đấy ạ!-Hi Hiểu cảm thấy có điều chẳng lành, thấy bà mợ định đi sang phòng của mình, cô định đứng dậy ngăn lại nhưng không kịp. Mợ của Hi Hiểu thản nhiên mở cửa phòng của cô ra, chẳng chút khách sáo của người ngoài rồi thốt lên: -Ở đây cũng có người ở à?
Trên tường có treo một bức ảnh rất to của Hi Hiểu, chỉ nhìn sơ qua cũng biết đây là phòng của cô. Quả nhiên, mợ Hi Hiểu đi vào bên trong, mắt mở to kinh ngạc: -Cháu ở phòng này à?
-Mợ…cháu….
Câu tiếp theo của mợ càng khiến cho Hi Hiểu trào máu: -Cháu không ngủ chung với Tử Duệ à?
Mặc dù đã trải qua những hoạt động của người trưởng thành, thế nhưng cứ nghe đến từ “ngủ chung” là mặt của Hi Hiểu lại đỏ bừng lên: -Mợ à, nói thế nào nhỉ, đương nhiên…đương nhiên là ngủ chung một giường rồi….
Câu nói ngập ngừng cùng với khuôn mặt đỏ bừng của Hi Hiểu càng khiến cho mợ cô tò mò, đôi mắt vốn chẳng được to cho lắm của bà ta như sáng lấp lánh, mắt chẳng chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào cô cháu gái: -Thế sao mợ lại cảm thấy hình như là cháu ở phòng này?
Hi Hiểu vô cùng bối rối, nghĩ cả nửa ngày mà không thể nói ra sự thực. Nếu chuyện này mà truyền đến tai ông ngoại, đừng nói là đánh chửi, có khi ông còn không cho cô được quay về nhà ấy chứ. Cô nghệt mặt ra cười ngốc nghếch, đột nhiên trong đầu vụt lên một ý: -Mợ à, mợ không biết là bây giờ có trào lưu ngủ riêng à?
-Thế hệ 8x bọn cháu bây giờ, để tránh gặp phải tình trạng “chán nhau”, những người có điều kiện thường lựa chọn phương thức sống như thế này để duy trì sự mới mẻ trong tình yêu.
-Cứ ngủ riêng như thế này mà tốt sao?- mợ Hi Hiểu nhìn cô đầy khó hiểu: -Thế chẳng phải lớn chuyện rồi hay sao?
-Cũng không phải là lúc nào cũng ngủ riêng!- Hi Hiểu nghiêng đầu, cố gắng nhanh chóng kết thúc vấn đề này: -Nhiều khi chúng cháu cũng ngủ chung với nhau, chỉ là để cho đối phương có không gian riêng thôi mà!
Mợ Hi Hiểu lẩm bẩm bình luận cách sống của thanh niên hiện nay. Hi Hiểu nhanh chân đi về phía trước, đột nhiên nhớ lại câu hỏi “ở đâu?” của mợ lúc nãy, cô vội vàng quay lại hỏi: -Mợ à, mợ định ở lại đây à?
-Hài, cái con ranh này, cháu không muốn cho mợ ở đây chứ gì?- nghe cô nói như vậy, bà mợ liền nhíu mày: -Thành phố C cách đây xa như vậy, chỉ ngồi xe cũng mất ngần ấy thời gian rồi, mợ phải ở lại đây vài hôm rồi mới về!
-Không phải đâu mợ, cháu không có ý đó!-thấy mợ mình hiểu nhầm, Hi Hiểu vội vàng lắc đầu biện minh: -Cháu mong mợ đến còn chẳng được nữa là, làm sao có thể không mong mợ ở lại? Chỉ có điều….
-Chỉ có điều sao?
-Chỉ có điều một mình cậu ở nhà liệu có sốt ruột không?
-Ông ấy thì sốt ruột gì chứ? Lần này mợ ra ngoài, người vui sướиɠ nhất chính là ông ấy!- mợ Hi Hiểu ngồi xuống ghế sô pha, lông mày khẽ nhướn lên: – Mợ đoán ông ấy chắc đang hí hửng lắm, đảm bảo bây giờ tụ tập, đàn đúm với một đám bạn bè ở nhà.
Nếu còn nói nữa e rằng sẽ dẫn đến chuyện lớn. Hi Hiểu trong lòng vô cùng rối bời nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng tỏ ra quan tâm: -Vậy thì tốt….cháu chỉ sợ cậu ở nhà lo lắng thôi. Nếu như cậu không vấn đề gì thì mợ cứ yên tâm mà ở lại đây!
-Thế còn được…- mợ Hi Hiểu nhướn mày, hài lòng nói: -Mợ nói rồi mà, dù gì cậu mợ cũng nuôi dưỡng cháu đến hơn hai năm trời, dù sao cũng có chút tình cảm, cháu làm sao có thể không cho mợ ở lại chứ?…-đột nhiên bà ta lại chuyển sang chủ đề khác: -Nhưng mà, Hiểu Hiểu à, sao cháu không đi làm? Ông nói cháu và Tử Duệ làm ở cùng một công ty mà?
Hi Hiểu chợt khựng lại, khuôn mặt không giấu được sự bối rối: -À, cháu vừa mới từ chức rồi!
-Tại sao lại từ chức? Bây giờ tìm việc đâu có dễ?- mợ Hi Hiểu than thở, rồi đột nhiên bà mở to mắt: -Hiểu Hiểu, có phải cháu có tin vui không hả?
-Tin vui?
-Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Tử Duệ lúc nãy, còn vì cháu không nhận điện thoại mà chạy thẳng về nhà, có khi nào cháu có tin vui rồi không?- mợ Hi Hiểu càng suy đoán càng chính xác: -Mợ thấy cháu bây giờ béo hơn so với vài năm trước. Lúc nãy ăn cơm lại thấy cháu toàn ăn đồ cay….
-Mợ à, mợ nói cái gì vậy?- bị người khác nói trúng tim đen, Hi Hiểu hoang mang vô cùng. Cô vội vàng đứng dậy, yếu ớt phản đối: -Cháu làm gì có.
Thấy bộ dạng e thẹn như gái mới lớn của Hi Hiểu, mợ cô cười ha ha, cố tình trêu chọc: -Có thật là không có gì không?
-Không có mà!
-Có cũng chẳng phải là chuyện không tốt. Cái con ranh này, làm gì mà cuống lên thế?- mợ Hi Hiểu kéo cô ngồi xuống bên cạnh: -Hiểu Hiểu, mợ thấy lớn bằng ngần này rồi, có một số chuyện nên để tự nhiên….
Hi Hiểu cảm thấy chỉ có vài phút ngắn ngủi mà cô như vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt. Mợ cô chỉ nói vài câu đã chạm đến vấn đề khó khăn và nguy cơ của cô hiện tại. Cô giả vờ như không để ý, nửa đùa nửa thật trách mợ: -Mợ đừng nhắc đến chuyện con cái nữa, Tử Duệ đang ép cháu có con đây!
-Mợ hiểu, mợ hiểu mà!- mợ Hi Hiểu cười đáp: – Chuyện của thanh niên các cháu, bà già này đâu dám xen vào!
Hi Hiểu cảm thấy nói chuyện này với mợ để tránh những tai họa sau này. Nhưng vấn đề nguy cấp hiện giờ chính là mợ cô đòi ở lại đây. Nếu như không để bà ấy ở lại, khó mà tránh khỏi điều tiếng không hay. Hi Hiểu nhăn nhó khổ sở, nghĩ mãi mà không biết làm thế nào, cuối cùng đành phải gọi điện cho Lí Tử Duệ…: -Tử Duệ à….
Hình như anh đang rất bận, từ ống nghe điện thoại phát ra tiếng ồn ào: -Chuyện gì thế?
Giọng điệu như đang bàn công chuyện, chắc là đang tiếp khách.
Hi Hiểu chợt bần thần, mấy chuyện vặt vãnh này đâu hợp với không khí bàn bạc chuyện làm ăn xung quanh anh lúc này. Cô chỉ lắp bắp vài tiếng, thấy anh có vẻ sốt ruột nên đành nói “không có gì” rồi ngắt điện thoại luôn.
Thời gian sau đó, cô chẳng thể nào để tâm đến những câu chuyện của bà mợ, cô còn đang mải mê suy nghĩ tối nay phải ngủ như thế nào. Giày vò đầu óc mãi đến tận hơn sáu giờ, Lí Tử Duệ mới về nhà. Về đến nhà, anh vội vàng giải thích với Hi Hiểu lúc đó đang mải mê nấu cơm ở trong bếp: -Lúc buổi chiều bận quá, cô gọi điện lại chẳng nói năng gì. Vì vậy tôi có hơi bực mình. À phải rồi, thế có chuyện gì à?
Hi Hiểu dở khóc dở cười, cô chán nản chỉ vào phòng khách, ra ý mợ cô vẫn ở trong nhà. Lí Tử Duệ còn đang mơ màng chưa hiểu chuyện gì thì đằng sau đã vang lên giọng nói ngọt ngào của bà mợ: -Tử Duệ về rồi hả cháu?
Lí Tử Duệ ngỡ ngàng ngoảnh đầu lại, bần thần mất mấy giây mới cố gắng nặn ra được một nụ cười: -Mợ….
Còn chưa đợi bà mợ kịp đáp lời thi Tử Duệ đã quay lại nhìn Hi Hiểu, ánh mắt chất chứa sự ngạc nhiên và nghi hoặc như đang chờ đợi từ Hi Hiểu một lời giải thích. Hi Hiểu bối rối không biết phải làm sao, nhân lúc mợ không để ý mới nhanh chóng làm điệu bộ bó tay. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, đôi lông mày của Tử Duệ lại một lần nữa nhíu lại. Bà mợ của Hi Hiểu lại tiếp tục bắt chuyện, anh đành phải tỏ vẻ vui vẻ quay lại nói chuyện.
Một bữa ăn ngon lành diễn ra trong trạng thái mỗi người một suy nghĩ riêng. Nhân lúc đi rửa bát, Lí Tử Duệ kéo Hi Hiểu vào phòng ngủ, khe khẽ nói: -Sao bà ấy còn chưa đi?
-Tôi làm sao biết được bà ý lại có ý định ở lại đây chứ…- Hi Hiểu ấm ức nói: -Lúc buổi chiều đột nhiên bà ấy nói sẽ ở lại….
-Thế tại sao cô không nói cho tôi trước?
-Tôi gọi điện thoại cho anh nhưng anh đang bận. Hơn nữa những chuyện như thế này làm sao có thể bàn bạc trước mặt bàn dân thiên hạ chứ?
Trước bộ dạng bất lực của Hi Hiểu, Tử Duệ chỉ biết thở dài. Cô nói đúng, chuyện hôn nhân của hai người quả thực không thể tuyên bố trước bàn dân thiên hạ được: -Thế bà ấy ở lại mấy hôm?
-Tôi…chưa hỏi…- Hi Hiểu rụt rè nói.
-Cô…- Lí Tử Duệ “cô…cô” cả nửa ngày mà không nói ra được, cuối cùng anh đành phải chịu thua. Hi Hiểu đã nhẫn nhịn suốt cả buổi chiều, vốn hi vọng đợi anh về sẽ có phương pháp giải quyết, nào ngờ thấy anh đi qua đi lại mà không biết phải làm thế nào, cô lại càng sốt ruột: -Anh mau nghĩ cách đi, giờ không phải là lúc khiêu vũ đâu!
-Thế cô bảo tôi phải làm thế nào?- thấy Hi Hiểu còn định dùng phương pháp so sánh để làm khó người khác, anh không kiềm chế được gắt lên: -Giờ tôi đang nghĩ xem tối nay phải ngủ thế nào đây!
-Thế thì anh nghĩ mau lên, tôi đã nghĩ cả buổi chiều rồi đấy!- chuyện đã đến nước này, Hi Hiểu lo lắng nói: -Phải lấy lí do gì đó để chúng ta không phải ngủ chung mà vẫn không bị mợ nghi ngờ.
-Cô nghĩ toàn diện nhỉ, thế cô đã nghĩ ra cách nào chưa?- Lí Tử Duệ tức tối lườm cô, đôi lông mày lại nhăn tít lại: – Nếu như mợ của cô không để tâm đến chuyện của chúng ta, còn cô cũng thẳng thắn mà nói ra mối quan hệ hôn nhân thực sự của chúng ta, hai bên thẳng thắn đối mặt với vấn đề thì mục tiêu của cô cũng đâu khó để thực hiện.
-Nói vớ vẩn! Nếu như không để ý đến việc bà ấy sẽ phản đối thì tôi đâu cần phải khổ sở nghĩ đến những điều này?- Hi Hiểu bất mãn nhìn Tử Duệ, sốt hết cả ruột gan: -Lúc chiều mợ có vào phòng tôi, mà phòng của anh không khóa cửa. Bà ấy lập tức nhận ra vấn đề, sau đó còn nghiêm túc hỏi tôi rằng có phải chúng ta ngủ riêng không. Tôi nghĩ mãi cuối cùng mới kiếm được một lí do bịt miệng bà ấy. Nhưng mà tối nay thì sao, tối nay phải làm thế nào đây? Nhà ta có mỗi hai phòng ngủ, bà ấy đã chuyển hết đồ đạc vào phòng của tôi rồi, vậy thì tối nay tôi biết đi đâu?
-Hi Hiểu…Lí Tử Duệ đột nhiên cúi đầu, giọng nói có phần chán nản: -Chỉ có một cách này thôi, cô có chịu làm không?
Hi Hiểu ngẩn người trước tuyên bố bất ngờ của anh, vội vàng gật đầu như một con ngốc.
-Tối nay, cô đến phòng tôi, chúng ta ngủ chung.
Ngủ chung? Hai từ ngủ chung vang lên bên tai Hi Hiểu: -Anh nói đùa à?
Tử Duệ nhún vai bất lực, khóe môi khẽ nhếch lên. Đang định nói tiếp lí do thì đột nhiên “kẹt” một tiếng, bà mợ của Hi Hiểu thò đầu vào, lên tiếng nhắc nhở Hi Hiểu: -Hi Hiểu, con gái phải ra dáng con gái, cứ có chuyện gì cũng gào ầm lên như thế thật chẳng ra làm sao.
Hi Hiểu quên mất rằng mợ của cô là giáo viên trường nhân dân, rất giỏi chuyện tuyên truyền đạo đức.
Cô ngại ngùng tiếp nhận “lời dạy” của mợ. Hình như mợ cô rất thích thể hiện quyền uy của bề trên trước mặt Tử Duệ. Cuối cùng, ngay cả Tử Duệ cũng không nghe lọt tai những điều mợ Hi Hiểu nói nữa, đành cười ra vẻ biết lỗi rồi kéo mợ Hi Hiểu ra ngoài phòng khách. Ba người lại ngồi quây quanh cái ti vi, không khí vô cùng “hòa thuận”. Trong lúc xem ti vi, Lí Tử Duệ thỉnh thoảng lại nói chuyện này nọ với mợ Hi Hiểu. Mợ của Hi Hiểu càng được thể hết lời khen ngợi anh. Chỉ có Hi Hiểu là bất an, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ.
Chẳng may mợ Hi Hiểu đã phát hiện ra thái độ kì quặc này của cô: -Hi Hiểu…-mợ Hi Hiểu chớp chớp mắt đầy tinh quái: -Có phải là không đợi được nữa, muốn đi ngủ rồi không?
-Đâu….đâu ạ…- thật chẳng ngờ mợ Hi Hiểu lại hiểu theo một cách khác. Hi Hiểu cảm thấy rất ngại ngùng, vội vàng xua xua tay: -Mợ nói gì thế?
-Thôi được rồi, cho dù cháu không mệt thì mợ cũng mệt rồi…- mợ của Hi Hiểu đứng dậy, cười tươi rói: -Hai cháu cũng nghỉ sớm đi!
Một người tinh ý như Lí Tử Duệ chỉ nhìn cái đã phát hiện ngay ra ẩn ý trong mắt mợ Hi Hiểu. Nhưng anh cũng giống như Hi Hiểu, không thể phản bác được gì, chỉ biết dở cười dở mếu. Ngồi đợi trong phòng ngủ, Lí Tử Duệ chờ mãi mà không thấy Hi Hiểu đâu. Nhìn kim đồng hồ đã chỉ đến 11 giờ, anh đành đứng dậy ra ngoài, chợt nhìn thấy cô đang ôm cái gối Winny đi đi lại lại trong phòng khách.
Trông có vẻ cô không cam tâm tình nguyện chút nào.
Tử Duệ đứng yên bất động, lặng lẽ nhìn Hi Hiểu từ từ tiến về phía mình. Toàn thân cô như nép hết cả vào cái gối winny trong tay, trông như một con rối đáng yêu. Những bước chân thật chậm rãi, nhẹ nhàng gần như chẳng phát ra tiếng động gì. Mãi cho đến khi gần đến phòng ngủ của Tử Duệ, Hi Hiểu mới ngẩng đầu lên. Chắc là không ngờ anh đang đứng ở đó nhìn mình nên khi bốn mắt chạm nhau, cô bỗng giật mình, đôi mắt ánh lên vẻ ngại ngùng, e thẹn. Khuôn mặt đỏ dừ của cô dưới ánh đèn mờ mờ bỗng nhiên trở nên vô cùng xinh đẹp và dịu dàng.
Khoảng khắc ấy, Tử Duệ cảm thấy trái tim mình dường như đập nhanh hơn.
Tình cảnh này, chưa từng có xưa nay.
Có thể là do ngại ngùng nên Hi Hiểu càng ôm chặt cái gối trong lòng, miệng khe khẽ nói: -Chăn của tôi đều ở trong phòng hết rồi, nếu mà mang hết ra thì e là…sẽ bị mợ phát hiện ra mất, vì thế….
Cô còn chưa nói hết câu thì đã thấy Lí Tử Duệ lôi một tấm chăn đệm ở trong tủ ra, ném lên giường rồi bảo: -Cái này mới, chưa có ai đắp đâu, cô dùng tạm đi!
-Cám ơn!- Hi Hiểu khẽ đưa mắt nhìn quanh rồi nhíu mày: -Tôi ngủ ở đâu đây?
-Trên giường!
-Thế còn anh?
-Đương nhiên cũng ở trên giường!- Lí Tử Duệ ngồi phịch xuống giường, vỗ vỗ vào bên cạnh mình, ra ý bảo cô ngồi xuống:-Cô cảm thấy trong cái phòng này, ngoài chỗ này ra còn có chỗ nào có thể nằm ngủ được không?
Những điều Tử Duệ nói khiến cho Hi Hiểu trợn mắt kinh ngạc: -Chúng ta ngủ chung một giường á?
-Cô Nhan, tôi hiểu cô có ý gì…-nhìn thấy bộ dạng như đề phòng lang sói của Hi Hiểu, Lí Tử Duệ thốt lên: -Cô sợ tôi nhân cô hội hủy hoại sự trong trắng của cô à? Nhưng mà tôi không phải là sói đói! Nói thẳng ra là ba ngày trước tôi mới chén một bữa thịt cừu no nê, giờ vẫn còn rất no, hoàn toàn không cần phải ăn nữa!
-Cô cũng biết rằng cái gọi là ham muốn, định kì chỉ cần thỏa mãn một lần là được, làm nhiều hại thân!- nhìn thấy mặt Hi Hiểu từ đỏ chuyển sang xanh rồi lại chuyển sang màu trắng bệch, Lí Tử Duệ đành lật chăn lên rồi nhảy phắt lên giường, nằm gọn vào một bên:-Tôi nói những điều này là để cho cô yên tâm mà đi ngủ. Tôi bảo đảm sẽ quân tử suốt cả đêm!
Hi Hiểu bẽn lẽn ậm ừ. Đợi cho Lí Tử Duệ nhắm mắt, thu mình vào trong chăn, cô mới khe khẽ đến bên giường, thế nhưng một lúc lâu sau mà vẫn không thấy cô nằm xuống, chỉ nghe thấy tiếng loạt xoạt ở đằng sau lưng, Tử Duệ không kìm được tò mò liền quay lại nhìn, thấy cô đang dải một tấm đệm lên giường: -Thay cả ga trải giường cơ à, chê tôi ở bẩn à?
-Không phải..- Hi Hiểu bối rối: -Mỗi lần “bạn cũ” ghé thăm tôi thường làm…dây ra giường, lần này ngủ ở giường của anh nên phải chuẩn bị đề phòng.
Mới nghe đến hai từ “bạn cũ”, Tử Duệ đang định lên tiếng than thở sao bạn bè với họ hàng của cô đông thế. Nhưng nghĩ một lát anh mới phát hiện ra “bạn cũ” mà cô nói đến ám chỉ cái gì. Tử Duệ khẽ nhếch môi cười, xoay người lại rồi khẽ nói: -Mau ngủ đi!
Nói dứt lời, chưa để cô kịp chuẩn bị, anh đã tắt đèn ngủ ở đầu giường. Vào khoảng khắc không gian chìm vào bóng đêm, anh có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của một cô gái.
Giờ đang là đầu thu, Tử Duệ mở toang một cánh cửa sổ cho gió ùa vào. Những cơn gió nhẹ thổi ùa vào phòng, chiếc rèm cửa màu xanh nhạt khẽ lay động…Những cơn gió mang mùi vị của biển cả khiến cho con người cảm thấy đắm say. Bận rộn suốt cả ngày khiến cho Lí Tử Duệ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng Hi Hiểu thì không, cô là người hay lạ giường, một khi chuyển sang ngủ ở nơi khác cô sẽ cảm thấy rất khó mà ngủ được.
Hi Hiểu xoa xoa cái bụng đã hơi nhô lên của mình, không biết đã là mấy giờ mà cô vẫn chẳng thấy buồn ngủ, ngược lại còn cảm thấy càng ngày càng tỉnh táo. Cô xoay người lại, cơn gió nhẹ bỗng lướt qua mặt cô như cố tình khơi gợi lại quá khứ trong cô. Cảnh tượng này cô đã từng trải nghiệm với một người khác trước đây. Hi Hiểu khẽ hít một hơi thật sâu, cố gắng đẩy ngược những giọt nước mắt đã làm ướt bờ mi cô, ép buộc bản thân không được đắm chìm trong những khổ đau quá khứ. Hiện giờ, cái mà cô muốn nghĩ đến nhiều nhất là cuộc sống của cô từ nay về sau.
Phiêu bạt ngần ấy năm, cô bán mạng làm việc ở thành phố J này, vốn nghĩ rằng chỉ cần sống một mình cũng được, có ăn có mặc đã là tuyệt vời lắm rồi. Thế nhưng ngờ đâu trải qua cuộc sống hôn nhân hữu danh vô thực ngần ấy thời gian, cô đột nhiên lại cảm thấy khao khát cảm giác ấm áp giữa hai con người. Hơi thở đều đều của Lí Tử Duệ bên cạnh cô lúc này càng khiến cho cô mong chờ một kết cục có hậu cho mình.
Thậm chí Nhan Hi Hiểu còn nghĩ rằng, nếu như nói ra sự tình cho Lí Tử Duệ nghe….
Nhưng cái suy nghĩ vừa mới bột phát ở trong đầu đã ngay lập tức bị lí trí của cô dập tắt. Bản thân mình nên nói chuyện này với anh ấy như thế nào đây? Biết mong đợi anh sẽ có thái độ như thế nào? Giữa hai người có một mối quan hệ thực dụng rất đặc biệt trong cái xã hội này, dường như chỉ cần một hành động có vướng chút tình cảm cũng khiến cho sự tình phát triển theo hướng khác.
Cô trăn trở về hướng đi cho tương lai, đang định xoay người lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng la khe khẽ của đàn ông ở đằng sau lưng: -San San, đừng động đậy!
Chỉ mấy chữ ngắn gọn nhưng lại giống như một khối băng lạnh toát làm đông lại hoàn toàn chút ấm áp còn lại ở Hi Hiểu. Khóe môi cô khẽ nhếch lên cười nhạt, trong trái tim anh có một người phụ nữ khác, còn trong bụng của cô lại có một đứa bé con của người khác. Vì vậy lần hợp tác này, rất công bằng, chẳng ai nợ ai hết.
Ngày hôm sau, Hi Hiểu bị đánh thức bởi tiếng động ở bên cạnh. Vì tối qua ngủ muộn nên giờ cô vẫn còn mơ màng trong cơn buồn ngủ. Cô tưởng rằng mình đang nằm trên chiếc giường công chúa của mình nên thoải mái lật người, định tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Nào ngờ cô vừa mới thò chân ra đã chạm phải một cái gì đó âm ấm, cô giật mỉnh mở mắt nhìn…trong cơn mơ màng, cô nhìn thấy Lí Tử Duệ đang nhìn mình, điệu bộ dở khóc dở cười.
Tất cả kí ức bừng tỉnh trong nụ cười của anh, Hi Hiểu chầm chậm cúi đầu, giật mình phát hiện ra chân của mình đang gác lên chân của Tử Duệ, cô lập tức bật dậy như lò xo, miệng lắp bắp: -Á…xin…xin lỗi anh!
-Tôi quên mất là đây không phải là phòng của tôi…- cô bối rối vuốt lại tóc tai để che lấp sự ngại ngùng trên mặt: -Anh đợi một chút nhé, tôi đi làm đồ ăn sáng đây!
Thấy cô chạy như bay ra khỏi phòng, Lí Tử Duệ liền nhếch môi cười, nhẹ nhàng cử động cánh tay đã ê ẩm của mình rồi đi ra khỏi giường. Nghĩ đến tốc độ kinh hồn của Hi Hiểu lúc nãy, anh lại bật cười. Người phụ nữ này chỉ biết rằng hành động cuối cùng của mình khiến cho người khác hiểu nhầm mà không biết rằng suốt nửa đêm qua cô ấy đã ngủ với tư thế như vậy. Nhất là càng về sau, cô giống hệt như một con bạch tuộc cứ quấn chặt lấy con mồi của mình, gần như cơ thể của cô đã quấn chặt lấy cơ thể anh.
Anh không phải là gỗ đá, đương nhiên khi đối mặt với những tình huống như thế này, anh không thể không có chút cảm giác nào.
Hơn nữa, cô còn bày trò giả vờ cảnh báo với anh rằng cô đang có “bạn cũ” viếng thăm, chắc chắn là bởi vì sợ anh giở trò xằng bậy. Nhưng chẳng nhẽ anh không có mắt hay sao? Lúc vào nhà vệ sinh, nhìn cái thùng đựng giấy vệ sinh dưới sàn, “bị” hay không chẳng nhẽ anh còn không biết?
Nghĩ đến đây Lí Tử Duệ lại bật cười.
Hi Hiểu chuẩn bị bữa sáng với tốc độ siêu nhanh. Chẳng bao lâu sau, mợ của Hi Hiểu cũng tỉnh giấc. Lúc ăn sáng, Hi Hiểu vừa bóc trứng vừa giả vờ hỏi dò: -Mợ à, mợ định ở lại thành phố này bao lâu?
-Đợi một chút…-mợ Hi Hiểu cúi đầu húp một ngụm cháo rồi cười bảo: -Hiểu Hiểu, có phải cháu không muốn mợ ở đây không….
-Đâu có ạ!- Hi Hiểu vội vàng xua tay phủ nhận: -Mợ chịu đến đây cháu mừng còn không kịp nữa là…
Mặc dù trên mặt cố nặn ra nụ cười tươi tắn nhưng trong lòng Hi Hiểu vô cùng rối bời. Nhan Hi Hiểu đánh mắt về phía Lí Tử Duệ, thấy Tử Duệ đang một tay cầm bánh, một tay cầm cốc nước hoa quả, rõ ràng là đang ăn mà lông mày cứ nhăn tít lại như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Ăn xong bữa sáng, Lí Tử Duệ vẫn đi làm như bình thường, để lại một mình Hi Hiểu ở nhà với bà mợ lắm điều. Không phải là cô không có khái niệm về họ hàng, cũng không phải cô lạnh nhạt với người thân…chỉ có điều mấy ngày hôm nay, vì mang bầu nên cô luôn ở trong tình trạng mệt mỏi. Cô thực sự không có đủ sức để nói chuyện với mợ mình.
Thế nhưng mợ của Hi Hiểu dường như đã biến thành một người khác, Hi Hiểu vừa cười giả lả vừa nghĩ, mặc dù ở với mợ không lâu nhưng cô cũng hiểu rõ tính cách của mợ mình. Trong kí ức của cô, mợ là một người rất kiệm lời, cũng có thể là do yêu cầu công việc nên những điều mợ nói có vẻ rất uy nghiêm, chẳng mấy khi mợ nói chuyện phiếm. Ở với mợ hai năm trời, Hi Hiểu chỉ nhớ thỉnh thoảng lắm mợ mới nói đùa dăm ba câu. Cho đến tận khi cô ra khỏi nhà mợ, mợ vẫn giữ nguyên vẻ mặt cau có, khó gần của mình.
Vì vậy, thái độ của mợ ngày hôm nay thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của Hi Hiểu.
Hi Hiểu cố gắng nói chuyện một lúc nhưng tất cả các vấn đề gần như đã nói hết từ tối qua rồi. Cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Đang mơ màng trong cơn mê thì đột nhiên điện thoại đổ chuông. Cúi đầu nhìn vào màn hình, mặt Hi Hiểu chợt biến sắc.
Điện thoại từ thành phố S gọi đến.
Nhìn thấy mợ đã ngủ rồi, nghĩ ngợi một lát cô quyết định vào phòng ngủ. Như vừa tự đấu tranh với chính bản thân mình, cô hít một hơi thật sâu rồi nhấn phím nghe. Quả nhiên là giọng nói quen thuộc đã lâu không được nghe đó: -Hi Hiểu à….
-Hi Hiểu, Hi Hiểu ơi!
Mặc dù đã xa cách ngần ấy thời gian nhưng cách anh gọi cô vẫn không thay đổi, vẫn khiến cho trái tim của cô vấn vương.
Hi Hiểu cố gắng kiểm soát hơi thở gấp gáp của mình nhưng lại thấy cổ họng mình khô đắng lại: Kỳ Thần?- cô cố tỏ ra thoải mái: -Dạo này anh vẫn ổn chứ?
-Ổn!- giọng nói của anh vẫn ấm áp như trước nhưng lời nói thì ngắn gọn tới lạnh người: -Anh rất ổn!
Nói được vài câu Hi Hiểu đã không biết nói chuyện gì nữa. Một người bạn trai đã từng thân mật chẳng còn khoảng cách, một người có mà cô vẫn thường nhớ nhung, nhưng nay hiện thực tàn khốc đến nỗi cô chẳng biết phải nói gì với anh nữa. Trước tình trạng khó xử này, Hi Hiểu đành lên tiếng: -Bao giờ thì anh ra?
-Theo lí mà nói thì khoảng hai năm rưỡi nữa…- từ đầu dây bên kia có tiếng cười khẽ vọng lại: – Nhưng cai ngục bảo chỉ cần anh có cải tạo tốt thì có thể được thả sớm hơn.
Không để Hi Hiểu kịp trả lời, Kỳ Thần nói chêm vào một câu: -Lúc ấy…em có đợi anh nữa không?
-Lục Kỳ Thần, chúng ta đã từng đề cập đến vấn đề này rồi…- Hi Hiểu ngẩn người trong giây lát rồi khẽ nói: -Anh đã từng nói không cần em phải đợi!
-Nếu như anh hối hận thì sao?
-Anh đùa à?- Hi Hiểu cười nhạt, cố gắng tỏ ra thoải mái với anh nhưng không hiểu sao nước mắt lại chảy xuống miệng đắng chát: -Anh đã từng nói, kể từ ngày hôm đó, hai chúng ta chẳng ai còn dính dáng đến ai.
Nỗi đau đớn lại một lần nữa trỗi dậy, Hi Hiểu không biết rằng mối tình đó đến giờ vẫn khiến cho cô gặp phải cú sốc lớn đến thế. Cô chợt nghe thấy tiếng cười nhạt từ đầu dây bên kia vọng lại: -Hi Hiểu, anh biết, anh biết sau khi anh ra tù, bố sẽ sắp xếp chuyện hôn sự của anh với Kiều Việt. Vì vậy, có gì mà em phải lo chứ?
-Thế còn em, em làm việc ở Trụ Dương thế nào rồi?-Kỳ Thần cười nhạt: -Họ không bạc đãi em chứ?
-Em không làm ở đó nữa rồi!- Hi Hiểu cắn chặt môi: -Nghỉ làm được khoảng hai tuần.
-Tại sao?
Chỉ nghe thấy có tiếng nói lạnh lùng ở đầu dây bên kia vọng lại “hết giờ”, cô thậm chí còn không kịp trả lời anh thì đã nghe thấy tiếng tu tu vọng lại. Mãi lâu sau, Hi Hiểu mới bừng tỉnh, từ từ bỏ điện thoại xuống. Tiếng của mợ gọi cô đang vọng lại từ phòng khách.
Hi Hiểu liền lên tiếng đáp lại, vội vàng quệt sạch nước mắt trên mặt rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Mợ Hi Hiểu lập tức nhận ra bộ dạng khác thường của cô, vội vàng hỏi: -Hiểu Hiểu, sao cháu lại khóc thế?
Hi Hiểu cố nặn ra một nụ cười: -Không có gì ạ! Một người bạn học cùng đại học với cháu chết rồi, trong lòng cháu cảm thấy rất khó chịu.
Những nỗi xót xa trong lòng khiến cho khóe mắt cô long lanh, Hi Hiểu hít một hơi thật sâu rồi vội vàng đẩy mợ ra: -Cháu xin lỗi mợ, cháu hơi khó chịu, cháu muốn ở một mình một lúc!- nói rồi cô liền đi vào phòng ngủ.
Hi Hiểu khóa trái cửa lại, dựa lưng vào cửa khóc tấm tức.
Không biết rõ cảm giác trong tim là gì. Cô đơn suốt một thời gian dài, giọng nói thân thương ấy lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời cô. Lưng Hi Hiểu trượt đi trên cánh cửa, cô mệt mỏi úp mặt vào hai đầu gối. Rõ ràng trước mắt là một sự mông lung nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng của ngày hôm ấy.
Những kí ức quá rõ rệt, rõ rệt đến mức mỗi lần nhớ đến đều khiến cho trái tim cô đau như bị dao cắt.
Nhan Hi Hiểu và Lục Kỳ Thần đã quen nhau trong một buổi phỏng vấn việc làm.
Lúc đó Hi Hiểu mới tốt nghiệp, vì chuyên ngành của cô là thiết kế quảng cáo, đắt giá hơn so với những chuyên ngành khác. Vì vậy, một cô gái hừng hực sức trẻ lại cộng thêm tư chất thông minh bẩm sinh khiến cho cô có đủ tự tin để “bôn ba” nơi thành phố J xa hoa này. Nhưng nào ngờ, cái trung tâm kinh tế của đất nước này lại khiến cho người có có tham vọng quá lớn, mang đến cho người ta những lí tưởng quá xa vời…nhưng lại tiếc rẻ sự ban tặng, đó chính là sự mài dũa cho người mới.
Hi Hiểu lúc ấy, sau khi đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi xin việc mới phát hiện ra rằng chẳng có nơi nào quan tâm đến chuyện bằng cấp, họ chỉ quan tâm đến khả năng thực tiễn của người tìm việc. Nói thẳng ra là, tất cả những điều kiện trước đều như đo ni đóng giày cho Hi Hiểu, nhưng điều kiện cuối cùng lại chẳng khác gì một quả lựu đạn làm nổ tung những cố gắng của cô: yêu cầu có ba năm kinh nghiệm trở lên.
Một người vừa mới bước ra khỏi cánh cửa nhà trường, nhìn thấy điều kiện này đương nhiên sẽ nghĩ rằng xã hội tối tăm không ánh sáng. Trong khi cô đã phải trải qua hàng trăm lần tối tăm, đang định cân nhắc xem có nên quay về thành phố C hay không thì sau lưng chợt vang lên giọng nói của một người đàn ông. Chủ nhân của giọng nói này chính là người dẫn dắt cô đi tới ánh sáng, Lục Kỳ Thần.
Lúc ấy anh đang đứng trước bảng thông báo tuyển dụng của Gia Thái, có vẻ rất có hứng thú với bản lí lịch của cô. Sau khi cùng đồng nghiệp kiểm tra sơ qua về cô, anh đã cho cô có cơ hội được tham gia phỏng vấn. Hi Hiểu cứ tưởng rằng thế là mình từ nay về sau đã có thể làm việc ở tập đoàn Gia Thái hàng đầu của thành phố này, thế nhưng mấy hôm sau lại có thông tin cho hay, bộ phận kế hoạch của Gia Thái không tuyển dụng thêm người. Cô lại một lần nữa bị thành phố J này từ chối.
Hi Hiểu chán nản quyết định rời khỏi thành phố này. Nhưng lúc đi mua vé tài thì đột nhiên Lục Kỳ Thần gọi điện thoại cho cô, nói rằng anh có một người quen bên Trụ Dương, có thể giới thiệu cô vào đó làm việc. Nhờ vậy mà ước mơ có một chỗ đứng trong thành phố J này của cô được toại nguyện.
Ngày tháng cứ thế trôi đi. Dần dần, vì tiếp xúc rất nhiều, tình cảm của cô dành cho anh từ cảm kích chuyển thành tình yêu. Anh luôn nói với cô rằng anh chỉ là một nhân viên bình thường của tập đoàn Gia Thái, nhưng từ cách ăn nói và phong độ của anh, cô đã sớm sinh nghi về thân phận của anh rồi. Tuy nhiên, những người phụ nữ trong tình yêu đều bị bịt mắt, những nghi vấn nhỏ nhoi đó của cô nhanh chóng bị những lời đường mật của anh hóa giải.
Nếu như không có trận biến cố đó, Hi Hiểu còn tưởng rằng cuộc đời mình là đã yên bề. Nhưng cái xã hội này rất thích mang đến cho con người những điều bất ngờ. Một ngày nào đó của một năm trước, khi đến chung cư của Lục Kỳ Thần, cô đột nhiên nhìn thấy anh với một cô gái khác quấn quýt, thân mật. Hi Hiểu trong cơn tức giận lúc đó đã vung tay cho Kỳ Thần một cú đấm, kể từ đó cắt đứt tình cảm yêu đương với anh.
Hóa ra, Lục Kỳ Thần là con trai của Lục Minh, tổng giám đốc bất động sản Đường Đô.
Khủng hoảng kinh tế khiến cho thị trường bất động sản trở nên ảm đạm, ngay cả các công ty bất động sản lớn cũng không thể chịu nổi áp lực thiếu hụt nguồn đầu tư huống chi là công ty bất động sản trung bình như Đường Đô. Mà hai năm trước, Gia Thái đã chịu trách nhiệm xây dựng công trình số 36 của Đường Đô, trong hợp đồng có viết tiềng công công trình phải được thanh toán trong hai năm. Nhưng đến lúc đó lại đang khủng hoảng kinh tế, các hạng mục của Đường Đô quá nhiều, vì không có tiền nên hàng loạt các công trình phải dừng thi công. Dưới sự thúc nợ của Gia Thái, đương nhiên Đường Đô chẳng thể nào hoàn trả.
Lục Kỳ Thần lúc ấy đang làm việc ở Gia Thái may mắn lọt vào mắt xanh của thiên kim tiểu thư Kiều Việt, con gái của chủ tịch tập đoàn Gia Thái. Những tình tiết tiếp theo câu chuyện này vô cùng tàn khốc. Bố của Kiều Việt lấy điều kiện sẽ không thúc nợ để tác thành cho nguyện vọng của con gái, yêu cầu hai người họ phải kết hôn.
Hôm hay tin vụ kết hôn của hai người họ, Hi Hiểu và Lục Kỳ Thần đã ăn trái cấm. Sau chuyện đó, hai người quyết định chia tay nhau. Hi Hiểu rất hiểu Lục Kỳ Thần, anh là một người cực kì trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không vì tình yêu mà giương mắt đứng nhìn sự nghiệp của gia đình sụp đổ.
Một tình yêu có nồng nàn đến mấy, có vấn vương đến đâu, trước lợi ích vẫn chỉ là một món đồ chơi quá xa xỉ.
Bọn họ quyết định sẽ chia tay từ đây, không bao giờ gặp lại. Trước khi đi, Lí Tử Duệ có đưa cho Hi Hiểu một tấm thẻ, nói rằng đó là tiền tích góp của anh bao nhiêu năm nay, coi như đó là sự bù đắp cho tình yêu của hai người. Hi Hiểu thoải mái nhận lấy, cô không phải là mấy cô gái tỏ vẻ thanh cao trên ti vi, chỉ cần sống dựa vào tình yêu. Cô vốn là một người rất thực tế, một mối tình đã bỏ ra quá nhiều tình cảm như vậy, đương nhiên phải có cái gì đó để bù đắp những hụt hẫng và đau khổ mà cô phải chịu đựng.
Vì vậy cô đã nhận lấy. Cô mãi mãi không bao giờ quên nụ cười của Lục Kỳ Thần ngày hôm ấy. Anh đã nói với cô: -Hi Hiểu, em hãy nhận lấy đi! Đây là điều duy nhất anh có thể làm cho em. Nếu như em không muốn cả nửa cuộc đời còn lại anh phải sống trong nỗi áy náy, sống trong nỗi dày vò thì em hãy nhận lấy!
Anh vốn không phải là một người thanh cao cho lắm, vì vậy trước sự dụ dỗ của đồng tiền, anh đã lựa chọn con đường từ bỏ tình yêu. Đến lúc này, mọi việc đã bày ra trước mắt cô, cô lại ngoan ngoãn làm theo ý anh, trở thành một người giống như anh, vì tiền bạc mà bỏ đi tình yêu.
Hơn nữa, bù đắp mà anh trả cho cô cũng không hề thấp, đủ để mua một đêm mây mưa giữa hai người. Chín mươi vạn tệ, có cô gái nào có thể bán mình với cái giá cao đến thế?
Vì vậy, đối với một người có dung mạo bình thường như Hi Hiểu, khoản bồi thường này…là quá đủ.
Hi Hiểu thường tự an ủi bản thân mình như vậy. Những người khác đều ôm mộng được sống những ngày như ý muốn. Chỉ có cô là luôn tự chà đạp bản thân, biến mình thành một động vật sống vì tiền. Chỉ có như vậy cô mới có thể xoa dịu nỗi đau đớn đối với tình yêu trong quá khứ, mới có thể thản nhiên khi hay tin Lục Kỳ Thần vào tù.
Ngày thứ mười hai sau khi hai người chia tay, Lục Kỳ Thần đột nhiên vì vấn đề tiền vốn mà phải vào tù. Hi Hiểu không bao giờ biết rằng chỉ một lần ái ân giữa hai người mà lại dẫn đến kết cục đau thương này.
Cho đến ngày hôm nay, anh đột nhiên liên lạc với cô. Anh vẫn là một người kiệm lời, còn cô vẫn là một người bình thản đối mặt với mọi người. Anh đã từng dạy cô rằng, càng gặp phải những tình cảnh cấp bách càng phải cố gắng duy trì trạng thái bình thản. Hi Hiểu cảm thấy trong cuộc nói chuyện ngày hôm nay, cô đã có đủ sự bình thản.
Thế nhưng trước mặt cô lúc này không ngừng xuất hiện những ngày tháng tươi đẹp của hai người. Lúc đó cô nắm tay anh, đi xuyên qua từng ngóc ngách, đường phố. Lúc ấy cô ngồi trên lòng anh, hưởng thụ những nụ hôn ngọt ngào và ướŧ áŧ của anh. Lúc ấy cô đỏ mặt nằm bên dưới anh, từ từ cảm nhận cái cảm giác quấn quýt của lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng thân mật giữa hai người.
Chuông điện thoại đột ngột reo vang khiến cho Hi Hiểu giật mình bừng tỉnh. Những kí ức đã lâu không được nhắc đến ấy như bị cắt làm đôi, một cảm giác đau đớn đi sâu vào tận xương tủy, khiến cho tâm trí của cô như tê dại. Một lúc lâu sau cô mới chậm chạp cầm điện thoại lên, hoang mang lau sạch những giọt nước mắt trên mặt, cố gắng hít thở thật sâu rồi mở điện thoại ra xem. Là Lí Tử Duệ.
-A lô…
-Hi Hiểu, hôm nay tôi đã nghĩ kĩ rồi, có phải mợ của cô có chuyện gì muốn nhờ chúng ta làm không?- Lí Tử Duệ đi thẳng vào vấn đề: -Tôi càng nghĩ càng thấy không bình thường, một người thân hơn mười năm nay chẳng liên lạc gì, vô duyên vô cớ chạy đến nhà người ta ở. Xét về tình, về lí đều bất bình thường.
-Chẳng có gì bất bình thường cả!- Hi Hiểu trầm giọng: -Cháu gái lấy chồng, mợ đến thăm là chuyện bình thường!
-Nhưng mà…cô thật sự không cảm thấy có gì kì lạ sao?- Lí Tử Duệ tiếp tục thuyết phục Hi Hiểu: -Cô nghĩ mà xem, mặc dù bây giờ đã vào thu nhưng vẫn có thể coi là mùa hè. Bình thường đâu có ai chịu lê la đến nhà người ta vào cái thời tiết này chứ?
-Lí Tử Duệ, đó là mợ của tôi…- Nhan Hi Hiểu bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh: -Cháu gái lấy chồng, đến thăm chẳng lẽ lại trái với lẽ thường hay sao?
-Hi Hiểu, tôi không nói là trái với lẽ thường. Không biết cô có phát hiện ra hay không, đã có mấy lần bà ấy định nói cái gì đó rồi lại thôi….
-Lí Tử Duệ, anh nói đủ chưa hả?- thấy Lí Tử Duệ lôi thôi mãi không thôi, cơn tức giận trong lòng Hi Hiểu chợt bộc phát: -Tôi biết anh giỏi quan sát, giỏi phân tích ý đồ và tâm lí của đối phương trong giao tiếp…Tôi biết đó là sở trường của anh, nhưng anh cũng phải nghĩ xem, những sở trường nghiệp vụ ấy đâu có thích hợp dùng để bàn luận tình thân giữa người với người. Mợ tôi lâu lắm rồi mới đến thăm tôi, có nói nhiều một chút cũng có làm sao đâu?- Hi Hiểu vẫn không quên là mợ mình còn ngồi ở bên ngoài nên cố gắng nói thật khẽ: -Anh không thể lúc nào cũng suy đoán người ta có âm mưu này nọ được.
Rất ít khi thấy Hi Hiểu nói nặng lời như vậy, Lí Tử Duệ nghẹn họng chẳng nói lên lời. Một lúc lâu sau anh mới cố nặn ra được một câu: -Cô tự đi mà lo cho mình vậy!
Nói dứt lời bèn cúp điện thoại luôn.
Lí Tử Duệ không thể nào hiểu nổi tại sao anh chỉ muốn bàn bạc tử tế chuyện này với cô mà kết quả lại thành ra như thế này. Sáng sớm nay lúc ra khỏi nhà, cô ấy vẫn rất bình thường, sáng dậy còn xuống bếp nấu nướng, thậm chí còn rất da dáng người phụ nữ của gia đình, thế mà chỉ nói có vài câu đã trở thành một người đàn bà ghê gớm rồi?
Nghĩ đến đây Tử Duệ liền bực bội ném tài liệu sang một bên, trong đầu hiện ra vẻ mặt của bà mợ. Theo khả năng quan sát của anh, bà mợ của Hi Hiểu chắc chắn có chuyện gì đó mới đến đây. Còn về vấn đề đó là chuyện gì, chuyện khiến cho bà ấy định nói mà lại thôi nhưng vẫn không thể không nói đó chắc chắn chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp cả.
Thôi mặc kệ, dù sao cũng không phải là mợ của mình! Lí Tử Duệ khẽ hừ giọng, tự cười chế nhạo bản thân mình thích ôm rơm nặng bụng. Dù sao cũng chẳng phải là vợ chồng thật, anh cần gì phải quan tâm đến phản ứng của người nhà cô chứ? Hơn nữa, tối đến người không có chỗ mà ngủ là cô ấy, đâu phải là mình? Nếu như cô ấy muốn cho tình cảnh này tiếp tục tiếp diễn thì cứ để cho bà mợ kì quái của mình ở lại đây đi!
Dù sao thì ban ngày anh cũng phải bận rộn với công việc, chỉ có mấy tiếng đồng hồ buổi tối là phải vờ vĩnh cười cười nói nói với bà mợ ấy, mà chuyện này thì anh rất giỏi, tất cả đều là nhờ công việc đã rèn luyện cho anh cả.
Chiều đến trở về nhà, Hi Hiểu vẫn mải mê với công việc bếp núc như bình thường. Mặc dù cuộc nói chuyện điện thoại ấy chẳng vui vẻ gì nhưng dù sao trong nhà cũng có người ngoài, không thể làm ầm ĩ lên được. Thế là Lí Tử Duệ đành phải phát huy khả năng giao tiếp của mình, chủ động chạy đến bên cạnh Hi Hiểu lúc ấy đang nhặt rau bắt chuyện: -Tối nay ăn gì thế?
-Rau cải…- cô ngoảnh đầu lại đáp, giọng nói nhỏ xíu dường như chẳng thể át đi tiếng nước chảy tí tách. Lí Tử Duệ khẽ ừ một tiếng rồi ghé đầu xuống, hít hít những món đã nấu chín: -Oa, thơm quá! Đây là cái gì?
-Súp hải sản đậu phụ…- Hi Hiểu khẽ đáp rồi quay ngoắt đầu sang nơi khác để giấu đi sự bối rối. Lí Tử Duệ đứng bên cạnh nheo mắt nhìn cô, nụ cười miễn cưỡng trên môi dường như đông cứng lại. Hi Hiểu có phản ứng như vậy, chẳng thèm liếc anh đến một cái, cho dù ánh mắt có vô tình chạm nhau chẳng qua cũng là sự tránh né…thái độ này khiến cho Lí Tử Duệ cảm thấy tổn thương.
Lí Tử Duệ không ngờ thái độ hiền hòa của mình lại bị Hi Hiểu đối xử như vậy. Lớn đến ngần này rồi, Lí Tử Duệ rất ghét con gái làm bộ làm tịch. Bình thường nếu là người khác mà đối xử với anh như vậy thì anh cũng chẳng thèm để ý đến, nhiều nhất là tức tối một lần rồi từ sau không thèm quan hệ nữa. Nhưng không hiểu vì sao anh lại không muốn Hi Hiểu đối xử với mình như vậy. Lí Tử Duệ tiến lại gần Hi Hiểu, kéo mạnh cánh tay cô, nhíu mày hỏi: -Nhan Hi Hiểu, cô có ý gì hả?
-Tôi đâu có…- cô khẽ ngẩng đầu, ánh mắt phảng phất sự kinh ngạc và hoảng loạn, nhưng ngay lập tức cô lại cúi gằm mặt xuống, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: -Lí Tử Duệ, tôi đang bận, anh mau bỏ tay ra đi!
-Chẳng phải là tôi chỉ mới phân tích có chút xíu thôi mà…- nhớ ra là mợ Hi Hiểu vẫn còn ở trong phòng khách, Lí Tử Duệ đành cố nói nhỏ đi: -Đều là vì muốn tốt cho cô thôi, hà cớ gì cô lại nổi khùng với tôi?
-Tôi…- Hi Hiểu đang định mở miệng nói gì đó thì sau lưng cô đã vang lên giọng nói của mợ. Lí Tử Duệ giật nảy mình, vội vàng thả tay Hi Hiểu ra rồi ngoảnh đầu lại cười: -À mợ à….
-Ừ, Tử Duệ về rồi đấy à? –mợ Hi Hiểu mỉm cười rồi đột nhiên vẫy tay: -Nào, Tử Duệ, Hi Hiểu đang bận tay, cháu qua đây giúp mợ một chút!