Chương 2: Quan hệ, kẻ thứ ba hay người vợ bị bỏ rơi
Ngày hôm sau đi làm, giám đốc công ty Tôn Bồi Đông nhìn thấy họ thì vô cùng kinh ngạc: -Sao mà quay về nhanh thế?
-Chẳng phải ngài bảo…- Nhan Hi Hiểu còn chưa nói hết đã cảm thấy mu bàn tay đau nhói, Lí Tử Duệ đã nhéo mạnh tay cô ra hiệu, còn mình thì tươi cười nói: -Thưa tổng giám đốc, Hi Hiểu vốn định ở quê chơi thêm vài ngày, nhưng chợt nhớ ra là công ty còn chút việc chưa giải quyết xong, mấy ngày nữa lại không biết ăn nói thế nào với khách hàng nên đã cùng tôi quay về sớm hơn dự định đấy ạ!
Nghe những lời nói có vẻ coi trọng đại cục như vậy khiến cho mặt mày Tôn Bồi Đông rạng rỡ hẳn ra, hết lời khen ngợi hai người trước mặt đông đảo nhân viên công ty.Trước sự khen ngợi của ông chủ và sự ngưỡng mộ của cấp dưới, Lí Tử Duệ bắt đầu tỏ vẻ khiêm tốn, khóe miệng khẽ nhếch lên theo thói quen, mỉm cười thân thiện đồng thời cũng ẩn chứa một sự lạnh lùng không thể tiếp cận. Ở công ty, Lí Tử Duệ luôn mang đến cho mọi người cái cảm giác này, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho rất nhiều cấp dưới không biết rõ chân tướng yêu mến và ngưỡng mộ anh ta.
Sau khi “buổi tuyên dương” kết thúc, mọi người ai về chỗ nấy. Hi Hiểu ngồi vào bàn làm việc của mình, nghĩ đến chuyện bản thân vốn định nhân cơ hội nghỉ cưới để nghỉ ngơi vài ngày mà không xong, cô lại thở dài. Trợ lí kế hoạch Lâm Nhiên bỗng ở đâu chạy đến: -Nhóm trưởng thở dài cái gì vậy? Tuần trăng mật ngắn ngủi quá, chắc là chưa chơi đã nhỉ?
Nhan Hi Hiểu bĩu môi đáp: -Ai bảo thế?
-Chị Nhan, phó giám đốc Lí ở nhà thế nào?- nhìn bộ dạng ủ rũ của cô, Lí Nhiên đột nhiên tò mò: -Chỉ có điều, chị và phó giám đốc Lí yêu nhau từ bao giờ thế? Trước đó còn lạnh lùng như người xa lạ, thế mà chỉ sau một đêm đã kết hôn rồi?
-Thưa đồng chí Lâm Nhiên…- Nhan Hi Hiểu ngoảnh đầu lại, mở to mắt, trịnh trọng nhìn Lâm Nhiên: -Là một trợ lí tinh anh của bộ kế hoạch, cô có biết trong mười hai tuyệt chiêu của công ty mình, chiêu nào có ảnh hưởng quan trọng nhất đến số đông không?
-Vờ…vờ tha để bắt, lạt mềm buộc chặt.
-Chính xác!- Nhan Hi Hiểu xoay ngoắt người một cái, nhanh chóng chìa ra những bảng báo cáo phân tích SWOT chưa hoàn thành trong tay ra: -Thưa trợ lí Lâm, giờ xin cô hãy thực hiện chính sách “lạt mềm buộc chặt” của mình đi, hãy phấn đấu vì sự nghiệp và cuộc đời của mình nhé!
Những người làm trong nghề quảng cáo đều biết, trong ngành vốn đã có câu nói: nhân viên ở bộ nghiệp vụ là lợn, nhân viên ở bộ phận thuyết khách là chó, còn nhân viên ở bộ kế hoạch chẳng bằng chó, lợn. Thật bất hạnh, Nhan Hi Hiểu lại thuộc vào loại “không bằng chó, lợn”. Trong khi đó, khủng hoảng kinh tế khiến cho ngành bất động sản bị ảnh hưởng nặng nề. Đây vốn là vấn đề ngoại cảnh, chẳng ai có thể ngăn chặn được. Nhưng những ông chủ bất động sản này lại cứ thích làm khó các nhân viên trong bộ kế hoạch của họ, cố chấp cho rằng thành tích kinh doanh không tốt đều là do bọn họ làm việc không đến nơi đến chốn.
Tất cả những người ở bộ kế hoạch đều tức phát khóc trước quan điểm cố chấp và phiến diện này. Nhất là khách hàng lớn thứ hai của họ là Thiên Thần cũng có suy nghĩ này, khiến cho hạng mục Ngự Uyển Thiên Thần trở nên khó khăn. Đề án của bộ trưởng bộ kế hoạch Trụ Dương là La Đông Thần đã đệ lên hai lần nhưng lần nào cũng bị tổng giám đốc Diêu của Thiên Thần phê phán không thương tiếc.
Đối mặt với tình hình này, Tôn Bồi Đông thông báo, các thành viên chủ chốt của bộ kế hoạch và thị trường sẽ triệu tập cuộc họp. Nhan Hi Hiểu với tư cách là thiết kế thứ ba của bộ kế hoạch tự nhiên cũng được đưa vào danh sách những “thành viên chủ chốt”. Và đương nhiên phó tổng giám đốc Lí Tử Duệ cũng không thể vắng mặt trong buổi họp này.
Đây là cuộc họp đầu tiên mà cả hai người họ cùng tham dự sau hôn nhân. Mặc dù cả hai đều tự biết rằng đây không phải là một cuộc hôn nhân thực chất, nhưng trước ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, Nhan Hi Hiểu vẫn còn cảm thấy hết sức e dè.
Tôn Bồi Đông ra hiệu cho thư kí bật màn hình lên, những tài liệu có liên quan đến đề án của Thiên Thần đều hiện lên trước mặt mọi người. Từ việc phân tích địa lí đến định vị thị trường rồi đến bối cảnh đề án và kế hoạch tuyên truyền, Tôn Bồi Đông đã trình bày cụ thể từng bước một cho mọi người.
Cuối cùng, ông ta ném cho mọi người một câu hỏi: -Đây là phân tích tổng hợp về đề án Ngự Uyển Thiên Thần của chúng ta hiện nay. La Đông Thần, trước tiên anh hãy nói cho mọi người biết xem tổng giám đốc Diêu còn chưa hài lòng về điểm nào. Tất cả mọi người cùng nghĩ phương án giải quyết!
-Vâng, vậy tôi xin trình bày một chút!- La Đông Thần đứng dậy, đi đến bên màn hình và bắt đầu trình bày: – Bởi vì công trình này nằm ở ven hồ, đề án đầu tiên của chúng ta chủ yếu lấy “nước” làm trọng tâm, làm mục tiêu phát triển tất cả các định vị và yêu cầu, Slogan quảng cáo là “Phía bên kia dòng nước”, khách hàng mục tiêu là những nhân viên chính phủ và tầng lớp trí thức thành phố. Do đó, chúng tôi muốn bộ phận maketting sẽ tiến hành tìm hiểu xem xem có nền văn hóa nhà ở như thế này không. Nhưng phương án này bị tổng giám đốc Diêu phản đối.
La Đông Thần cười gượng rồi tiếp tục chuyển sang kế hoạch thứ hai: -Đây chính là đề án thứ hai của chúng tôi, cũng chính là cái đề án tôi vừa mới gửi sang. Khác với đề án lấy nước làm trọng tâm, phương án này khá cổ điển, căn cứ trên nguyên tắc kế hoạch thứ nhất, tức là chủ yếu nhấn mạnh vào vị trí địa lí. Nếu đi sâu phân tích kĩ càng, địa hình của Ngự Uyển Thiên Thần có mấy đặc điểm chính sau đây….- trên màn hình hiện ra một bức bản đồ: -Cách bãi đỗ xe chính không quá 200m, nằm ở phía Bắc cầu Tân Đại, phía Đông còn có khu nhà vệ sinh mới xây dựng….Tất cả những điều này đều có thể đảm bảo tương lai về sau cho người sử dụng.
-Thế nhưng kết quả thì mọi người đều biết rồi đấy, đề án này vẫn không được thông qua…- La Đông Thần nhún vai chán nản rồi chậm rãi đi về chỗ ngồi: -Thưa các vị, đây chính là hiện trạng công việc của chúng tôi hiện nay!
Thấy La Đông Thần vừa nói xong, Tôn Bồi Đông liền kết luận: -Người xưa có câu: quá tam ba bận! Hai đề án của chúng ta đã không được thông qua rồi, nếu như còn có lần thứ ba tái diễn, tôi tin rằng sẽ có hai khả năng: thứ nhất: từ bỏ đề án bên Thiên Thần, kể từ nay về sau không đi lại với tổng giám đốc Diêu nữa, từ bỏ triệt để cơ nghiệp mà Trụ Dương đã xây dựng được đến giờ. Thứ hai chính là giải tán bộ phận kế hoạch và thị trường, mọi người ai nấy đều uống nước lã, hít khí trời mà sống. Chính vì vậy…- Tôn Bồi Đông hít một hơi thật sâu: -Vì bản thân, mọi người hãy nghĩ xem nên thao tác ra sao, triển khai kế hoạch như thế nào, làm thế nào mới có thể bịt chặt được những cái miệng vô tích sự của mình ở Trụ Dương…
Nói đến mức này là đã cực kì nghiêm trọng rồi. Mặc dù khuôn mặt của Tôn Bồi Đông vẫn nở nụ cười, nhưng bộ dạng của ông hiện nay khiến cho tất cả những người có mặt trong phòng họp đều cảm thấy hoang mang. Nhan Hi Hiểu cúi đầu không nói nửa lời, trong lòng ngầm chửi rủa hàng trăm, hàng nghìn lần hai cái đề án của La Đông Thần. Theo cô thấy, hai điểm mấu chốt trong đề án này chỉ có thể lấy được thiện cảm của Thiên Thần nếu như Thiên Thần muốn hủy hoại danh tiếng của chính mình.
Nhưng mà, những lời này đâu thể nói ra. Nhan Hi Hiểu xưa nay chưa từng thể hiện bản thân mình, nhất là khi ở trước mặt La Đông Thần, nhà thiết kế thứ nhất của công ty này. Nếu chẳng may làm không tốt, đề án của bản thân không được thừa nhận, ngược lại còn bị mang tiếng là “không coi tiền bối ra gì”.
Cô đang tự đấu tranh với chính bản thân mình thì đám đông đã bắt đầu bàn luận với nhau. Nhan Hi Hiểu lắng nghe ý kiến khác nhau của họ, bàn tay vô thức ghi chép lại những điều quan trọng trong ý kiến của họ, cần mẫn chẳng khác gì một cô sinh viên gương mẫu. Bên tai thỉnh thoảng vẫn vang lên giọng nói của Lí Tử Duệ, lạnh lùng và rất uy quyền…vẫn là phong cách thường ngày của anh: quyết đoán, sắc sảo, lạnh lùng phê phán các đề án của La Đông Thần, gần như chẳng để lại cho La Đông Thần chút thể diện nào.
Nhan Hi Hiểu bắt đầu mường tượng ra được đại thể của kế hoạch. Cô đang định giữ im lặng đến cùng thì bất ngờ cô người gọi tên cô: -Cô Nhan, cô có ý kiến gì không?
Cô ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Lí Tử Duệ.
Lúc này, tất cả các ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
-Ý kiến của tôi á?- cô hơi nghiêng đầu, định giấu diếm ý tưởng mới của mình: -So với đề án của trưởng phòng La thì còn non kém hơn nhiều!
-Không sao, biết đâu những ý kiến non kém ấy lại có thể đánh động trái tim khách hàng!
-Thôi được rồi, hi vọng mọi người đừng chê cười!- ánh mắt của Tôn Bồi Đông cũng hướng về phía cô, Nhan Hi Hiểu không thể tiếp tục im lặng được nữa, đành nói ra ý kiến của mình: -Tôi cảm thấy, lấy “nước” và “địa thế” làm điểm nhấn trong kế hoạch quảng cáo đã trở thành lối mòn…
-Mọi người đều đã biết, “nước” mà chúng ta muốn nói đến chính là sông Thanh Hà, Thanh Hà là con sông cái của thành phố J này, hai bờ dài hẹp, điều đó quyết định rằng các khu nhà ở chắc chắn không thể chỉ có một mình khu nhà của chúng ta. Nói như vậy, so với những khu nhà cùng nằm ở ven hồ khác, khu nhà của chúng ta không thể hiện được bất kì một đặc điểm lợi thế nào.
-Là ý gì?- La Đông Thần chất vấn.
-Nếu như là người đi buôn, có thể sẽ coi trọng nhân tố địa hình, bởi giao thông quyết định hiệu quả, hơn nữa có thể biến thành tiền bạc. Nhưng đối với những người làm trong chính phủ thì chưa chắc. Mặc dù là đầu mυ"ŧ giao thông, nhưng chắc chắn sẽ ồn ào, không thích hợp làm nơi ở.
Cô đã tóm lược lại để nói ra những điều đó, mặc dù giọng điệu rất hiền hòa nhưng đã lột tả được hết những khuyết điểm trong đề án của La Đông Thần. Vì vậy mà lúc này, mặc dù La Đông Thần vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh nhưng sắc mặt anh ta thực sự rất khó coi. Nhan Hi Hiểu đang cân nhắc xem có nên tiếp tục hay không thì giọng nói của Tôn Bồi Đông đã vang lên bên tai: -Cô Nhan nói nhiều như vậy rồi, không biết giờ đã có phương án gì chưa?
-Chỉ mới là những mường tượng bước đầu, chưa có kế hoạch hoàn chỉnh ạ…- Nhan Hi Hiểu khiếm tốn nói, ánh mắt khẽ liếc Lí Tử Duệ, chỉ thấy anh hơi cúi đầu nhìn vào những tư liệu trong tay, ánh mắt chăm chú, dường như không để ý đến những điều cô nói.
-Lí Tử Duệ, đối với chuyện này anh có ý kiến gì?- Tôn Bồi Đông hỏi Lí Tử Duệ nhưng lại liếc mắt về phía Nhạc Đồng, người đàn ông mới về từ nước ngoài, đang tranh giành chức vụ giám đốc bộ phận thị trường với Lí Tử Duệ: -Mặc dù hiện nay nhiệm vụ của anh là bên Gia Thái, nhưng là một thành viên của Trụ Dương, anh cũng nên có đóng góp vào công trình bên Thiên Thần chứ.
Lí Tử Duệ ngẩng đầu, khẽ nhếch mép cười, để lộ hàm răng trắng muốt: -Tôi cảm thấy đề án này đã đến lúc nên thay đổi người thực hiện rồi!
-Anh nói vậy là ý gì?
-Thiết kế La là thiết kế có trình độ cao nhất trong công ty, thế mà đề án đưa ra lại bị khách hàng trả lại đến hai lần, vì vậy tôi cho rằng vấn đề này không xuất phát từ trình độ, mà xuất phát từ suy nghĩ có phần thiên lệch…- anh khẽ cười: -Giám đốc Tôn, tôi đề nghị chuyển đề án này cho một nhân viên thiết kế khác để thay đổi góc nhìn nhận xem sao!
-Vậy thì đổi thành ai?
-Nhan Hi Hiểu.
Ba từ này vừa thốt ra, lập tức tất cả các ánh mắt đều hướng về phía Nhan Hi Hiểu. Còn Nhan Hi Hiểu lúc này đang mở to mắt nhìn Lí Tử Duệ, thật sự rất muốn hỏi nguyên nhân vì sao anh lại ném cho cô một củ khoai nóng bỏng tay như vậy. Nhưng cô chỉ thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng hàng ngày nay bỗng nhiên có đôi chút dịu dàng và ấm áp: -Hi Hiểu, có vấn đề gì không?
Cứ như thể là một người chồng dịu dàng đang mang lại niềm tin cho vợ mình vậy. Ngay cả giọng nói của anh ta cũng hết sức dịu dàng, Nhan Hi Hiểu lắc mạnh đầu để tỉnh táo lại: -Vấn đề…đương nhiên là có…..
-Hả?- anh cao giọng, đôi mắt hơi nheo lại theo thói quen.
Nhan Hi Hiểu cắn chặt môi rồi nở nụ cười: -Nhưng không lớn, vẫn đủ tự tin sẽ hoàn thành!
-Còn phó giám đốc Nhạc, anh thấy sao?- Tôn Bồi Đông lại hướng ánh mắt về phía Nhạc Đồng. Đây chính là kẻ nằm trong nhóm “con ông cháu cha”, chính là người đàn ông mà Lí Tử Duệ luôn coi là đối thủ cạnh tranh chủ yếu trên con đường vươn lên chức giám đốc thị trường của mình.
Nào ngờ Nhạc Đồng lại mỉm cười với Nhan Hi Hiểu: -Những điều mà cô Nhan vừa nói rất hay, chỉ qua vài câu đó tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ là người thắng nhiệm công việc lần này.
-Vậy thì tốt! Cô Nhan…- Tôn Bồi Đông gấp cuốn sổ ghi chép của mình lại: -Chuyện này cứ quyết định vậy đi, hi vọng cô sẽ cho chúng tôi một câu trả lời hoàn hảo!
Buổi họp kết thúc, tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm. Dù sao thì trong hoàn cảnh “họa sát thân” như thế này, có mấy ai lại lập được kì tích, có khi còn mất công toi ấy chứ. Nhan Hi Hiểu cũng hiểu rõ điều này, chính vì vậy mà tan họp, cô lập tức đến phòng làm việc của Lí Tử Duệ.
Nhìn thấy cô vào, Lí Tử Duệ đang ngồi uống cà phê liền nheo nheo mắt, thích thú nhấp một ngụm cà phê nóng: -Sao thế?
Nhan Hi Hiểu ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của anh, hương cà phê thoang thoảng trong không gian. Không biết tại sao, mặc dù trước đây cô không thích cà phê nhưng cũng không đến nỗi ghét, thế mà không hiểu sao gần đây cứ ngửi thấy mùi này là cô lại cảm thấy dạ dày khó chịu.
Cô cố nuốt nước bọt, nén chặt cơn buồn nôn trong cổ họng. Nhưng Lí Tử Duệ đã nhận ra sự khác lạ của cô, anh liền hỏi: -Thấy khó chịu ở đâu à?
-Không có!- cảm thấy dễ chịu hơn một chút, Hi Hiểu nhìn thẳng vào Lí Tử Duệ nói: -Phó giám đốc Lí, tại sao ngài lại muốn tôi phụ trách đề án này?
-Đấy là bởi vì cô biểu hiện tốt, thế nên tôi mới tiến cử cô. Cô cũng thấy rồi đấy, phó giám đốc Nhạc cũng đâu có ý kiến gì, giám đốc Tôn cũng không ý kiến, giám đốc Trì phòng kế hoạch của các người lại đang đi công tác, tôi đoán là chắc cũng không có ý kiến gì. Vì vậy….- mắt anh hơi nheo lại, nụ cười thật khó hiểu: -Cô Nhan, hôm nay cô chính là niềm hi vọng của mọi người!
-Nhưng trưởng phòng La không làm được còn có anh Trần, người thứ ba mới là tôi…- Hi Hiểu buồn bực: -Anh làm như vậy chẳng phải khiến cho tôi thành kẻ tự cao tự đại, không coi tiền bối ra gì hay sao?
-Cô Nhan, tại sao người thứ ba lại là cô? Quy định của công ty có chuyện xếp thứ tự này sao?
-Chuyện này…
-Nếu như không có thì hãy cố gắng mà làm cho tốt, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt!- Lí Tử Duệ cúi đầu: -Chẳng phải cô lúc nào cũng muốn chứng minh bản thân hay sao? Giờ cơ hội đến rồi, tội gì không phấn đấu chứ?
-Nhưng tình hình này quá nguy hiểm, nếu như đề án thứ ba mà không qua nữa, bộ kế hoạch sẽ lấy lí do là không có khả năng trong công việc mà buộc nhân viên thiết kế nghỉ việc…-thấy bộ dạng thản nhiên của Lí Tử Duệ, Hi Hiểu càng cảm thấy lo lắng: -Phó giám đốc Lí, anh làm như vậy rõ ràng là thiếu suy nghĩ, trước mặt bao nhiêu nhân viên, anh lại làm cái chuyện công tư không phân minh này, mọi người còn tưởng là anh làm như vậy là vì quan hệ hôn nhân của chúng ta. Còn đối với tôi, chẳng khác gì bị anh chôn sống rồi…
-Cô Nhan, rụt đầu rụt cổ không phải là thái độ nên có trong công việc đâu…- không thể chịu đựng được những lời ca cẩm của cô, Lí Tử Duệ đành phải ngẩng đầu lên nói.
-Tôi không có chí lớn, vì vậy chỉ muốn tự bảo đảm an toàn cho bản thân…- Hi Hiểu cố chấp nhìn anh: -Phó giám đốc Lí, chuyện mạo hiểm để thành công chỉ thích hợp với những mẫu người vì sự nghiệp như anh mà thôi. Tôi chỉ biết, một khi chuyện này có gì sai sót thì đến cơm tôi cũng chẳng có mà ăn đấy, không phải anh nhẫn tâm hại tôi đấy chứ?
-Cô Nhan, ý của cô là tôi cố tình âm mưu hại cô à?- Lí Tử Duệ nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc lạnh, nhưng chỉ vài giây sau, đôi mắt ấy như bị phủ sương mù: -Em không cần nghĩ nhiều như vậy, cứ cố gắng làm là được rồi!
Hi Hiểu kinh ngạc trước sự thay đổi tâm trạng đột ngột của anh ta, đột nhiên đằng sau lưng có tiếng bước chân vang lên, hóa ra là Tôn Bồi Đông. Lí Tử Duệ lập tức đứng lên mỉm cười: -Giám đốc Tôn, Hi Hiểu đang buồn phiền vì sợ không hoàn thành nhiệm vụ đấy ạ!
-Thế à? -Tôn Bồi Đông tinh quái nhìn Hi Hiểu: -Thanh niên cứ phải có áp lực thì mới có động lực.
Nhìn thấy bộ dạng hai người đó vô cùng thản nhiên, Hi Hiểu chán nản gượng cười rồi trở về phòng làm việc của mình.
Trời đã tối đen, Hi Hiểu vẫn ở trong văn phòng làm việc. Lúc chuyển người làm đề án, có vẻ La Đông Thần đã chỉnh lí hết các số liệu và tài liệu có liên quan rồi bàn giao lại cho cô. Nhưng nghĩ bụng đồng nghiệp với nhau chẳng khác gì oan gia, ai biết người ta có ngầm hại mình hay không? Nghĩ vậy nên cô vẫn phải cẩn thận đối chiếu lại các số liệu.
Lúc đối chiếu xong hết các số liệu thì cũng đã chín giờ tối.
Hi Hiểu vừa thu dọn bàn làm việc vừa chửi thầm Lí Tử Duệ, cố tình kết thúc kì nghỉ cưới sớm để “mua” cái danh hết lòng vì công việc, cũng là để thể hiện mình trước mặt cán bộ, đã vậy còn hại cô phải làm tăng ca đến tận giờ. Lí Tử Duệ vốn dĩ nói sẽ đợi cô làm xong việc sẽ về, ít nhất cũng diễn cho tròn vai diễn vợ chồng yêu thương nồng thắm, nhưng mà đợi đến hơn bảy giờ, đột nhiên có điện thoại của Tôn Bồi Đông gọi đến bảo anh ta đi tiếp khách, thế là anh ta đã ra khỏi công ty từ lúc đó rồi.
Hi Hiểu xoa xoa bụng, nghĩ đến việc mình phải chịu đói còn anh ta lại đang chén chú chén anh, bù khú với khách hàng, Hi Hiểu lại cảm thấy ấm ức, bất bình. Đang định khóa cửa công ty để ra về thì đột nhiên trên tầng có tiếng ai đó vang lên: -Từ từ đã!- hóa ra là Nhạc Đồng.
-Phó giám đốc Nhạc cũng làm thêm giờ à?- đợi anh ta ra khỏi cửa, hai người cùng bước vào thang máy, Hi Hiểu mới lên tiếng hỏi.
-Ừ…-Nhạc Đồng khẽ cười: -Lúc nãy nhìn thấy cô làm thêm, vốn định ra chào hỏi cô một tiếng nhưng nhìn thấy cô chăm chú làm việc nên không nỡ đến làm phiền!
-À….-Hi Hiểu cười bối rối: -Tôi không biết anh cũng ở lại làm thêm!
Đi ra khỏi công ty, nhìn thấy từ phía xa có một chiếc xe taxi đang lái đến, Hi Hiểu định đưa tay ra chặn xe lại nhưng Nhạc Đồng đã kéo cô lại. Nụ cười của anh ta có nét rạng rỡ chẳng mấy phù hợp với màn đêm đen sì xung quanh: -Cô Nhan, tôi nghĩ chắc là cô cũng chưa ăn cơm, hay là tôi mời cô ăn một bữa cơm, thế có được không?
Nhạc Đồng đặc biệt tìm đến một nhà hàng rất gần Thịnh Thế Hoa Uyển để Hi Hiểu có thể tiện bề đi về nhà. Vừa thích thú thưởng thức món ngon, Hi Hiểu vừa thầm tấm tắc khen ngợi sự cẩn thận của người đàn ông này. Trước một cô gái chẳng chút thùy mị nết na, tướng mạo cũng cực kì bình thường, thế mà anh ta lại có thể tỏ ra lịch thiệp đến như vậy thật là hiếm có. Nhan Hi Hiểu bỗng thầm nhủ, nếu như Lí Tử Duệ biết hôm nay cô đã ăn cơm với Nhạc Đồng thì không biết anh ta sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?
Mặc dù hai người này luôn tỏ ra vô cùng hòa thuận với nhau trước mặt mọi người nhưng ai lại không biết rằng với thân phận và hoàn cảnh của Nhạc Đồng hiện nay thì anh ta chính là đối thủ nặng ký cho chức vụ giám đốc bộ phận thị trường của Lí Tử Duệ.
Thật bất hạnh cho Lí Tử Duệ, trong khi anh ta đang vô cùng cố gắng để đạt được mục tiêu trước mặt thì con đường công danh của anh ta bỗng nhiên lại xuất hiện một hòn đá tảng cản đường. Rõ ràng là trời đất không dung anh ta rồi!
Cô nghĩ mãi, nghĩ mãi, bỗng bật cười thành tiếng, Nhạc Đồng cảm thấy rất kì lạ liền mỉm cười nhìn cô: -Cô có chuyện gì thú vị thế?
-Đâu có, đâu có đâu!- Hi Hiểu lắc đầu cười: -Cho dù bốn ngày nữa có phải lên đoạn đầu đài thì có chết cũng phải làm một con ma no!
-Cô không có niềm tin với đề an Ngự Uyển à?- Nhạc Đồng nhạy bén nắm bắt được tâm trạng của cô: -Chẳng phải lúc họp cô đã nói rất tốt đó sao?
-Anh có biết tôi cầm tinh con gì không?- Hi Hiểu nheo mắt nhìn anh.
-Con gì?
-Con vịt.
-Nói bậy!- Nhạc Đồng đập bàn: -Cô đừng bắt nạt người ở nước ngoài mới về tôi nhé, tôi cũng biết tên của mười hai con giáp đấy, làm gì có con vịt chứ?
-Thật đấy, tôi cầm tinh con vịt mà!-Hi Hiểu gắp một miệng nộm bỏ vào miệng, nghiêm túc nói: -Tôi chính là loại vịt chuẩn bị đưa lên giá quay ấy!
Nhạc Đồng bật cười, nhưng lập tức nhíu mày lại, bộ dạng hốt hoảng như trời chuẩn bị sập đến nơi rồi:-Thôi chết rồi!
-Thôi chết cái gì?
-Cô vừa nói là cô cầm tinh con vịt, cô nhìn xem, tất cả mọi ánh mắt trong nhà hàng này đều hướng về phía cô….-Nhạc Đồng cố nén cười, khe khẽ nói: Nhan Hi Hiểu, cô mà còn nói lại cầm tinh của mình, thể nào cũng có người đến hỏi thăm cho xem!
Hi Hiểu lại lần nữa trải nghiệm được cái gọi là “họa ra từ đằng mồm”, cô cúi đầu cười gượng gạo. Nhạc Đồng cũng không nỡ tiếp tục trêu cô, nhìn thấy nhân viên phục vụ đang đi về phía mình, anh liền chuyển chủ đề: -Cô Nhan, ở nhà hàng này có một món ăn rất nổi tiếng, thực ra những người làm ăn buôn bán ăn món này chính là bởi vì cái tên may mắn của nó.
Hi Hiểu ậm ừ một tiếng, nhìn thấy nhân viên phục vụ đặt trước mặt họ một cái niêu đất. Nhìn kĩ hóa ra là một con cá to được đặt trong một nồi dầu ớt đỏ, bên dưới là mấy loại thuốc bắc. Bỗng nhiên dạ dày của cô như cuộn lên, cơn buồn nôn ập đến, cô vội vàng bịt miệng, ngoảnh đầu sang một bên nôn khan.
-Cô Nhan? Cô không sao chứ?- nhìn thấy bộ dạng này của Hi Hiểu, Nhạc Đồng vội vàng đứng dậy vỗ lưng cho Hi Hiểu và đưa cho cô cốc nước: -Dạ dày khó chịu à?
Mặc dù không nôn được ra cái gì những mắt đã ướt nước mắt. Mắt Hi Hiểu như mờ đi, cô ôm ngực, xua tay bảo: -Không sao, mấy ngày hôm nay bận rộn quá, chắc là dạ dày có vấn đề!
-Ừ…-Nhạc Đồng nghĩ ngợi gì đó rồi đột nhiên hỏi: -Cô với phó giám đốc Lí không phải là “bác sĩ bảo cưới” đấy chứ?
-Bác sĩ bảo cưới á?
Nhan Hi Hiểu và Lí Tử Duệ chỉ là ở chung dưới một mái nhà, thường ngày chỉ lúc ăn sáng mới ngồi cùng với nhau, hoàn toàn không thể có con được. Nhưng mà cô với một người khác thì sao? Cái đêm cuồng nhiệt và đắm say ấy, giữa hai người họ, lẽ nào đã…?
Nghĩ đến đây, Nhan Hi Hiểu chợt thấy trái tim mình thắt lại. Chỉ trong chớp mắt mà mắt cô đã thấy cay xè. Cô cố gắng hít thở thật sâu, ép mình gạt bỏ những đau thương và xót xa trong lòng, cố gắng tự nói với mình, tất cả đã qua đi, chỉ còn là quá khứ mà thôi.
Nỗi đau đớn cào xé tâm can, cuối cùng cũng trở thành li biệt…
Nỗi đau đớn suốt một thời gian dài, nay bỗng nhiên trở thành câu chuyện cười xót xa nhất.
Còn cô, không muốn ai nhìn thấy sự yếu đuối của chính mình.
Hi Hiểu đi rất chậm. Về đến nhà đã gần mười giờ tối. Cô móc chìa khóa ra định mở cửa theo thói quen thì phát hiện ra cửa chỉ khép hờ. Cô lặng lẽ đi vào bên trong, từ phòng khách vọng ra tiếng của một người đàn bà rất lạ: -Lí Tử Duệ, đây là cái mà anh gọi là chung thủy sao?
-Nhược San, là em từ bỏ trước…-giọng nói lạnh lùng của Lí Tử Duệ thường ngày như có vài phần nghẹn ngào, nghe như có vẻ vô cùng mệt mỏi: -Lúc đó em dứt áo ra đi như vậy, em không có tư cách yêu cầu anh chung thủy với tình cảm này!
Chắc là Lí Tử Duệ và bạn gái cũ của của anh ta đang “thanh toán” nợ nần tình cảm với nhau. Nhan Hi Hiểu nhếch môi cười nhạt, trực giác bảo rằng nghe lén chuyện riêng tư của người khác là vô đạo đức, đang định đi ra thì cô lại nghĩ lại, rõ ràng trong bản hợp đồng có ghi rõ, hai người phải sau một năm mới có quyền dẫn bạn khác giới về nhà, giờ mới có hai ngày, Lí Tử Duệ làm như vậy chẳng phải là cố tình vi phạm hay sao? Dù sao đây cũng là nhà của mình, tại sao phải tránh né hai kẻ kia chứ?
Ôm suy nghĩ này trong đầu, Hi Hiểu nhẹ nhàng đi vào phòng khách. Nhìn thấy cô, cô gái lạ mặt kia liền trợn tròn mắt kinh ngạc, khoảng hai giây sau mới miễn cưỡng nhếch môi lên nói: -Xin chào!
Hi Hiểu đưa tay ra: -Xin chào, tôi là Nhan Hi Hiểu…- vừa nói vừa đánh mắt về phía Lí Tử Duệ, mỉm cười hỏi anh ta: -Tử Duệ, là em gái của anh à?
Câu hỏi này khiến cho cả Lí Tử Duệ và cô gái kia cùng ngây người bối rối, không khí như ngừng chuyển động mất hai giây. Hai giây sau, Lí Tử Duệ là người lên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt này: Hi Hiểu, đây là Nhiễm Nhược San, bạn gái cũ của anh!
-À, chào cô!- Hi Hiểu mỉm cười tự nhiên. Cái thân phận này dường như chẳng khiến cho cô cảm thấy có gì không ổn, thậm chí cô còn thản nhiên hỏi: -Tử Duệ, cô Nhiễm đây sẽ ở lại nhà của chúng ta sao? Vậy thì để em đi thu dọn phòng khách một chút nhé!
Nói xong cô liền quay người định đi.
Nhưng cánh tay cô bị ai đó kéo lại. Lí Tử Duệ nhìn cô, trong đôi mắt đen láy có ẩn chứa sự bối rối và xót xa: -Không cần đầu, anh tiễn Nhược San xuống dưới, em đợi anh một lát!
Nói xong, anh liền kéo tay Nhiễm Nhược San đi ngang qua trước mặt cô. Từ đầu đến cuối, ngoài câu “xin chào” ra, Nhiễm Nhược San không hề nói với cô nửa lời, nhưng ánh mắt của cô ta lại khắc sâu trong tâm trí của Hi Hiểu.
Đó chính là sự đau đớn và bất đắc dĩ phải nhận thua. Từ trong ánh mắt ấy, Hi Hiểu có thể nhận ra rằng Nhiễm Nhược San vẫn còn yêu sâu sắc Lí Tử Duệ, người mà giờ cô đang gọi là “chồng”. Tình yêu và nỗi xót xa ấy chẳng hề bị che giấu trong ánh mắt của Nhiễm Nhược San. Nhưng điều đáng buồn cười nhất là, cô lại phát hiện ra rằng Lí Tử Duệ cũng vẫn còn tình cảm với cô gái này, vậy thì tại sao một đôi tình nhân vẫn còn yêu thương nhau thắm thiết lại không thể trở lại với nhau?
Trên đời này không phải tất cả các đôi tình nhân đều đen đủi, đều yêu đương và chia tay như cô và người ấy đâu nhỉ?
Câu nói “Em đợi anh một lát” của Lí Tử Duệ khiến cho Nhan Hi Hiểu ngồi yên lặng trên ghế sô pha chờ anh về. Anh ta đã nói như vậy chắc chắn là có chuyện muốn nói với cô. Cô bật ti vi lên, kênh truyền hình thành phố J đang phát sóng bộ phim “Tên tôi là Kim Sam Soon”. Mặc dù cô không thích xem bộ phim này nhưng hôm nay bỗng nhiên lại xem rất chăm chú. Đột nhiên cô phát hiện ra rằng cái cô Kim Sam Soon này có rất nhiều điểm tương đồng với cô.
Cùng là những cô gái “ế ẩm”, lại cũng bắt đầu một mối tình từ một hợp đồng. Chỉ có điều, Kim Sam Soon vẫn may mắn hơn cô nhiều. Ít nhất thì người ta đến cuối phim vẫn còn tìm được hạnh phúc bên chàng bạch mã hoàng tử của mình, còn mình thì sao? Hi Hiểu chẳng ôm chút hi vọng nào đối với cuộc hôn nhân này, hơn nữa, cô thừa nhận bản thân mình là một “gái ế” nhưng không thừa nhận Lí Tử Duệ là bạch mã hoàng tử.
Đối với cô mà nói thì Lí Tử Duệ chỉ có thể là một con lừa ương bướng sống chết vì công việc, nói năng chẳng nể nang gì ai, hễ làm việc là bất chấp tất cả, đã mắng mỏ ai thì mặt sầm sì, lạnh lùng như cả thế giới này đang mắc nợ anh ta vậy.
Thế nhưng, đã chiếu hết một tập phim Kim Sam Soon rồi mà không thấy con lừa ương ngạnh ấy quay lại.
Nhan Hi Hiểu có chút khó chịu, cô nghiêng đầu gối lên sô pha, bực bội nhổ những cái lông trên chiếc gối ôm bằng nhung, không biết những bực bội ấy từ đâu mà có, trong lòng ấm ức cứ như bị phản bội sau lưng. Nhưng cái từ “phản bội” ấy nhanh chóng bị cô gạt đi ở trong đầu, phản bội ư? Với quan hệ của cô và Lí Tử Duệ, chỉ sợ chẳng đủ tư cách để mà sử dụng một từ ngữ “trịnh trọng” và “sâu sắc” như thế này.
Thực ra nếu xét về mặt pháp luật, hành động này của Lí Tử Duệ có thể coi là phản bội.
Hi Hiểu càng nghĩ càng rối, cô mở ngăn kéo lấy ra bản hợp đồng mà anh ta đã lập, phán xét tội lỗi của Lí Tử Duệ theo từng điều một. Đúng lúc cô đang tìm một cái tội danh cho Lí Tử Duệ thì gã đàn ông đó xuất hiện trước mặt cô, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười chẳng phải ấm áp như gió xuân mà vô cùng chua xót: -Sao, đang bận rộn định tội cho tôi đấy à?
Quá chăm chú, đến mức không nghe thấy tiếng anh ta mở cửa bước vào. Hi Hiểu bối rối cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn anh: -Đâu có! Tôi chỉ đang nghĩ xem có cần phải bắt anh cho tôi một lời giải thích không mà thôi!
-Kết quả thế nào? Cô có cần tôi cho cô một lời giải thích không?- anh vừa nói vừa ngồi xuống cái ghế sô pha trước mặt cô: -Cô có cần giải thích không?
Nhan Hi Hiểu cười chua xót, phẩy phẩy bản hợp đồng trong tay nói: -Không cần. Trong hợp đồng đã nói rõ rồi, tôi không có quyền chất vấn về chuyện riêng tư của anh!. Anh có thể nói với tôi rằng cô ta là bạn gái cũ của anh đã là nhân nghĩa với tôi lắm rồi!
Cô còn định nói thêm rằng: tôi chẳng có hứng thú với chuyện tình cảm sướt mướt của các người. Nhưng nghe có vẻ cứ như là đang ghen tuông vậy, thế nên cô cố gắng nuốt lại câu nói đó vào bụng.
Với quan hệ của họ bây giờ thực sự không phù hợp để nói mấy câu thân mật kiểu đó.
-Thế sao?-Lí Tử Duệ cười cười: -Vậy cô thì sao? Tối nay sao về muộn thế?
-Làm thêm giờ!- Hi Hiểu nói cụt lủn, cô không hề có ý định sẽ nói cho anh ta nghe chuyện cô ăn cơm với Nhạc Đồng tối nay. Mối quan hệ giữa Lí Tử Duệ và Nhạc Đồng đã như vậy rồi, nếu còn nói đến chuyện này sẽ khiến cho tâm trạng của anh ta càng thêm tồi tệ.
-Làm thêm giờ lâu như vậy chắc là mệt lắm!- anh ta đứng dậy, uể oải nới rộng ca vát trên cổ: -Ăn cơm chưa? Tôi sợ cô chưa ăn nên đã gọi đồ ăn cho cô rồi đấy!
-Ăn rồi, cám ơn anh!- cảm động trước sự quan tâm đột xuất của anh ta, Hi Hiểu cố nặn ra một nụ cười nhưng rồi lập tức thu lại: -À phải rồi, Tử Duệ này, bạn gái cũ của anh có biết chuyện của chúng ta không?
-Không biết, không cần để tâm đến cô ấy!-giọng điệu của anh ta đột nhiên có vẻ rất bực bội. Lí Tử Duệ cởi bỏ comple, ném lên trên ghế sô pha rồi đi một mạch vào phòng ngủ. Hi Hiểu không hiểu tâm trạng khó hiểu của anh lúc này từ đâu mà có. Đang cảm thấy ấm ức thì đột nhiên cô nhìn thấy Lí Tử Duệ quay lại hỏi: -Nhan Hi Hiểu, cô có cảm thấy hợp đồng của chúng ta nên có chút thay đổi không?
-Hả? Thay đổi?
-Ừ, tôi nghĩ, hai bên cũng có thể….tìm hiểu đời sống tình cảm riêng tư của nhau trên cơ sở không làm tổn thương cho đối phương….- Lí Tử Duệ chăm chăm nhìn cô, đôi mắt đen láy dưới ánh đèn sáng trông càng có thần: – Cô thấy sao? Đương nhiên, tôi đề ra quan điểm này dựa trên nguyên tắc trách nhiệm của mỗi bên. Nếu cô không đồng ý thì có thể hỏi lại tôi….
Hi Hiểu mỉm cười nhìn anh, đôi mắt lấp lánh: -Không cần đâu!- cô hít một hơi thật sâu, ngữ khí rất kiên quyết: -Lí Tử Duệ, tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn không cần phải tìm hiểu tình cảm riêng tư của đối phương. Tôi không có hứng thú với chuyện của anh và cô Nhiễm, cũng không có ý định đề cập đến vấn đề này với anh. Chúng ta cứ như thế này, ai nấy tự lo bảo vệ cái mai rùa của mình, như vậy sẽ yên ổn hơn cả!
Nghe xong những lời cô nói, khóe môi của Lí Tử Duệ khẽ nhếch lên, để lộ ra một nụ cười phảng phất sự chế giễu: -Được thôi!
Ngày hôm sau, hai người vẫn cùng nhau đến công ty, thể hiện một hình ảnh “vợ chồng yêu thương thắm thiết” trước mặt mọi người. Hi Hiểu cảm thấy tình trạng hiện nay rất ổn.Trừ việc buổi trưa có thêm một người ăn cơm cùng thì chẳng có gì khác biệt so với trước đây.
Sau khi ăn cơm xong, nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nữa, nhớ đến chuyện mấy hôm nay cứ hay buồn nôn, Hi Hiểu liền chào Lí Tử Duệ một câu rồi bắt xe đến bệnh viện. Giữa trưa nên bệnh nhân cũng không nhiều, bác sĩ hỏi han tình trạng sức khỏe của cô, cuối cùng tươi cười hỏi: -Cô đã lấy chồng chưa?
-Tôi lấy rồi!
Mặc dù không hiểu dạ dày khó chịu có liên quan gì đến chuyện lấy chồng, Hi Hiểu vẫn thành thực nói đáp án với bác sĩ. Ngay lập tức, trên khuôn mặt bác sĩ hiện ra một nụ cười vô cùng hiền từ: -Vậy thì tốt, chúc mừng cô, tôi nghĩ là cô đã có thai rồi!
-Có thai á?- Hi Hiểu đứng bật dậy: -Sao có thể như vậy được?
-Có thể hay không thể thì tốt nhất cô cứ đến khoa phụ sản để kiểm tra!- bà bác sĩ cười tươi như hoa: -Chắc là mong con lâu lắm rồi chứ gì? Chúc mừng cô nhé!
Trời ơi, bà bác sĩ đã hiểu nhầm rằng nỗi sợ hãi trong lòng cô lúc này chính là niềm vui mừng và kinh ngạc. Hi Hiểu vội vàng đến khoa phụ sản kiểm tra. Kết quả kiểm tra chẳng khác gì một quả mìn nổ bùm ở bên tai cô. Khi bác sĩ phụ khoa hỏi cô tháng trước có kinh vào ngày mấy, chân tay cô đột nhiên lạnh toát.
Lần hành kinh trước….là tận ba tháng trước.
Chuyện…ngày hôm ấy…cô vẫn còn nhớ như in.
Sau chuyện ấy rõ ràng cô đã sử dụng biện pháp tránh thai, vậy thì bây giờ, đứa bé này từ đâu mà có?
Hi Hiểu không biết đã ra khỏi bệnh viện như thế nào nữa, mỗi bước đi của cô chẳng khác gì một sự giày vò. Ánh nắng mặt trời như thiêu đốt ở trên đầu, thế nhưng cô lại cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.
Cô đang có thai.
Bởi vì hiểu rõ cơ thể mình, trước khi gần gũi với bạn trai, cô đã rất cẩn thận, vậy thì tại sao lại có thai chứ?
-Nhan Hi Hiểu!- đang thất thần đi trên đường thì đột nhiên bên tai cô vang lên tiếng gọi quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lí Tử Duệ đang chạy về phía mình, trong đôi mắt lạnh lùng quen thuộc có đôi chút lo lắng. Anh mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh, kéo tay cô ra chỗ bốt điện thoại gần đấy: -Cô đi đâu thế hả?
-Đến bệnh viện…-Hi Hiểu mở to mắt nhìn anh, ánh mắt mơ hồ, ngay cả nụ cười cũng thật gượng gạo: -Sao anh lại đến đây?
Lí Tử Duệ móc điện thoại rồi chìa ra cho cô xem: -Cô nhìn đi, giờ đã là 2 giờ 45 phút rồi, 3 giờ phải đến trụ sở của Thiên Thần để gặp giám đốc Diêu, cô quên rồi à?
Nhờ Lí Tử Duệ nhắc nhớ Hi Hiểu mới giật mình bừng tỉnh. Cô đưa tay ra chặn một cái taxi, vội vàng nói: -Dù sao Thiên Thần cách công ty ta cũng không xa, giờ đi vẫn còn kịp, chúng ta đi thôi!
-Nhan Hi Hiểu!- tay của cô vừa giơ ra đã bị anh kéo lại. Lí Tử Duệ nhìn cô chằm chằm: Nhan Hi Hiểu, cô thành thật nói cho tôi biết, cô làm sao thế hả? Khó chịu ở chỗ nào? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?
-Chẳng có chuyện gì cả!- không muốn chạm phải ánh mắt ân cần của anh, Hi Hiểu vội vàng nhìn đi nơi khác: -Chẳng phải anh nói sẽ đi gặp giám đốc Diêu sao, giờ còn không đi mau?
-Nhan Hi Hiểu, tại sao cô như người mất hồn thế hả?- nhìn thấy rõ ràng cô đang có tâm sự, Lí Tử Duệ liền tóm chặt lấy cánh tay cô: -Giờ còn chưa về công ty lấy tài liệu thì cô định mang cái gì ra để nói với giám đốc Diêu? Cô nói rõ cho tôi biết rốt cuộc đã có chuyện gì rồi?
Đột nhiên bị Lí Tử Duệ quát, Hi Hiểu mới chợt bừng tỉnh hoàn toàn. Cô cười hoang mang…Cô ngoảnh lại nhìn Lí Tử Duệ, ánh mắt đã trở lại vẻ tinh nhanh như bình thường: -Không có chuyện gì đâu, chỉ hơi mệt chút thôi! Đi thôi, chúng ta mau đến chỗ giám đốc Diêu!
Nhìn thấy cô đã cất bước rồi, Lí Tử Duệ mím môi bất lực, đành phải đi theo cô.
Có thể trong cuộc sống có chút hồ đồ nhưng Hi Hiểu xưa nay luôn chủ trương công tư phân minh. Do vậy, cho dù trong lòng có chuyện gì lớn đến đâu thì cô cũng không bao giờ làm lỡ việc. Nhìn vào sắc mặt của tổng giám đốc Diêu, mấy ngày thức đêm thức hôm làm việc của Hi Hiểu xem như cũng được khẳng định vài phần. Ông ta chỉ đưa ra một vài ý kiến nho nhỏ rồi bảo cô về nhà tiếp tục chỉnh sửa.
Bởi vì hẹn gặp muộn nên khi bàn bạc xong xuôi thì đã đến giờ ăn tối. Tổng giám đốc Diêu mời cả hai người đi ăn cơm. Lí Tử Duệ còn chưa kịp trả lời thì Nhan Hi Hiểu đã khéo léo từ chối. Về đến nhà, Lí Tử Duệ thở dài khi nhìn thấy cô bước vào nhà vệ sinh: -Cũng không biết hôm nay cô làm sao nữa, nếu như cô nhận lời đi ăn cơm với giám đốc Diêu thì rất có thể đề án này sẽ dễ thực hiện hơn đấy!
Chỉ nghe tiếng nước rào rào vọng từ trong nhà vệ sinh ra. Lí Tử Duệ chán nản mím chặt môi, cũng không biết câu than thở của mình ban nãy Hi Hiểu có nghe thấy không. Đang định bật ti vi lên thì điện thoại đổ chuông. Mở ra nhìn, thì ra là số của Nhiễm Nhược San.
Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng anh vẫn quyết định nhận điện.
Lúc Nhan Hi Hiểu đi ra khỏi phòng vệ sinh liền nhìn thấy vẻ mặt sầm sì của Lí Tử Duệ trong lớp khói mờ ảo. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh hút thuốc, thế mà lần này, anh lại đang đưa thuốc lên miệng, rít mạnh một hơi rồi từ từ nhả khói.
Cơn ho sặc sụa khiến cho căn phòng rơi vào tình trạng vô cùng khó xử. Nhan Hi Hiểu chợt nhớ lại chuyện hôm nay ở bệnh viện.
Bước chân của cô đi về phía ghế sô pha trong vô thức. Khi cô vừa kịp yên vị trên ghế thì Lí Tử Duệ ngẩng đầu lên từ trong lớp khói thuốc, đôi con ngươi đen láy như bị phủ sương mù, ngay cả giọng nói cũng như bị nghẹn lại: -Hi Hiểu, cô ấy có thai rồi!
Hi Hiểu chợt thấy toàn thân lạnh toát, cứ nghe thấy hai từ “có thai” là dường như cô lại mất hết cả năng lực phán đoán. Nhìn người đàn ông đang bần thần ngồi trước mặt mình, cô nghĩ ngợi một lát rồi khẽ cười: -Ai có thai?
-Nhược San!- Lí Tử Duệ nắm chặt lấy cái điện thoại trong tay, những đốt ngón tay trắng bệch ra. Anh cắn chặt môi, đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười với cô: -Nhan Hi Hiểu, cô nói cho tôi biết, đàn bà các cô, rốt cuộc có câu nào đáng tin?
Cô còn chưa cho anh câu trả lời thì Lí Tử Duệ đã nghiến răng dằn từng tiếng: -Tối qua còn nói với tôi rằng cô ta không cam tâm, cô ta vẫn còn ôm mộng gương vỡ lại lành với tôi. Hôm nay lại gọi điện nói rằng cô ta đã có thai ba tháng rưỡi rồi.. Nhan Hi Hiểu cô nói cho tôi biết, cô cũng là phụ nữ, cô nói xem chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Nhan Hi Hiểu cắn chặt môi, một lát sau mới ngẩng đầu lên nói: -Anh nên cám ơn cô ấy, chia tay đã bốn tháng mà lúc hơn ba tháng cô ấy mới có thai, điều này chứng tỏ lúc cô ấy ở bên anh, cô ấy đã không làm những chuyện phản bội anh!
Lí Tử Duệ ngẩn người kinh ngạc, rõ ràng anh không ngờ cô lại nói với anh như vậy. Một lát sau, anh từ từ đứng dậy, cười chua xót: -Cô nói đúng, tôi nên cám ơn cô ấy. Nếu như không phải cô ấy từ bỏ trước thì làm sao tôi có thể nhanh chóng trở thành công dân thành phố J như thế này, làm sao có thể ở trong một căn nhà tốt như thế này, làm sao mà sống thoải mái như thế này?
Nhìn thấy bóng dáng liêu xiêu bước vào phòng ngủ của Lí Tử Duệ, Hi Hiểu bất giác siết chặt nắm tay, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô đâu có ngờ, lúc cô hay tin mình đã có thai được ba tháng thì bạn gái cũ của Lí Tử Duệ cũng báo tin đã mang thai.
Có thể nhận thấy rằng Lí Tử Duệ vẫn còn tình cảm với bạn gái cũ của mình. Nhìn bộ dạng của anh lúc này chẳng ai nghĩ rằng anh chính là một phó giám đốc thị trường làm mưa làm gió trong công ty. Cả con người anh lúc này chẳng khác gì một người mất hồn.
Nếu như anh biết được cô cũng có thai thì sao? Trong đầu Hi Hiểu chợt nảy ra một ý nghĩ, với quan hệ và thân phận của họ như hiện nay, Lí Tử Duệ sẽ phán xét chuyện này như thế nào?
Phản bội ư? Với quan hệ ràng buộc bằng hợp đồng như họ bây giờ, cái từ có mang ý nghĩa tình cảm sâu sắc như thế này e rằng không thích hợp. Nhan Hi Hiểu thở dài, vùi đầu vào gối, trong đầu hiện lên vẻ mặt u ám của Lí Tử Duệ, cứ như vậy cho tới tận đêm khuya.
Nửa đêm, cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ. Lí Tử Duệ mặc dù đã đi rất nhẹ nhưng từng bước chân của anh cứ như đang giẫm nát trái tim cô. Hi Hiểu tụt xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa, vốn chỉ định nhìn Lí Tử Duệ một lát sẽ quay lại giường ngủ, nào ngờ cái khóa cửa vừa “tách” một tiếng, Lí Tử Duệ đã ngẩng đầu lên nhìn.
Tay trái cầm thuốc, điếu thuốc đang cháy dở, dường như anh đang cố tình vùi mình trong khói thuốc. Nhìn thấy ánh mắt bối rối của cô, anh khẽ mỉm cười: -Làm cô tỉnh giấc à?
-Đâu có…- Nhan Hi Hiểu lắc đầu nguầy nguậy, khuôn mặt tự nhiên lại đỏ bừng lên. Cứ như thể người đàn ông ngồi trước mặt càng tỏ ra tự nhiên thì bản thân cô dường như càng bị nhìn thấu. Một lát sau, nhận thấy Lí Tử Duệ không có ý định tiếp tục nói chuyện, cô đành ho hắng vài tiếng rồi hỏi: -Anh khó chịu ở đâu à?
-Đâu có, chỉ là không ngủ được!- Lí Tử Duệ khẽ thở dài, dập mạnh đầu lọc thuốc lá xuống gạt tàn. Như sợ ngọn lửa từ điếu thuốc lại bùng lên, anh còn đổ thêm ít nước chè lên.Thấy ngọn lửa đã tắt ngấm, Lí Tử Duệ khẽ nói: Tôi chỉ cảm thấy bế tắc trong lòng.
Hình ảnh một người đàn ông lạnh lùng và quyết đoán trong công việc giờ đã hoàn toàn trở thành ảo giác trong đầu cô. Nhan Hi Hiểu không bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Lí Tử Duệ. Cô nhìn anh, không dám thở mạnh vì sợ sẽ làm trái tim anh bị vỡ nát. Đúng vào lúc cô định quay trở lại phòng vì không thể chịu đựng được thứ không khí ngột ngạt này thì Lí Tử Duệ ngẩng đầu lên, nói với cô bằng giọng khẩn thiết: -Hi Hiểu, cô có thể ngồi với tôi một lúc được không?
Hi Hiểu hơi ngẩn ra vì ngạc nhiên nhưng rồi lập tức ngồi xuống bên cạnh anh. Tâm sự của anh từ từ được trút ra.
Anh hỏi cô: -Cô đã từng có bạn trai chưa?
Cô mỉm cười: -Đương nhiên là có.
-Đã phát triển đến mức nào rồi?
Nghĩ ngợi hồi lâu, Hi Hiểu không thể nào tỏ vẻ trong sáng, thanh cao trước mặt người đàn ông đang bị tổn thương này, cô liền nói thật: -Cái gì nên làm đều đã làm. Tuổi trẻ nông nỗi, không cân nhắc đến hậu quả!
Còn chưa nói hết câu thì Hi Hiểu đã cười chua xót. Một mối tình khắc cốt ghi tâm năm năm trời, xưa nay chưa bao giờ cô nghĩ sẽ dùng một từ “nông nổi nhất thời” để miêu tả. Mỗi đôi tình nhân khi phải trải qua những thử thách trong tình yêu đều cảm thấy tình cảm của mình thật đáng tự hào, nhưng đến một ngày chia li lại cảm thấy tất cả những gì đã trải qua đều chỉ đáng ghi vào trong tim mà thôi.
Đột nhiên nhớ ra một câu: Anh và em, đã gặp nhau trong một thời điểm và địa điểm sai lầm, để rồi sau đó…phải dùng sức mạnh của cả đời để lãng quên.
Cô định dùng sức mạnh lớn nhất của cả cuộc đời để lãng quên phần kí ức ấy. Thế nhưng trời không thương cô nên đã dùng phương pháp khắc nghiệt nhất để trừng phạt cô, bắt cô phải dùng cả cuộc đời để nhớ về người đàn ông ấy.
Lúc nói ra những điều này, Hi Hiểu không hề biết rằng rốt cuộc mình đã để lộ ra ngoài bao nhiêu đau khổ và bất lực, cũng không biết biểu cảm này sẽ mang lại cho Lí Tử Duệ sự chấn động lớn thế nào. Trong đêm khuya vắng lặng và cô đơn, hai từ “tình cảm” đối với họ mà nói thật chẳng khác gì một khu đất đã bị chôn toàn mìn. Lúc đầu khi quyết định ở bên nhau, hai người đã nêu rõ sẽ không đề cập đến chuyện tình cảm riêng tư của nhau, thế nhưng hôm nay, hai người vốn không có liên quan gì đến nhau lại muốn dựa sát vào nhau để tìm kiếm chút hơi ấm.
-Thế vì sao cô lại chia tay?-Lí Tử Duệ khẽ nhướn mày: -Có thể nói ra được không?
-Là anh kéo tôi vào đề tài này, vì vậy anh phải trả lời câu hỏi này trước đã!- Hi Hiểu ngoảnh đầu lại, nỗi buồn phiền vừa chớm nở từ từ được giải tỏa, cô lại trở lại với dáng vẻ vô tư của mình như thường ngày: -Nếu như anh có thể tiết lộ thì tôi cũng chẳng giấu diếm anh làm gì!
-Chuyện này thì có gì mà khó đâu!- Lí Tử Duệ ngồi thẳng dậy, đôi mắt hơi nheo lại: -Tôi và Nhược San, nguyên nhân chia tay nhau là vì bốn chữ “tham giàu chê nghèo”.
-Tham giàu chê nghèo?- Hi Hiểu kinh ngạc: -Anh đâu có nghèo?
Mặc dù không phải là triệu phú nhưng dựa trên thực lực của mình mà kiếm được khoản tiết kiệm 70 vạn tệ cũng đâu phải dạng tầm thường.
-Tôi không nghèo á?- Lí Tử Duệ nhếch môi cười: -Dựa vào khả năng của tôi thì hoàn toàn không thể thỏa mãn được nguyện vọng trú chân ở thành phố J của cô ấy được! Căn phòng hơn một trăm vạn tệ này phải hợp tác với cô mới có thể mua được. Hơn nữa lại còn dùng thủ đoạn hết sức bỉ ổi để được nhập hộ khẩu ở thành phố này. Hi Hiểu, cô nói tôi sao lại không nghèo cơ chứ?
-Tuần đầu tiên mà Nhược San ở với người đàn ông đó, ông ta đã mua cho cô ấy một căn nhà rộng 160 mét vuông, đương nhiên hộ khẩu cũng chẳng thành vấn đề. Với mức độ ấy thì làm sao một kẻ làm thuê như tôi có thể đạt đến được?
-Thế hai người chia tay là vì điều này sao?- Hi Hiểu vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi: -Chuyện này thật là quá hoang đường!
-Chuyện này thì có gì mà hoang đường?-Lí Tử Duệ thở dài: -Tôi và cô đều phấn đấu vì cuộc sống, đều hiểu được tầm quan trọng của chuyện nhà cửa và hộ khẩu. Muốn thực sự hòa nhập vào cái thành phố này, để cho con cái của mình sau này lúc nhập học và kết hôn có được hộ khẩu của thành phố J thì buộc phải trả giá! Hơn nữa, chẳng phải cô cũng vì cái này nên mới nhận lời kết hôn với tôi hay sao?
Những câu hỏi này của Lí Tử Duệ khiến cho Hi Hiểu không còn lí do để chất vấn. Hai giây sau, cô bật cười: -Đúng vậy, tôi cũng là một kẻ nghèo hèn ham hố cái hộ khẩu.
-Tham vọng của con người đôi khi là một cái miệng lớn, khi mới đến thành phố J, tôi nghĩ chỉ cần đủ ăn đủ sống ở cái thành phố này là được rồi. Về sau, lúc được lên làm quản lí, tôi liền nghĩ nếu có thể mua được một căn nhà ở đây thì thật tuyệt. Sau khi trở thành trưởng phòng thị trường, mối quan hệ được mở rộng, tham vọng lại có sự thay đổi.
-Cô không làm về bên thị trường nên chắc là không có những trải nghiệp sâu sắc như vậy. Rất nhiều khi, người thành phố J này thường hỏi cô hộ khẩu ở đâu. Ban đầu những câu hỏi này chỉ mang tính xã giao, nhưng về sau, nó lại trở thành sự khinh bỉ cho người khác. Lúc đi mua đồ ăn sáng, khẩu âm của cô đã chứng minh cô là người ở vùng khác đến. Chỉ dựa vào việc này thôi cũng khiến cho cô chẳng thể nào mặc cả với người bán hàng. Hơn nữa bọn tôi lại làm thị trường, mỗi lần xuất tiền là xuất đến cả mấy chục vạn đồng. Rất nhiều người thành phố J này biết rằng cô là người vùng khác nên chỉ một câu: sức phán đoán thị trường của anh còn hạn chế cũng đủ khiến cho cô chẳng thể nói thêm được lời nào.
-Vì vậy, kể từ đó, tôi liền mong muốn trở thành người của thành phố J. Cho dù đời này tôi không thể thì đời sau nhất định phải nói bằng giọng điệu của người thành phố J này. Bởi vì tôi biết, tiếng địa phương của thành phố J này sau này chính là một minh chứng cho cảm giác tự tin hơn người của con trẻ. Sau đó không lâu, tôi gặp được Nhược San đang bán mạng làm việc ở đây, cô ấy đã hứa trước mặt bố mẹ sẽ nhập hộ khẩu thành phố J này. Chỉ có điều tôi không ngờ trong quá trình phấn đấu để đạt được lí tưởng của mình, sức chịu đựng của phụ nữ chỉ có chút ít đó thôi.
Giọng nói của anh phảng phất nỗi chán chường, thế nhưng ngôn ngữ lại ẩn chứa sự mỉa mai. Nhất là câu cuối cùng kết luận về tính nhẫn nại của phụ nữ đã khiến cho Hi Hiểu buộc phải phản bác lại: -Tôi lại thấy rằng về phương diện này, đàn ông không thể bằng phụ nữ được!
Lí Tử Duệ nhíu mày: -Còn cô thì sao? Nếu như sức chịu đựng của cô lớn đến vậy, sao cô lại chia tay với người ta?
-Tôi…-Hi Hiểu nhíu mày suy nghĩ rồi cười chua xót: -Chắc cũng là tham giàu chê nghèo!
-Hả?
-Gia cảnh nhà anh ấy tốt hơn tôi, tôi tự cảm thấy không dám leo cao nên đã chia tay….-Hi Hiểu với tay rút ra một cái tăm trong hộp, chán nản bẻ nó ra thành từng đoạn: -Cho nên chẳng có gì để nói cả.
Lí Tử Duệ bất giác thở dài, trực giác mách bảo anh rằng cô gái này có tâm sự, muốn biết nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Nhan Hi Hiểu trong mắt anh luôn là một cô gái vô cùng cởi mở và thoải mái. Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà anh đã lựa chọn cô cho cuộc chơi này. Những người chẳng có tim gan thường ít suy nghĩ, ít buồn đau, dễ xoa dịu. Sau ba năm sẽ giảm bớt được tối đa những vấn đề không hay có thể xảy ra.
Thế nhưng hôm nay anh đã có cái nhìn mới về cô: cô gái này trông có vẻ ‘gà mờ” nhưng lại vô cùng lí trí. Trong công việc có vẻ như không ham ganh đua, tranh giành nhưng phong cách làm việc lại vô cùng nghiêm túc và cẩn thận. Về tình cảm tưởng như chẳng mấy để tâm nhưng thực chất lại vô cùng kiên cường và mạnh mẽ.
Nghĩ đến đây, anh bỗng bật cười: -Không có gì để nói thì thôi khỏi phải nói, chỉ mong cô đừng có như Nhược San, một ngày nào đó lại giáng cho tôi một cú sốc lớn là được rồi!
Hi Hiểu ngẩng phắt đầu lên, chỉ nhìn thấy nụ cười nơi khóe môi của anh: -Tôi chỉ đùa chút thôi mà, không cần trợn mắt to thế đâu!
-Cô trông có vẻ hiện đại và thời thượng nhưng vẫn khác xa so với những cô gái hiện nay….-vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, Lí Tử Duệ vỗ vỗ vào vai cô và từ từ đứng dậy: -Không cần cảm động, xuất phát từ việc tối nay cô đã cố gắng ngồi nghe tôi ca cẩm, tôi đây sẽ tín nhiệm một người đồng chí như cô. Thôi được rồi, Nhan Hi Hiểu, tâm sự của tôi giờ đã trút hết rồi, chúc ngủ ngon!
Lúc nói câu “Chúc ngủ ngon”, đôi môi của Lí Tử Duệ khẽ cong lên, đôi mắt nheo nheo lại vô cùng quyến rũ. Hi Hiểu nghĩ, nếu như đám con gái ở công ty mà nhìn thấy bộ dạng của anh ta lúc này chắc chắn sẽ nhỏ dãi thèm thuồng. Thế nhưng một kẻ ở gần “trai đẹp” như cô bây giờ lại bị ba từ “chúc ngủ ngon” ấy làm cho thao thức không sao ngủ được.
Chuyện bạn gái cũ của Lí Tử Duệ mang thai sở dĩ khiến cho tâm trạng anh tồi tệ như vậy là bởi vì anh vẫn còn vương vấn với cô ấy. Nếu như một ngày nào đó anh biết cô cũng có thai, anh sẽ có thái độ gì với chuyện này?
Suốt một đêm dài, vấn đề này cứ lật đi lật lại trong đầu cô, giày vò tâm trí cô. Ngày hôm sau, cô nhìn thấy đôi mắt của Lí Tử Duệ cũng đỏ ngầu vì mệt mỏi.
Ánh mắt Lí Tử Duệ khẽ lướt qua người cô, nhanh đến mức cô chẳng kịp phân tích ra ý nghĩa của cái nhìn ấy. Nhưng sau một đêm mất ngủ, tinh thần của Hi Hiểu vô cùng mệt mỏi, cô chẳng buồn để ý đến điều đó, vội vàng cầm theo hộp sữa bò rồi vội vàng ra khỏi cửa.
-Hi Hiểu!- vừa đến cầu thang thì Lí Tử Duệ đột nhiên gọi cô. Hi Hiểu giật mình ngoảnh đầu lại, cứ tưởng là anh ta vì nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình nên định nói vài câu an ủi, nào ngờ Lí Tử Duệ chạy tới trước mặt cô nhanh như một mũi tên bắn, lông mày hơi nhíu lại: -Hi Hiểu, những điều tôi nói tối qua, cô….
-Phó giám đốc Lí cứ yên tâm, trí nhớ của tôi vốn không được tốt cho lắm!- Hi Hiểu cười nhạt rồi không đợi anh bước vào, cô liền nhấn cầu thang máy.