Chương 1.2: Bóng đêm kiều diễm

“Nói nhảm cái gì, còn không mau đi tìm cô gái kia, đừng quên lời Cố tiểu thư nói, nếu để cho cô ta trốn thoát, chúng ta sẽ không sống được đâu!” Tên được xưng là lão đại hung tợn trả lời.

“Vâng…”

Nhìn bóng dáng mấy tên đàn ông đó dần dần đi xa, cuối cùng Cố Vãn Vãn cũng lấy lại được lý trí, chuẩn bị đẩy người đàn ông đang đứng trước mặt ra, lại bị hắn giữ lại hai tay mà không thể nhúc nhích.

“Này…” Hai má phiếm hồng, nín thở quá khó chịu, hơn nữa đầu óc choáng váng, ngay khi Cố Vãn Vãn cảm thấy sắp bị hôn đến nghẹt thở, rốt cuộc Tiêu Bắc Sâm cũng buông cô ra.

“Chậc, cô gái ngu xuẩn không biết thở sao?” Đè nén sự khô khan trong lòng, giọng nói trầm thấp của Tiêu Bắc Sâm vang lên bên tai.

Cô gái này, sao cơ thể lại nóng như vậy, sẽ không phải là…

“Anh…Đồ lưu manh…” Vành tai Cố Vãn Vãn đều đỏ bừng, mượn bóng tối để che dấu.

“Ồ, nói tôi lưu manh?” Tiêu Bắc Sâm nguy hiểm nheo mắt lại: “Nếu đã như vậy, tôi phải xứng đáng với xưng hô mà cô gọi mới được!” Sau đó lập tức kéo mạnh, trực tiếp dẫn Cố Vãn Vãn vào phòng nghỉ cách vách, khóa cửa phòng lại.

Phòng không bật đèn, rèm cửa sổ kéo xuống, có vẻ một mảng tối đen, Cố Vãn Vãn lập tức khẩn trương: “Anh, anh muốn làm gì…”

“Cô.” Tiêu Bắc Sâm nói ngắn gọn.

Cố Vãn Vãn khϊếp sợ liên tục lui về phía sau: “Anh, anh đừng tới đây…Rất xin lỗi, vừa nãy tôi không cố ý nói như vậy, cảm ơn anh đã giúp tôi…Anh đừng chạm vào tôi!”

Tiêu Bắc Sâm lạnh lùng cười, đè cô ấy dưới thân: “Cô gái, vừa rồi là ai câu dẫn tôi, bây giờ nói những lời này, không cảm thấy đã quá muộn sao!”

Nói xong, không đợi cô phản bác, liền chặn cánh môi mềm mại của cô, lại lần nữa tiến quân thần tốc.

Cả người Cố Vãn Vãn run rẩy, nhưng sức nóng trong cơ thể lại giống như xúc cảm thông qua môi truyền tới có chút chậm lại, cô chỉ có thể bị động chịu đựng.

Cho đến khi quần áo bị xé toạc, bị người đàn ông lạ mặt đè trên giường, cô vẫn còn muốn phản kháng, nhưng lại bất lực, đầu càng lúc càng mờ mịt, thân thể theo đó trầm luân, bàn tay của người đàn ông chạm vào cô, cơ thể chưa bao giờ bị đυ.ng chạm lại mềm mại tuyệt vời như vậy, lập tức châm ngòi cho du͙© vọиɠ của hắn, môi răng giao triền, hô hấp đan xen…

Một căn phòng đẹp, thực cốt tiêu hồn (1).

(1): Thực cốt tiêu hồn (蝕骨銷魂): có thể hiểu là cảm giác sung sướиɠ mãn nguyện khi hoan ái.

Rạng sáng, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Cố Vãn Vãn bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, mạnh mẽ đứng dậy.

Đau—

Cả người toàn dấu vết xanh xanh tím tím.

Toàn thân giống như bị nghiền nát qua, dưới thân truyền đến từng cơn đau đớn.

Tất cả điều này nhắc nhở cô về những gì đã xảy ra đêm qua.

Cô sợ tới mức không quan tâm đến cơn đau kia, lảo đảo đi xuống giường, cũng không dám liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, nắm lấy quần áo rơi dưới đất và chuẩn bị mặc vào…

Nhưng nhìn lại thì thấy…Quần áo cô mặc tối qua đã bị xé làm đôi, mặc dù ý thức của cô mơ hồ không rõ ràng, nhưng những mảnh vỡ ký ức mơ hồ vẫn còn nhớ, nháy mắt trong đầu liền hồi tưởng lại một số hình ảnh không thể miêu tả, sắc mặt Cố Vãn Vãn nhất thời đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận.

Cô biết, chuyện này không thể trách người ta, là em gái riêng của cô, Cố Phỉ Phỉ đã cho cô uống ly nước đó, cô không đề phòng. Thật sự là bởi vì cô không nghĩ tới, cô gái nhỏ hơn cô một tuổi sẽ tàn nhẫn như vậy, lại nghĩ ra thủ đoạn này.

Đêm qua, từ một góc độ khác, người đàn ông đã cứu cô…

Nhìn vào áo khoác màu đen của người đàn ông bên cạnh, sau một lúc do dự, Cố Vãn Vãn vẫn cầm lấy, sau đó nhanh chóng liếc mắt nhìn khuôn mặt của người đàn ông nằm trên giường, chạy ra khỏi phòng.