Cái gì? Vừa nãy cô không nghe lầm chứ! Tổng giám đốc vừa nói gì?
Làm trợ lý của anh ta?
“Anh, anh, anh không biết xấu hổ!” Nội tâm Cố Vãn Vãn giống như nổi lên sóng to gió lớn, trong mắt hiện lên khinh thường cùng không thể tin tưởng.
“…” Tiêu Bắc Sâm giật giật khóe miệng, nguy hiểm nheo mắt lại, nghiêm nghị nói: “Cô gái, cô vừa nói gì?”
“Tôi, tôi nói tôi từ chối!” Cố Vãn Vãn cuối cùng cũng cố kỵ mình vẫn còn ở địa bàn của Tiêu Bắc Sâm, không thể mắng anh ta.
“Lý do!” Tiêu Bắc Sâm dù bận vẫn ung dung nhìn cô, anh rất muốn biết, cô gái này biến anh thành loại người như thế nào.
“A” Cố Vãn Vãn mặt đầy thất vọng: “Tiêu tổng, tôi không ngờ ngài lại là người như vậy, trước đây tôi còn tưởng ngài là một nhà lãnh đạo nghiêm túc, là tôi đã nhìn lầm, công ty có quy tắc ngầm như vậy, tôi thà từ chức còn hơn.”
“Ồ? Công ty có quy, tắc, ngầm à!” Tiêu Bắc Sâm nhấn mạnh vào ba chữ kia, nhìn Cố Vãn Vãn: “Vậy làm phiền Cố tiểu thư nói rõ, quy tắc ngầm là gì?”
Cố Vãn Vãn nhìn anh bằng ánh mắt ‘sao lại có loại người vô liêm sỉ đến mức này’ nhìn anh, một lúc sau, giống như là bất cứ giá nào, nói: “Quấy rối tìиɧ ɖu͙© ở nơi làm việc!”
“À!” Nhìn vẻ mặt cô gái trước mặt đỏ bừng nói ra từ này, Tiêu Bắc Sâm ngược lại cảm thấy buồn cười: “Không nghĩ tới ở trong mắt cô, Tiêu Bắc Sâm tôi lại là loại người như vậy…”
Cố Vãn Vãn không nói, ánh mắt vô tội giống như đang nói: Chẳng lẽ không phải sao?
“Cố tiểu thư, tôi thấy cô cần đi sáu quả óc chó để bổ não, vừa rồi tôi đang nghiêm túc thương lượng với cô về việc chuyển công tác, để tìm hiểu trình độ thực lực của cô.”
Tuy rằng quả thật anh cũng có ý định trêu chọc cô gái này mới có thể đưa ra chuyện này.
Không bao giờ nghĩ rằng, lại bị hiểu lầm là quấy rối tìиɧ ɖu͙© nơi công sở, chậc chậc!
Mà bây giờ đã đến nước này, anh còn có tâm tình tốt nói nhiều như vậy với người phụ nữ trước mặt mắng anh vô liêm sỉ này, còn chưa cảm thấy chán.
Cố Vãn Vãn sau khi nghe xong, vẻ mặt khϊếp sợ, chớp chớp mắt, giống như hoàn toàn không tin vào tai mắt của mình, không khỏi lui về phía sau mấy bước, sắc mặt dần dần đỏ lên, cuối cùng toàn bộ khuôn mặt của cô đều đỏ bừng.
“Tôi, tôi, tôi…”
Cô, cô, vừa rồi cô đã nói gì chứ?
Mà tổng giám đốc đại nhân trà lời gì vậy?
Aaaaaaa cô không còn mặt mũi nào nữa rồi!
Hóa ra anh ta đang thực sự nghiêm túc thảo luận vấn đề công việc với cô, hóa ra làm trợ lý mà anh nói là trợ lý thực sự, không phải loại trợ lý kia…
Cố Vãn Vãn khóc không ra nước mắt, lần này cô thật sự không có cách nào cãi lại.
Tất cả là vì đứa con trai quý giá của cô, thường đọc một đống tư liệu nơi làm việc, đọc xong lại tiếc nuối lắc đầu, dùng thanh âm non nớt nói như cũ—
“Mẹ ơi! Mẹ nhất định phải chú ý! Quy tắc ngầm nơi làm việc này, chậc chậc, làm sao tổng giám đốc có thể đột nhiên cho mẹ cơ hội thăng chức chứ, nhất định là có âm mưu gì đó, tại sao tổng giám đốc lại yêu cầu mẹ làm trợ lý cho anh ta, chắc chắn là nhìn trúng sắp đẹp của mẹ, muốn quấy rối tìиɧ ɖu͙©, cho nên mới…”
Cố Tiểu Bạch còn chưa nghe xong, Cố Vãn Vãn đã che miệng cậu nhóc lại, dở khóc dở cười: “Tiểu Bạch, con đang xem cái gì đó! Đây không phải là thứ mà một đứa trẻ như con có thể đọc, đưa nó cho mẹ.”
“Vô ích thôi, con đã ghi nhớ hết ở trong đầu rồi, mẹ đừng quên trí nhớ không bao giờ quên của con, nhỡ sau này xảy ra những chuyện trong công việc như vậy, cho nên con sẽ nghiêm túc phổ biến cho mẹ, miễn cho mẹ đi đường vòng…Đường vòng…”