Chương 8.2: Duyên phận a duyên phận

Cho đến khi cảm nhận được thân hình hơi cao lớn đứng bên cạnh, cô mới quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy, lại kinh ngạc: “Là anh?”

Sao lại là anh ta, hai ngày trước đã gặp nhau một lần, hôm nay lại gặp, xác suất gặp lại nhau là bao nhiêu chứ!

Vì vậy sẽ không, xảy ra những chuyện phiền toái chứ?

Tiêu Bắc Sâm mới đi công tác từ nơi khác trở về, đầu đặc biệt mệt mỏi, thấy ai đó bên ngoài dám xông vào, sắc mặt lập tức tối lại, cho đến khi nghe thấy tiếng kêu của một cô gái, giương mắt nhìn.

Điều đầu tiên chú ý được, là đôi mắt đen nhánh sáng bóng của người cô gái trước mặt, trong nháy mắt đã khiến hắn nhớ đến sự việc xảy ra ở sân bay.

Đợi hắn nhìn thấy đáy mắt cô gái này lóe ra kinh ngạc cùng ý tứ hơi ghét bỏ, không khỏi nguy hiểm nheo hai mắt lại, trong giọng nói tràn ngập ý tứ ngang ngược: “Ai cho cô đi vào?”

Vẻ mặt Cố Vãn Vãn mờ mịt: “Đây không phải thang máy công cộng sao? Còn có chuyện cho hay không cho à?”

Tiêu Bắc Sâm nhếch môi cười: “Đúng vậy, đây là thang máy chuyên dụng dành riêng cho tôi.”

Có cần phải bá đạo như vậy không?

Cố Vãn Vãn kinh ngạc: Anh là ai?”

Tiêu Bắc Sâm lạnh lùng nói: “Cô tới công ty của tôi làm? Mà không biết tôi là ai?”

Cô gái này không phải là vì chơi trò lạt mềm buộc buộc chặt chứ!

“A!” Cố Vãn Vãn đột nhiên kinh ngạc, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới duyên phận mà Giang Noãn Nguyệt nói ngày hôm qua.

Trong nháy mắt bừng tỉnh, chẳng trách ngày đó cô cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, thì ra là gương mặt của tổng giám đốc Tiêu trước đó đã gặp qua trên tạp chí.

Cố Vãn Vãn giật giật khóe miệng, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Thật sự ngượng ngùng Tiêu tổng, tôi là nhân viên mới đến ngày hôm nay, cũng không biết thang máy này viết ‘thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc’, nếu tôi biết, thì dù có cho tôi mượn một trăm lá gan cũng không dám dùng chung thang máy với ngài!”

Cô gái này! Là đang châm chọc hắn sao? Làm thế nào mà thang máy này có thể viết điều đó, chỉ là những người khác nhìn thấy hắn ở bên trong, đều không có lá gan đi lên mà thôi.

Vẫn là vẻ mặt vô tội như vậy.

“Tôi đáng sợ như vậy sao?” Tiêu Bắc Sâm không vui nói.

Cố Vãn Vãn vội vàng lắc đầu, vẻ mặt ‘tổng giám đốc đại nhân ngài hiểu lầm rồi’: “Ý của tôi là, ngài là người cao quý như vậy, loại dân như tôi làm sao có thể trèo lên được đây!”

“…” Tiêu Bắc Sâm hoàn toàn không nói gì, ngay lúc này cửa thang máy mở ra.

Cố Vãn Vãn như được đại xá chạy ra ngoài, giống như ở lại với anh ta thêm một giây nữa sẽ xảy ra chuyện.

Tiêu Bắc Sâm lạnh lùng nhếch khóe miệng, đã như vậy, nếu hắn không làm gì, thật sự có lỗi với cô.

Sau khi Cố Vãn Vãn chạy ra khỏi thang máy, lại thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ trái tim đang đập nhanh, dần dần bình tĩnh lại.

Vừa rồi suýt chút nữa cô đã đắc tội với tổng giám đốc đại nhân của công ty này, nhưng điều này thực sự không thể trách cô, muốn trách chỉ có thể trách Giang Noãn Nguyệt cùng với con trai nhà mình nói, cái gì mà tìm kiếm đối tượng, cái gì mà duyên phận, trùng hợp hôm nay vừa vặn gặp lại “đối tượng” này, làm cho cô hết hồn.

Cũng may, biểu hiện vừa rồi của cô rất hoàn hảo, không có bất kỳ sơ hở nào, tổng giám đốc Tiêu hẳn là sẽ không tính toán chi li với một nhân vật nhỏ như cô.

Cố tiểu thư may mắn trốn thoát cũng không biết tổng giám đốc Tiêu dường như có chút quen thuộc, nghiêm túc đi về phía mục tiêu, sau đó ——

“Vãn Vãn?” Phía sau mang theo giọng người đàn ông chậm rãi vang lên, Cố Vãn Vãn còn hơi sửng sốt, trong lòng nói ai, ai lại gọi tên cô thân mật như vậy.

Đợi cô thấy rõ diện mạo của người nọ, sắc mặt nhất thời cứng đờ, quả nhiên là đυ.ng phải chuyện xui xẻo.