Chương 11: Phiên ngoại: W bán da^ʍ

Hoàng Doanh ngồi trên giường dùng laptop lên mạng, len lén nhìn thoáng qua Ngô Hàn Thao đang soạn giáo án ở máy tính trên bàn, rất nhanh sau đó liền đăng lên một bài chủ đề.

[★ Vạch trần bí mật ★ Tui biết ý nghĩa bên trong của ID "Du A Mại Lang Quân"!! Một tên dài a~]

...

...

Lâu 9, [Hoàng Oanh Đả Tương Du]: Nha! Tiểu Lolita lại tạc mao nữa à! Đến đây, mời ngươi ăn kẹo. ←_←

(Thế nhưng sau khi hắn nhấn phím F5, liền thấy lâu dưới rất nhanh xuất hiện phản hồi...)

Lâu 10, [Whtwithxx]: Oanh hậu, xem ra đêm qua trẫm không dùng đủ lực a, hả?"

(Hoàng Doanh hung hăng trợn mắt liếc nhìn bóng lưng Ngô Hàn Thao, thấy đối phương vẫn như cũ nhìn chằm chằm màn hình máy tính.)

Lâu 11, [Hoàng Oanh Đả Tương Du]: WHT! Anh đi bán da^ʍ đi!

...

Thấy Ngô Hàn Thao không có phản ứng gì, Hoàng Doanh vui vẻ tiếp tục lướt web, không ngờ đột nhiên bị người đẩy ngã xuống giường.

"Này! Anh làm gì?!" Hoàng Doanh lấy tay đẩy người đang đè trên thân mình, cư nhiên dám đánh lén!

"Bán, da^ʍ." Ngô Hàn Thao từ kẽ răng rít ra hai chữ, bàn tay cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng cởϊ qυầи Hoàng Doanh.

"Phốc -- anh bán kệ anh, em lại không nói là em muốn mua." Nghe Ngô Hàn Thao nói, Hoàng Doanh bật cười thành tiếng. Tiếp tục vặn vẹo, muốn thoát khỏi bàn tay đang dao động trên người, tinh lực người nọ cũng quá tràn đầy đi.

Ngô Hàn Thao không để ý tới, tay còn lại chuẩn xác cầm lấy vật bên dưới của Hoàng Doanh, thủ pháp không ngừng biến hóa kí©h thí©ɧ chỗ đó của Hoàng Doanh, thẳng đến khi nơi đó trở nên cứng ngắt, lại đột nhiên buông tay ra, tiến tới hậu phương của Hoàng Doanh chậm rãi tiến hành mở rộng. Kỳ thật tối hôm qua y đã làm hai lần, bây giờ rất dễ đưa vào ba ngón tay.

Ngô Hàn Thao ở bên tai Hoàng Doanh thổi khí, âm thanh mang theo một cổ hấp dẫn:"Mua hay không mua?"

"Không... Ân... A..." Từ bên tai kéo dài đến cổ hiện ra tầng tầng dấu vết hồng hồng nhàn nhạt, Ngô Hàn Thao hung hăng mυ"ŧ một hơi trên cổ Hoàng Doanh.

"Mua hay không mua? Hả?" Ngô Hàn Thao không tha tiếp tục hỏi Hoàng Doanh. Đột nhiên rút ngón tay ra khỏi hậu phương Hoàng Doanh, lại cầm lấy vật nhỏ dưới thân hắn.

"A... a mua... Ân mua a..." Hoàng Doanh thực không chịu nổi kí©h thí©ɧ từ trước lẫn sau, Ngô Hàn Thao lại đùa giỡn hắn đạt tới giới hạn.

"Không bán cho ngươi." Ngô Hàn Thao đột nhiên rời khỏi người Hoàng Doanh, lạnh lùng nói.

"Ngươi!... Chết tiệt!" Hoàng Doanh bị hắn mở hai chân, vừa thẹn vừa giận, chuẩn bị dùng tay tự mình giải quyết. Bởi vậy hắn cũng không chú ý tới Ngô Hàn Thao cũng đang cởϊ qυầи.

"Anh cho em!" Miệng vừa nói, Ngô Hàn Thao vừa nhào tới trên người Hoàng Doanh, trực tiếp cầm thương ra trận, tiến vào bên trong Hoàng Doanh.

"Ách!... Chết tiệt a... Anh..." Hoàng Doanh bị y đột nhiên tiến vào, cả người nổi lên kí©h thí©ɧ, một chút liền đạt tới đỉnh điểm bắn ra.

"Ân a... Đi ra ngoài... A... Anh..."

Ngô Hàn Thao cũng bị hậu phương Hoàng Doanh đột nhiên co rút hung hăng kí©h thí©ɧ một phen, bất quá cũng chỉ vừa mới bắt đầu, hắn cũng không muốn mới nhanh như vậy đã đi ra ngoài. Thế là ở bên trong ngừng một hồi, liền tiếp tục đâm vào...

...

Ngoài phòng mặt trời chiếu rọi, bên trong phòng tựa hồ không phải cảnh xuân, mà còn hơn cả cảnh xuân.

~CHÍNH VĂN HOÀN~