Chương 17

Cũng không trách nguyên chủ được, cô ấy sức yếu, không làm được công việc nặng nhọc. Sau khi trừ đi lường thực mượn đội trưởng lần trước sửa nhà, giờ cô chỉ còn 45 cân gạo. Cô mang gạo về nhà để một ít vào vại trong bếp để ăn hàng ngày, còn lại cho vào trung tâm bảo quản.

Đến hôm sau cả thôn vây quanh ao cá, để xem đàn ông tát ao, bắt cá cô cũng không được nhìn thấy bắt cá bao giờ nên cũng dẫn hai đứa con ra xem, thấy người dân đã vây quanh mấy cái áo đang tát nước như xem bơi thuyền, chỉ kém mang xô chậu ra cổ vũ.

Sợ hai đứa bé bị xô đẩy, cô chỉ đứng bên ngoài nghe thôi, nhưng cũng thấy không khí náo nhiệt cực kỳ.

"Tiểu Ngư cháu bên này"

Cô quay sang thấy thím Ngô đang vẫy tay với cô

"Cô nắm tay hai đứa đi lại"

" Thím Ngô thím cũng đi xem kéo cá ạ"

" Uhm cả năm vất vả, nên muốn đi xem thành quả vả lại tý nữa sẽ chia cá, cháu nhớ mang chậu đến bãi đất kia nhé, cũng dựa theo công điểm của cháu chắc sẽ được chia 3 cân cá đó"

"Cá này về ướp muối phơi khô làm thức ăn mặn cũng ăn được mấy tháng"

"Đến ngày mai sẽ mổ lợn luôn bên lò sân kho đằng kia, nhìn năm nay có vẻ thu được nhiều cá đấy, lợn trong chuồng thì béo tốt một chút, thím tính chắc có thể được 10 cân thịt. tết này có thể đầy đủ rồi"

"Nhà cháu chắc cũng được tầm 2-3 cân thịt đấy"

"Thế ạ, cháu tính chắc chỉ được 1-2 cân thôi"

"Vợ thằng hai nhà thím sắp sinh, hy vọng còn ít xương để hầm bồi bổ cho nó"



"Làm con dâu thím thật tốt quá, có phúc lắm mới được đấy ạ"

"Giờ cháu ở riêng rồi, cố gắng sống tốt, nếu có gì khó khăn, thím giúp được thì sẽ giúp cháu"

"Vâng cháu biết rồi ạ"

Hai người trò chuyện vừa hóng bên phía kéo cá bên kia thấy dân chúng hò reo, cũng biết năm nay trứng cá, cô mong có mấy con về hầm dưa chua, cá ở đây nuôi tự nhiên, chắc sẽ ngon hơn cá trong trung tâm thương mại.

"Thông báo, bà con theo từng hộ đi qua bãi đất nhận cá, mọi người xin giữ trật tự không chen lấn, đến tên hộ nào, hộ đó tới trước để mang cá về"

Chờ mãi mới tới lượt hộ nhà cô, năm nay được cá, nhà cô cũng được hai con, một con cá chép và một con cá rô phi, khoảng 5 cân, như thế này là cũng rất nhiều rồi.

Lúc về cô đung mặt mẹ chồng nguyên chủ, bà ta nhìn thấy cô thì trợn mắt hừ một tiếng, cô không thèm ngó, bỏ đi luôn. Tốt nhất là ba ta đừng dây dưa gây chuyện, nếu không cô cũng không sợ danh tiếng đồn xa.

"Mẹ nhìn xem thấy mẹ chồng cũng không chào hỏi một câu, cá cũng không thèm hiếu kính mẹ" Lý Hồng Thanh giân dữ, nói bên tại mẹ chồng, đáng tiếc cô ta chỉ dám xui mẹ chồng thôi, vì cô ta biết mẹ chồng cô ta tham lợi, mà Trương Tiểu Ngư cũng bị bắt nạt mấy năm nay cũng không dám phản kháng. Cô ta cũng không xem trực tiếp sự việc lần trước nên chỉ là nghĩ mẹ cô sợ bị phê bình thôi.

"Cô im miệng thối của cô lại, còn không mau về nhà nấu cơm"

Bà ta cũng muốn lắm chứ, nhưng lần trước bị đánh ngã, giờ lưng bà ta vẫn còn đau đây này, đội trưởng cũng bảo sẽ phê bình trước toàn thôn, nên bà ta không dám lớn lối như trước.

"Mẹ vậy hôm nay được phân nhiều cá như vậy, nhà chúng ta cũng lâu lắm không được ăn bữa cá nào, Đại Hổ cũng thế, hay hôm nay chúng ta nấu một con để ăn đi"

" Ăn, cô chỉ biết ăn thôi, mang cá về ướp muối để ăn dần tới tết, cô ăn hết rồi, đến tết cô ăn cái gì"