Chương 37:

"Không phải, vừa rồi mợ Giang San nói, hôm qua anh họ về nhà nói cảm thấy cậu rất tốt, muốn làm quen với cậu, chuyện này không phải tớ đã hỏi cậu rồi sao?" Thẩm Dao cầm đũa lên lần nữa ăn miếng cơm.

"Vị dì vừa rồi là..."

Thẩm Dao gật đầu nhận lấy lời Bạch Điềm Điềm còn chưa nói hết: "Là mẹ của anh họ tớ."

"Vậy sao cậu không nói sớm." Vừa rồi cô được khen cũng chỉ lo cười ngây ngô, "Dì ấy sẽ không cảm thấy tớ ngốc nghếch chứ."

Thẩm Dao thấy cô ấy như vậy, vui vẻ nói: "Yên tâm, mợ có ấn tượng rất tốt với cậu, cậu còn chưa trả lời tớ, cậu có ấn tượng thế nào với anh Tô Trạch?"

Mặt Bạch Điềm Điềm đỏ bừng: "Tớ cảm thấy anh ấy rất tốt." Giọng nói nhỏ đến mức Thẩm Dao suýt nữa nghe không rõ.

Thẩm Dao nhìn Bạch Điềm Điềm mặt mũi đỏ bừng: "Vậy, cậu có muốn làm quen với anh ấy một chút không?"

Bạch Điềm Điềm thẹn thùng gật đầu.

Thẩm Dao đơn giản nói cho Bạch Điềm Điềm tình huống cá nhân và tình huống gia đình của anh họ, dặn Bạch Điềm Điềm về nhà nói với bố mẹ: "Cụ thể thì đến lúc đó cậu tự mình hỏi anh ấy. Điềm Điềm, nếu cậu thật sự hẹn hò với anh họ tớ, vậy có phải tớ nên gọi cậu là chị dâu không?"

Bạch Điềm Điềm tròn mười tám tuổi vào tháng ba năm nay, Thẩm Dao tròn mười bảy tuổi vào tháng mười, Bạch Điềm Điềm lớn hơn Thẩm Dao một chút. Quan hệ của hai người tốt, nên trực tiếp gọi tên.

Bạch Điềm Điềm thẹn quá hóa giận vỗ Thẩm Dao một cái.

Thấy cô ấy thẹn thùng, Thẩm Dao cũng không trêu chọc nữa.

Rửa hộp cơm xong, Thẩm Dao bảo Bạch Điềm Điềm về quầy trước, cô đi báo cáo tình hình cho cậu.

Nói xong cô trở lại quầy, chị Dương đã ăn cơm trưa xong, Bạch Điềm Điềm đang ghé vào quầy suy nghĩ chuyện gì đó, miệng cười tủm tỉm.

Nghĩ đến mức nhập tâm, Thẩm Dao ngồi ở bên cạnh nhìn cô ấy một lúc lâu mà cô ấy cũng không phát hiện.

"Nhớ anh Tô Trạch nhà tớ à?" Thẩm Dao trêu chọc cô.

Bạch Điềm Điềm bị dọa giật mình thấy là Thẩm Dao, giơ tay định đánh vào eo Thẩm Dao: "Cậu nói bậy bạ gì đó!"

Thẩm Dao sợ nhột nhất vội vàng xin tha: "Được được được, tớ nói bậy, cậu không nhớ anh ấy."

Hai người ầm ĩ một lúc rồi nằm bò lên quầy nghỉ ngơi. Bây giờ thời tiết nóng nực, lúc này cửa hàng bách hóa không có khách, càng đừng nói đến quầy xe đạp của bọn họ.

Thẩm Dao đến đây lâu như vậy, còn chưa được trải nghiệm cảm giác bận rộn, ngay cả chuyện ném phiếu tiền đến quầy thu ngân, cô cũng chỉ làm bốn năm lần.

Nhưng Thẩm Dao rất thích cảm giác dưỡng lão này.

Tô Chấn Hoa nhận được thông tin của Thẩm Dao thì gọi điện thoại cho Giang San.

Giang San biết cô gái nhỏ nguyện ý gặp mặt thì vô cùng vui vẻ, cúp điện thoại của chồng lại vội vàng gọi điện thoại cho em chồng là Tô Diệp thương lượng xem phải làm sao.

Không thể thật sự để Thẩm Dao là một cô gái chưa đến mười bảy tuổi làm bà mối được, nói ra người ta sẽ cho rằng là đùa giỡn.

Tô Diệp suy nghĩ một chút, nói Giang San mời chị Dương ở quầy của Thẩm Dao làm mai cho bọn họ.

Giang San nghe xong, cảm thấy biện pháp này không tệ. Hôm nay cô đã gặp qua chị Dương, là một người cởi mở, hào sảng.

Cúp điện thoại xong, Giang San liền đi xin nghỉ đến cửa hàng bách hóa nhờ chị Dương giúp đỡ.

Không vội không được, Tô Trạch sắp phải về quân đội, dù thế nào cũng phải nhân cơ hội nghỉ phép này để hai người gặp mặt nói chuyện riêng.

Nói chuyện hợp thì về sau hai người có thể thư từ qua lại, không hợp cũng coi như là xong một chuyện.

Khi Giang San đứng trước quầy của Thẩm Dao lần nữa, Thẩm Dao ngạc nhiên: "Mợ Giang San, sao mợ lại tới nữa?"

Bạch Điềm Điềm nhìn thấy Giang San, trong lòng vô cùng hồi hộp, vội vàng đứng dậy chào hỏi, "Chào dì ạ."

Giang San vui vẻ nhìn Bạch Điềm Điềm: "Được được được, cháu ngồi đi, dì tìm Dao Dao nói chút chuyện."

Nói xong Giang San kéo Thẩm Dao sang một bên, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Mợ và mẹ cháu vừa thương lượng, cháu còn nhỏ quá, để cháu làm bà mối không thích hợp, mợ muốn nhờ chị Dương hỗ trợ làm bà mối này, cháu giúp mợ hỏi chị ấy một chút?"

Thẩm Dao nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, nếu như bố mẹ Bạch Điềm Điềm hỏi là ai làm mai, Bạch Điềm Điềm nói là mình, bố mẹ cô ấy nhất định sẽ cho rằng bọn họ đang đùa giỡn.

Năm nay chị Dương đã hơn ba mươi tuổi, trước đây mẹ Bạch Điềm Điềm còn là đồng nghiệp cùng quầy với chị Dương, nói chị Dương giới thiệu, quả thật khiến người ta yên tâm hơn so với nói cô giới thiệu.

"Dạ được, vậy để cháu đi hỏi chị Dương."